Tâm Tự

Chương 42: Q.2 - Chương 12





Toa Đê là một thành trì có gần một vạn nhân khẩu, một nửa trong số đó là người dân tộc Chiêngga. Đàn ông và đàn bà Chiêngga đều mặc váy và đội khăn trùm đầu. Đoàn người Nhan Thiện bí mật di chuyển cho nên không thông báo cho thành chủ, tránh làm ông ta tăng xông máu. Họ lại tìm một quán trọ sạch sẽ, dự tính nghỉ hai ngày cho lại sức.
Thẩm Thanh không chịu ngồi yên, kiên quyết kéo Nhan Nghiêm đi tham quan một vòng. Ra ngoài là một lần học tập hiệu quả, bây giờ nàng hiểu biết rất nhiều, đã có thể nói năng lưu loát, truyền đạt ý rõ ràng. Nhan Nghiêm rất vui mừng, càng muốn nàng tiếp xúc với cuộc sống nhiều hơn.
Toa Đê là một thành lớn, không bán lụa Tây Cương nhưng có vải Soa Tuê gia truyền của người Chiêngga. Vải dệt thủ công, một thước vuông đến hai trăm lượng. Nhan Nghiêm kéo nàng tới hiệu quần áo, may luôn năm bộ váy mới, vứt đồ ở Đài Nam đi. Thẩm Thanh chọn hoa văn ngộ nghĩnh và tươi tắn, mặc vào càng làm nàng trẻ con hơn.
Họ đi dạo, nhìn cách người Chiêngga đội cái thúng to thật to trên đầu mà đi đứng vẫn nhanh nhẹn tự nhiên, rồi còn xem gánh xiếc khỉ ở trong chợ. Khi đoàn xiếc đem cái rổ đi lòng vòng xin tiền quan khách, Thẩm Thanh bỏ vào rổ một quả chuối. Người cầm rổ trợn mắt nhìn nàng.
-Ta cho con khỉ!
Thẩm Thanh trịnh trọng giải thích. Nhan Nghiêm nén cười, rất cảm thông cho đoàn xiếc, nếu họ xiếc voi thì nàng sẽ tặng một cây mía dài! Nhan Nghiêm bỏ thỏi vàng vào rổ, người kia giật mình rối rít cảm ơn. Đi chơi tới chiều, cả hai đói bụng ăn súp gà ri ở bên đường. Cạnh đó có một gian hàng bán đồ cổ. Nói là đồ cổ chứ quá nửa là giả, toàn mấy thứ bị làm óp méo vô giá trị. Người biết nhìn hàng thì không sao, kẻ lơ mơ nhất định bị lừa.
Lúc Nhan Nghiêm đang ăn thì có một nam nhân thân hình vạm vỡ, vác bao tải to đi tới. Hắn chào hỏi chủ quầy:
-Lão Lý, hôm nay bán khá chứ?
Ông chủ phe phẩy quạt, mặt chán nản
-Sáng giờ bán được hai món, không đáng mấy đồng!

-Hà hà, xem tui đem tới cái gì nè. Hàng này tui đào được tháng trước, toàn thứ tốt!
-Lại đạo mộ? Người không sợ quan phủ tống vào ngục à?
-Úi giời, bọn họ còn lâu mới bắt được!
Vừa nói hắn vừa mở miệng bao, đổ ra lỉnh kỉnh các thứ. Một cái niêu đồng mẻ miệng, hai cái vòng mã não cũ mèm, một cây lược ngà rồi thêm vài thứ không nhìn ra hình dáng. Đạo mộ chẳng phải nghề kiếm nhiều tiền. Bởi vì mộ nhà giàu thường xây kiên cố, có người trông coi, không dễ trộm. Mộ nhà nghèo cùng lắm chỉ có bộ áo tang, vài hào tiền. Làm cái nghề này còn phụ thuộc vào vận khí.
Ông chủ quầy nhìn đi nhìn lại, chỉ lắc đầu
-Không có cái gì quý hết, thôi ngươi đem bán chỗ khác đi!
Tên đạo mộ nhăn nhó
-Ông coi kĩ vào, sao lại không có thứ gì đáng giá?
Hắn bới lung tung, khoe mấy món đồ mình cảm thấy đáng tiền nhưng ông chủ quầy đều không mua. Nhan Nghiêm thuận tay lau vết mỡ trên miệng Thẩm Thanh, lơ đãng nhìn qua. Giống như có một thứ linh cảm kì lạ, Nhan Nghiêm trông thấy một chiếc quạt nan tầm thường nằm trong số ấy. Hắn vô thức đứng dậy, đi tới quầy hàng.
-A, khách quan, khách quan, ngài muốn mua gì?
Ông chủ niềm mở chào hàng nhưng Nhan Nghiêm lại cầm cây quạt vô vị kia lên. Hắn không nghe thấy tiếng gọi, chầm chậm mở rộng cánh quạt. Cảm giác có làn gió mạnh bùng lên, những hình vẽ kì quái trên cây quạt khẽ động, nó run run vui sướng vì tìm được chủ nhân.
-Cái này bao nhiêu?
Nhan Nghiêm không biểu cảm hỏi. Tên đạo mộ gãi gãi đầu
-A… cái quạt này cũng không quý lắm. Nếu công tử thích thì bán năm hào đi!
Năm hào? Ba cái bánh bao cũng năm hào tiền. Nhan Nghiêm nhướn chân mày, lấy ra hà bao đưa cho hắn
-Cầm lấy, tìm việc khác mà làm ăn sinh sống, đừng làm chuyện thất đức này nữa, kinh động đến sự yên nghỉ của người đã khuất!
Tên đạo mô kinh ngạc nhìn túi tiền, hắn không kịp cảm ơn thì thấy vị công tử nọ đã dẫn một cô bé xinh đẹp rời đi. Ngài còn không quên nhắc nhở:
-Nhớ trả tiền hai bát gà ri, bạc đưa hết cho ngươi rồi!
Hoa Ban: mọi người có phát hiện Nghiêm ca vung tiền như rác ko? Ôi, phá gia chi tử!!!
Nửa đêm, Thẩm Thanh đã lên giường ngủ. Nhan Nghiêm chong đèn trầm tư bên bàn. Cây quạt mua được lúc chiều nằm trên tay hắn. Nhan Nghiêm nhắm mắt, sờ vào hoa văn trên nan quạt. Tuy lâu năm hình khắc có mờ nhưng vẫn nhìn ra phù điêu rồng tinh xảo. Rồng, không nghĩ cũng biết là biểu tượng của thiên tử, nào có ai tùy tiện khắc lên thân quạt?

Nhan Nghiêm quan sát hình vẽ bằng mực rất lâu, cảm giác nó có một quy luật gì đó. Hắn xòe ra, gấp vào, cây quạt ban chiều nhìn rất tầm thường, không ngờ qua tay hắn nó đang từ từ mới lại, giống như chưa hề bị vùi lấp trong cát bụi và thời gian. Nhan Nghiêm híp mắt nhìn, nhất định có bí mật nào đó phía sau món đồ này, hắn không vội, sẽ từ từ nghiên cứu sau!
Nhan Nghiêm ngẫm nghĩ, cảm thấy đã bỏ quá nhiều tiền mua thứ không rõ lai lịch này, dù sao cũng nên tận dụng! Thế là hắn nhảy lên giường, nhẹ nhàng quạt cho nàng ngủ… Nếu cây quạt mà có suy nghĩ, nhất định nó sẽ bất bình ghê lắm. Tôi là cây quạt thần kì, không phải xài như vậy đâu!!!
Đoàn người dừng lại Toa Đê hai ngày thì phải lên đường. Điểm đến kế tiếp là Vọng Thành, sau Vọng Thành thì tới Hoa Lộ, như vậy họ sắp tới gần Tri Châu rồi. Đoạn đường này không hề thuận lợi, đầu tiên là Thẩm Thanh bị ốm! Mấy ngày nay nàng chơi bời sung sướng, ăn đủ thứ quà vặt, kết quả vừa bị đau bụng vừa bị cảm lạnh. Thẩm Thanh như con mèo ốm, làm tổ trên người Nhan Nghiêm không buồn động đậy. Cô bé ủ rũ suốt ngày, nằm bẹp dí trong xe. Y thuật của Trương Chương không tệ nhưng bắt mạch một hồi vẫn không biết bệnh gì. Nhan Nghiêm lo lắng vuốt ve khuôn mặt nhỏ, cố ép nàng ăn hết bát tổ yến.
Tình trạng này cứ kéo dài, cho tới một buổi sáng tiếng thét của Thẩm Thanh vang lên trong xe. Đoàn người vừa dừng lại nghỉ ngơi, Nhan Nghiêm dắt ngựa đi ăn cỏ, nghe thấy tiếng của nàng thì hoảng hốt chạy về.
-Con bé không cho ai vào, con xem xem nó bị gì!
Nhan Thiện cũng sốt ruột giục giã. Mấy ngày nay có con dâu ngốc đồng hành, tuy hơi phiền nhưng rất vui. Nàng hay phát biểu những câu đặc sắc làm mọi người phá lên cười.
Nhan Nghiêm lo lắng chui vào trong xe, thấy cô nhóc cuộn tròn một góc, khóc hức hức.
-Thanh nhi, muội làm sao vậy? Đau ở đâu?
Thẩm Thanh quấn chăn như cái kén sâu, mếu máo nói:
-Muội sắp chết rồi…
-Hả???
Nhan Nghiêm rối trí muốn xem xét thân thể cô bé nhưng nàng kiên quyết không cho.
-Ngoan nào, để ta xem muội đau ở đâu, biết thì mới trị được chứ!
Thẩm Thanh đáng thương nhìn hắn, rối rít bảo.
-Kéo, kéo hết rèm lại…
-Được được, ta kéo rèm!
Khoan xe tối hẳn đi, mọi người ở ngoài lại càng sốt ruột không hiểu chuyện gì. Nhan Nghiêm ôm lấy cả chăn và người, cố dụ dỗ để nàng cho hắn xem. Từ từ tháo cái kén sâu ra, Thẩm Thanh run rẩy ôm chặt lấy hắn. Nhan Nghiêm cứ hỏi đau ở đâu, nàng thì trả lời “ở dưới”. Chăn rơi xuống hết, để lộ chiếc váy bị bẩn, Nhan Nghiêm sửng sốt nhìn chằm chằm. Thẩm Thanh khóc nức nở hỏi hắn có phải nàng sẽ chết không. Nhan Nghiêm mím môi, thật khó hình dung cảm xúc của hắn lúc này.
-Thanh nhi không bị bệnh… chỉ là… nàng đã lớn rồi!
Nhan Nghiêm cười ý vị, hắn lấy chăn bao nàng lại ôm vào lòng
-Thanh nhi của ta không còn là đứa trẻ nữa, đã thành thiếu nữ rồi, sau này phải thùy mị, kín đáo, có biết không?

Thẩm Thanh ngửa đầu lên, vẫn là vẻ mặt ấm ức
-Muội không biết…
Nhan Nghiêm cúi đầu thầm thì
-Vậy… ta dạy muội biết…
Thẩm Thanh vô cùng quẫn bách. Nàng không biết thơm môi còn có thể dùng tới lưỡi nha! Sao chưa nghe ai nói vậy kìa? Nhan Nghiêm ôm tiểu thê tử của hắn, say sưa thưởng thức. Từ bây giờ hắn nên thay đổi từ từ cách đối xử với nàng rồi. Không biết có phải ảo giác hay không mà mùi hương trên người Thẩm Thanh đã không giống xưa, có thêm chút gì đậm đà và mê hoặc. Lúc này hắn mới chợt nhớ ra, hai tháng nữa chính là sinh nhật mười bốn của nàng.
Cô nhóc vốn đang lo lắng, bị ai kia sàm sỡ một hồi đã hoàn toàn ngơ ngác. Càng đáng thương chính là năm tên đàn ông đứng chờ bên ngoài. Tiếng khóc đã dứt nhưng thay vào đó là vài tạp âm… đáng lo ngại hơn!
Nhan Thiện nhìn trời, cảm thán thanh niên bây giờ phát triển sớm! Trương Chương lại càng khẳng định hoàng thượng sắp có cháu chít rồi! Ngữ Bình Đô mỗi người một suy nghĩ, Yến Ngữ dự tính nên về hưu sớm để cưới vợ sinh con. Yến Bình cho rằng nữ sắc rất nguy hiểm, tuyệt đối không thể dính vào. Yến Đô lại hối hận sao mình không tìm một cô dâu nuôi từ bé, chờ nàng lớn là vừa kịp lúc!
Chiều hôm ấy đoàn người gặp được một thôn nhỏ. Nhan Nghiêm ôm Thẩm Thanh và cái chăn đi tìm bà vú nuôi lớn tuổi trong thôn. Bà lão hiền hậu cười nhìn bọn họ.
-Tiểu thê tử này thật là xinh đẹp, trổ mã rồi nhất định còn đẹp hơn!
-Sao bà biết nàng là vợ ta?
-Haha, công tử đừng xem thường mắt của bà già này. Từng hành động của công tử đều rõ mười mươi mà!
Nhan Nghiêm hơi bối rối khi bị vạch trần, nhờ cậy bà vú chỉ dẫn Thẩm Thanh. Nàng không có mẹ bên cạnh, mấy chuyện tế nhị chưa có ai dạy dỗ. Nhan Nghiêm dù sao cũng là nam nhân, không tiện. Sau khi thay y phục sạch sẽ bước ra, sắc mặt Thẩm Thanh hơi ửng đỏ, nhất định bà vú đã nói gì đó với nàng. Nhan Nghiêm bước tới muốn bế nàng lên thì Thẩm Thanh kiên quyết từ chối. Cuối cùng cô nhóc cũng biết ngượng là gì… Nhan Nghiêm cũng không ép, chỉ cười cười, quay qua tạ lễ bà vú một túi bạc. Bà già không lằng nhằng nhận luôn, còn chúc họ hạnh phúc tới răng long đầu bạc. Lúc trở về xe, Nhan Nghiêm không nén được tò mò hỏi bà ấy đã nói gì. Thẩm thanh ấp úng đáp:
-Bà bà nói… nói… sau này Thanh nhi có thể có em bé rồi, nhưng mà… Tiểu Nghiêm không cho thì không được…
Nhan Nghiêm bị vấp cục đá té u đầu. Thẩm Thanh tốt bụng giúp hắn xoa cái “sừng”, nhanh chóng quên chuyện vừa mới nói. Tối hôm đó đoàn người nghỉ lại trong thôn, trước khi ngủ Thanh nhi mơ hồ nghe thấy tiếng Nhan Nghiêm:
-Con của chúng ta nhất định rất đáng yêu… nhưng mà nàng còn nhỏ, ta không nỡ… cứ chờ vài năm đã.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.