Tâm Tự

Chương 38: Q.2 - Chương 8





Không khí trên triều hôm nay thật nặng nề. Hoàng đế ngồi ở trên cao, tấm thân già gần như lọt thỏm trên ghế rồng. Đôi mắt ông vẫn sáng, rọi lên từng gương mặt u ám đứng đứng bên dưới
-Các khanh thấy chuyện này thế nào?
Phán bộ sự đại nhân bước ra khỏi hàng, nhìn trái nhìn phải rồi ngập ngừng đáp:
-Muôn tâu thánh thượng, dịch lao không phải chuyện gì mới, cứ vài năm lại bùng phát một lần. Theo thần thấy đây rõ ràng là một cuộc quấy phá có âm mưu và dàn dựng. Nay dịch bệnh đã lây lan nhanh đến các vùng lân cận, chúng ta chỉ có thể khẩn cấp di dời và phong tỏa. Cần có một đội cảm tử giám sát nơi chôn cất thi thể, tránh tiếp diễn tình trạng trộm xác chuyển đi nơi khác, khiến mầm bệnh phát tán nhiều hơn!
Triều thần gật gù, cho là đúng. Hoàng đế thở dài, lưng đã mỏi phải tựa vào ghế. Nhan Thiện ngồi ở chiếc bàn nhỏ đặt bên dưới. Hắn nghiền ngẫm tấu chương mà Thông tín sứ cả đêm qua cấp tốc truyền về. Chữ viết của Nhan Phi nguệch ngoạc, đủ cho thấy hắn vội vã đến mức nào. Tri Châu cách kinh thành chừng sáu mươi dặm, là một miền đất phì nhiêu, cũng là vựa lúa lớn thứ ba cả nước. Dịch bệnh đang lan rộng, ruộng vườn không ai chăm nom, mùa thu hoạch này xem như mất trắng. Nhan Thiện nhíu mày tính toán, năm rồi có đợt hạn khắc nghiệt, kho lương phải xuất một phần năm cứu đói. Vụ mùa năm này không thể không bù vào. Dịch bệnh thiệt hại người là một, thâm hụt lương thực cả nước càng đáng lo hơn…
Mấy năm nay tình hình “Tam cường lục bang” không yên ổn, Hậu Yến vừa huấn luyện thêm một đội tinh binh ba nghìn người. Con số ba nghìn này không hề nhỏ, cơm gạo nuôi quân đội đã trở thành gánh nặng, cứ đà này không khéo sẽ…
Hoàng đế cũng đang nghĩ tới việc này, hai cha con ăn ý nhìn nhau. Nhan Thiện đứng lên kính cẩn thưa:

-Phụ hoàng, nhi thần xin được trực tiếp đến Tri Châu xem xét tình hình. Dịch bệnh xảy ra và diễn biến quá nhanh, chắc chắn có chỗ không thỏa đáng. Chúng ta không thể xem nhẹ việc này, nhất là khi mấy năm gần nay thời tiết không thuận lợi. Chính Tông đại sư xem thiên văn, nói rằng sắp có biến lớn. Hậu Yến đứng trong lục bang, không thể có một ngày suy yếu!
Quần thần lại xôn xao, có người cho rằng Thái tử đã nghiêm trọng hóa vấn đề. Năm nào cũng xảy ra chuyện nọ chuyện kia, không vỡ đê thì hạn hán, không bão lũ thì sâu rầy, dịch lao cũng nằm trong số đó, chẳng phải rồi cũng qua đó sao? Tả bộc xạ đại nhân lên tiếng khuyên ngăn:
-Thái tử có lòng thương dân, không quản đường sá xa xôi hiểm trở, thần hết sức thán phục! Tuy nhiên việc này chưa tới mức nghiêm trọng phải đích thân Thái tử xuất hành. Triều đình một ngày không thể không có vua, cũng như một ngày không thể thiếu điện hạ cáng đáng. Thần tha thiết mong Thái tử xem xét lại…
Nhan Thiện không ưa gì quan Tả bộc xạ. Mồm mép của lão rất nhanh nhẹn nhưng ngoài lời nói suông thì không làm được gì. Nhan Phi sở dĩ được lòng dân chúng cũng vì hắn luôn xuất hiện đúng lúc, đúng nơi. Người ta ca ngợi Thất hoàng tử một lòng vì nước vì dân, không ngại gian khổ, đi tới đâu là ấm êm tới đó. Nhan Thiện thân làm Thái tử nhưng cũng giống con chim cảnh nuôi trong lồng kính, xa xôi không thấy. Thần dân Hậu Yến biết mặt Nhan Phi nhưng chẳng ai gặp được Nhan Thiện, nhắc tới địa vị Thái tử họ còn nhầm lẫn. Nhan Thiện không thèm quan tâm mấy lời mèo mỡ của Tả bộc xạ, hắn chính trực trình bày suy nghĩ và lo âu của mình. Hoàng đế híp mắt cảm thấy có lý, cuối cùng gật đầu ân chuẩn.
Đông Cung hôm nay tất bật hơn ngày thường. Du Thiến Thiến trông coi việc chuẩn bị hành lý, chốc chốc lại nói với Thái tử:
-Điện hạ, hay là chàng đừng đi nữa. Thân phận của chàng nhạy cảm, khó lường trước thù trước giặc ngoài. Tri Châu là cái xứ khỉ ho cò gáy xa mịt mùng, đi rồi biết ngày nào trở về? Quan tướng trong triều đâu phải ít người, sao không để bọn họ…
Nhan Thiện đang bận viết mấy phong thư gửi cho bằng hữu, nghe Thái tử phi càm ràm một lúc cũng thiếu kiên nhẫn ngắt lời:
-Nàng không cần khuyên bảo gì nữa, ta đã quyết rồi. Chuyến này có liên quan tới vận mệnh hàng trăm thậm chí hàng nghìn người. Cứ ngồi yên trong cung ta không chịu được!
Du Thiến Thiến mặt mày nhăn nhó.
-Vậy… chàng để thiếp đi theo, đường xa có người hầu hạ cơm nước, ngộ nhỡ…
-Sao có thể được? Nàng đi rồi Đông Cung này ai quản lý? Dương Minh vài tuần nữa sẽ về tới kinh thành, ta đi, nàng cũng đi, vậy ai tiếp đón ông ấy? Đó là chưa kể hành trình xa xôi vất vả, đội nắng đội mưa không phù hợp với thể chất của nữ nhân. Tốt hơn hết là nàng an phận ở lại kinh thành đi!
Thái tử phi cắn răng suy nghĩ. Nhan Thiện cứ một mình lên đường nàng không yên tâm chút nào, ít nhất phải có ai đó đi theo. Gọi Nhụ nhân hay di nương thì nàng không cam lòng, chẳng khác gì tạo cơ hội ấy ả. Muốn sai Nhan Tấn thì nàng lo hắn phải chịu khổ, lâu nay sống trong nhung lụa quen rồi, một thùng nước xách còn không nổi, nói gì trèo non vượt núi? Nhan Mỹ là con gái tất nhiên không đi theo được…
Du Thiến Thiến đang phiền muộn trong lòng thì cung nữ chạy vào báo Ngũ hoàng tôn tới. Thái tử phi buồn bực quát:
-Đang có đại sự mà đến làm gì? Bảo hắn về đi, Thái tử không rãnh tiếp!
Nhan Thiện ngừng bút, ngẩng đầu không hài lòng trách:
-Là ta gọi Nghiêm nhi tới căn dặn, nàng làm gì cứ như đố phụ thế?

Nhan Nghiêm ngạc nhiên bước vào phòng, thấy rương hòm chất đống. Thái tử vẫy tay gọi hắn đến trước bàn, đưa một chồng sách vở:
-Sắp tới ta phải đi xa, chỗ sách này con ở nhà tự xem, khi trở về ta sẽ kiểm tra!
Du Thiến Thiến nghe thấy càng tức giận:
-Điện hạ chu đáo thật đấy! Chẳng bao giờ thấy chàng quan tâm chuyện học hành của Tấn nhi.
Nhan Thiện thở dài, đã nhìn chán bộ mặt đanh đá của nàng.
-Không phải ta không quan tâm mà là sách năm ngoái tới năm nay nó vẫn chưa coi hết, đợi khi nào nó chịu học đàng hoàng thì ta sẽ đưa sách mới!
Nhan Nghiêm ngơ ngác ôm chồng sách, do dự hỏi cha:
-Hoàng phụ… người định rời thành sao?
-Ta đi Tri Châu, ước chừng phải vài tháng. Con ở nhà học hành cho tốt, có khó khăn gì tìm sư phó hỏi. Chuyện trong nhà thì xin phép mẫu phi. Nhớ quản vợ con cho tốt, đừng để nó gây họa nữa… À, lần này đi xa ta sẽ đem quà về, Nghiêm nhi muốn thứ gì?
Nhan Nghiêm nhếch môi cười, hắn trưởng thành rồi, cũng không phải con gái, sao cha cứ như vậy nhỉ?
-Nhi thần không cần gì cả, trong cung thứ gì cũng có. Tại sao hoàng phụ phải đi Tri Châu, nơi đó rất xa mà?
Nhan Thiện vỗ vỗ đầu hắn, thở dài một hơi:
-Dịch lao lại hoành hành, có kẻ đứng sau quấy phá, đêm nào cũng trộm xác người chết đem ra ngoài, làm phát tán mầm bệnh. Ta không an tâm muốn đích thân đi một chuyến.
Nhan Nghiêm nhíu mày, cảm thấy việc này không hề đơn giản. Hắn nhìn núi hành lý Thái tử phi chuẩn bị.
-Ai sẽ đi cùng phụ thân?

-Không ai cả, mẫu phi của con phải quản lý Đông Cung, đem theo nữ nhân cũng bất tiện, chuyến này ta chỉ dẫn theo ba thân vệ, cùng Trương Chinh là đủ rồi!
Nhan Nghiêm đột nhiên nghiêm túc bảo:
-Nhi thần đi với người!
Nhan Thiện lập tức lắc đầu:
-Rất vất vả, con vẫn nên ở nhà học hành đi!
-Không đâu ạ, ra ngoài cũng là một cách học. Con sẽ không gây phiền phức cho người, nói không chừng còn có thể giúp đỡ. Sáng mai khởi hành à? Nhi thần lập tức về chuẩn bị!
Nhan Nghiêm chạy vù ra cửa, Nhan Thiện mở miệng còn không kịp ngăn hắn. Đứa trẻ này thật là biết cách chụp mũ! Thái tử phân vân hỏi Thái tử phi:
-Liệu… đem Nghiêm nhi theo có ổn không?
Du Thiến Thiến lúc này mới hoàn hồn, nàng nhíu mày cân nhắc kĩ. Nhan Nghiêm muốn đi chịu khổ thì cứ để hắn chịu, dù sao tình cảm giữa hắn với Thái tử xưa nay rất tốt, không cần mất bò mới lo làm chuồng. Vả lại Dương Minh sắp trở về, nàng còn dự tính bàn chuyện cưới Dương Tiểu Ngọc cho Nhan Tấn, không có Nhan Nghiêm càng thuận lợi hơn. Hắn đi rồi, con nhóc Phận Thẩm Thanh không có ai che chở, nàng sẽ có cơ hội dạy nó một bài học!
Nghĩ đi nghĩ lại, thấy lợi nhiều hơn hại, Du Thiến Thiến mới cười bảo Nhan Thiện:
-Nghiêm nhi hiếu tháo, cứ để nó theo hầu hạ chàng. Chuyện trong nhà đã có thiếp lo. Hai người cứ an tâm lên đường!
Hai mươi hai cùng tháng là ngày hoàng đạo tốt, thích hợp tân gia, chuyển nhà, động thổ, xuất hành, Thái tử đem theo đoàn người bí mật rời kinh thành. Chuyến đi cực nhọc nhưng rất ly kỳ, hứa hẹn nhiều bất ngờ và cả hiểm nguy phía trước.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.