Tam Vạn Anh Xích Truy Thê Ký

Chương 13





Đăng xuất nhân vật Nam Cung Tiểu Tủng và đăng nhập lại bằng Nam Cung Tòng Tâm, Nam Hướng Bắc vừa lên đã nhắn ngay một gương mặt tội nghiệp cho Tô Hướng Vãn, ngay sau đó liền nhận được yêu cầu chat thoại từ đối phương, bấm thu âm rồi chấp nhận lời mời, giọng nói dịu dàng của Tô Hướng Vãn tức thì truyền đến: “Tòng Tâm.”



Nam Cung Tòng Tâm: “Đại sư tỷ, tỷ đang ở đâu vậy? Em đến tìm.”



“Ở sau núi đó.” Tô Hướng Vãn nói vào micro, khóe môi nhoẻn lên một nụ cười, “Đây là giờ luyện đàn, em quên rồi sao?”



Nam Cung Tòng Tâm: “Đúng ha, em sẽ tới đó ngay.”



Enter xong thì cô đưa Nam Cung Tòng Tâm về Tiêu Dao Môn rồi chạy một mạch ra sau núi, vừa đến khu rừng quen thuộc ấy, quả nhiên đã trông thấy Tô Mạc Lấp đang ngồi dưới gốc cây, đàn đặt trên gối. Nam Hướng Bắc bất giác để Nam Cung Tòng Tâm thả chậm bước chân, khi đến trước mặt Tô Mạc Lấp thì ngoan ngoãn ngồi xuống.



Ngón tay vẫn không ngừng ấn bàn phím, nhìn thấy dáng vẻ Nam Cung Tòng Tâm ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh mình, Tô Hướng Vãn bất chợt mỉm cười, “Tòng Tâm, em ra múa kiếm đi.”



“Hở?” Nam Hướng Bắc ngớ ra, song cũng không có ý kiến gì, chỉ rất vâng lời mà dẫn Nam Cung Tòng Tâm đứng dậy rồi đi ra rừng trúc múa kiếm.



Bấy giờ trong trò chơi cũng đang là buổi tối, ánh trăng huyền ảo, đom đóm khiêu vũ trong khu rừng, có vài chiếc lá rơi lả tả tung bay trong gió, hai bóng hình màu trắng, một người ngồi đánh đàn một người đứng múa kiếm, xung quanh thấp thoáng được bao trùm bởi bầu không khí lãng mạn.



Khúc nhạc này vừa dứt, khúc thứ hai đã lại vang lên, Tô Hướng Vãn say sưa nhìn hình ảnh tươi đẹp trong màn hình, khóe môi ngày càng cong lên, ánh mắt cũng dịu hòa hơn bao giờ hết.




Khi khúc nhạc thứ hai kết thúc thì Tòng Tâm thuận thế đưa kiếm vào chuôi, sau đó dùng khinh công bay đến bên Tô Mạc Lấp. Tô Mạc Lấp cầm đàn đứng dậy, cả hai cứ thế đứng đấy, bốn mắt nhìn nhau, áo trắng khẽ khàng tung bay theo gió.



“Xin lỗi, chiều nay đã làm em phải chịu uất ức.” Tô Hướng Vãn khẽ nói.



Lúc nãy đã nhanh tay chụp vài tấm hình khi múa kiếm, còn đang suy nghĩ phải nói thế nào với cô về chuyện của La Khắc Địch thì không ngờ cô lại mở lời trước, còn là một câu như vậy, Nam Hướng Bắc sững sờ, nỗi xúc động vừa bị cô cố gắng đè nén lại ùn ùn dâng trào, ngón tay đặt trên bàn phím, nhưng trong nhất thời cô lại chẳng biết phải đáp lại ra sao.



“Lần sau gặp những tình huống như thế, em không cần cố gượng chịu…. Chị lấy em đâu phải vì võ công của em, em không cần để tâm những lời đó.” Không nhận được câu trả lời, Tô Hướng Vãn ngỡ rằng Tòng Tâm vẫn còn buồn, giọng nói cũng bất giác dịu nhẹ hơn, “Huống chi… Tòng Tâm là con gái mà.”



Trái tim bị lấp đầy bởi những lời này, lần này Nam Hướng Bắc không có một chút do dự nào nữa, cô gõ nhanh: “Cho dù là vậy thì em cũng muốn bảo vệ đại sư tỷ.”



“Hi hi….” Mắt của Tô Hướng Vãn lan tỏa một tia sáng, “Ừm.”



“Nhưng mà… đại sư tỷ và Tây Giang Nguyệt quen biết nhau à?” Nhìn thiếu nữ áo trắng bên trong game, liên tưởng đến cô gái cầm roi rất có khí thế trên lôi đài ở mấy chục phút trước, Nam Hướng Bắc nghiêng đầu suy nghĩ, “Đại sư tỷ quất roi lợi hại thật, không hổ danh là đại sư tỷ.”



“Ừm…” Khẽ đáp lại một tiếng, Tô Hướng Vãn sau vài giây im lặng bèn nói, “Tiểu Tòng Tâm, nói mau, tài khoản phụ của em tên gì?”



“Ẹt….” Nam Hướng Bắc đuối rồi, có hơi ân hận vì câu hỏi của mình, song lại không thể không trả lời, “Em còn định cho đại sư tỷ một bất ngờ, chưa gì đã bại lộ rồi…”



“Ha…” Lại là một tiếng cười, nhìn dòng chữ hiện ra trên đỉnh đầu của Nam Cung Tòng Tâm, tâm trạng của Tô Hướng Vãn cũng vui vẻ hơn, “Giỏi lắm tiểu Tòng Tâm, có mặt mà dám không chào hỏi đại sư tỷ nha. Nói mau, tên gì?”



Nam Hướng Bắc xoa xoa vành mũi, lắng tai nghe giọng nói vừa dịu dàng lại mang chút tinh nghịch ấy, trái tim của cô như bị mèo cào, trong đầu một lần nữa hiện ra gương mặt của Tô Hướng Vãn, cô bỗng dưng rất muốn được ôm lấy đối phương.



Chợt nhận ra mình đang nghĩ những chuyện không thể, Nam Hướng Bắc giơ tay vỗ lên trán một cái, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, hai tay đặt trở về bàn phím: “Đại sư tỷ thông minh như vậy, sẽ đoán được thôi.”



“Vậy sao?” Nụ cười vẫn chưa tắt, Tô Hướng Vãn của lúc này vô cùng thoải mái, dẫu cho quần áo hồi chiều vẫn chưa thay ra, dẫu cho những chuyện đã xảy ra trong buổi chiều hôm nay khiến cô mệt mỏi đến bất lực, thì giây phút này đây, trái tim của cô là thật sự nhẹ nhõm và cảm thấy ấm áp, tất cả chỉ vì Nam Cung Tòng Tâm, “Chẳng lẽ là…. Nam Cung Tiểu Tủng?”



Tròn xoe mắt, tuy cái tên này dễ đoán thật, nhưng thấy Tô Hướng Vãn đoán ra trong tích tắc như thế, Nam Hướng Bắc vẫn không che giấu được nỗi kinh ngạc.



Không nhận được câu trả lời, bờ môi của Tô Hướng Vãn càng thêm hiện rõ hương vị ngọt ngào, giọng nói cũng mang hơi hướng biếng nhác: “Tòng Tâm ngạc nhiên đến đứng hình rồi à? Hay là chị đã đoán sai?”



Vốn là một người thích nghe giọng nói hay, lại còn vô cùng si mê giọng của Tô Hướng Vãn, giờ đây nghe cô nói với mình bằng âm điệu như thế, trái tim của Nam Hướng Bắc đập nhanh đến không thể khống chế, hệt như bị điện giật vậy, những nửa ngày sau mới gõ ra được: “Đích thật là Nam Cung Tiểu Tủng…”



“Ừm, quả nhiên là vậy.” Ngay cả đôi mắt cũng tràn ngập ý cười, Tô Hướng Vãn chợt đưa tay khỏ lên đầu của thiếu niên áo trắng trong màn hình, “Tòng Tâm, lúc chiều trước khi ra ngoài, chị đang nói nửa chừng một chuyện, em còn nhớ không?”



“Ừm!” Trả lời rất nhanh, Nam Hướng Bắc vội lấy lại tinh thần, bởi vì nửa câu phía sau hai chữ “nhưng mà” của Tô Hướng Vãn thật sự đã dày vò cô suốt một buổi chiều rồi.




“Mặc dù tài khoản phụ cũng là do Tòng Tâm tạo ra, nhưng mà… người chị muốn lấy là Tòng Tâm, làm sao đây?” Cố nín cười, cố để cho giọng nói của mình nghe rất bình thường, Tô Hướng Vãn lườm thấy hộp inbox không ngừng chớp nháy, đoán là lại có người muốn bán trang bị, bèn rê chuột mở nó lên thương thảo giá cả, mặt khác vẫn tiếp tục ghẹo Nam Cung Tòng Tâm, “Nếu bắt chị lấy Nam Cung Tiểu Tủng, Tòng Tâm không ghen sao?”



Nghe vậy, Nam Hướng Bắc lại ngớ người ra, ngay sau đó chân mày nhíu vào nhau, hiển nhiên là cô đã bắt đầu khó xử rồi.



Thật vậy… Nam Cung Tòng Tâm là nữ, như vậy càng giống cô hơn, còn Nam Cung Tiểu Tủng… mặc dù cũng là do cô tạo, nhưng nói sao cũng là nam, xét từ bản chất đã khác nhau rất xa rồi.



Huống hồ chi, hơn nửa năm qua, người cùng Tô Mạc Lấp nghiên cứu võ học, thổi sáo đánh đàn, trồng lúa nuôi tằm chẻ củi, người đã sát cánh bên Tô Mạc Lấp trong những cuộc chiến môn phái… là Nam Cung Tòng Tâm mà.



Bên này, Tô Hướng Vãn đã nghị giá đâu vào đấy với người bán, đối phương gửi trang bị qua email cho cô, Tô Hướng Vãn thanh toán xong, thấy Nam Cung Tòng Tâm vẫn không có bất kỳ động tác nào, bèn hiểu ngay chắc chắn là đối phương đang khó xử, Tô Hướng Vãn càng cười vui hơn, “Tòng Tâm?”



Thật sự không biết phải làm sao, Nam Hướng Bắc nghĩ nửa ngày trời cũng không nghĩ ra cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể gõ: “Tiểu Tủng và Tòng Tâm là như nhau, những việc Tòng Tâm đã làm với đại sư tỷ, sau này Tiểu Tủng cũng sẽ cùng đại sư tỷ làm.”



Đương nhiên, tiền đề là Nam Cung Tòng Tâm không thể kết hôn với Tô Mạc Lấp, nếu như Nam Cung Tòng Tâm có thể cưới Tô Mạc Lấp, vậy còn cần Nam Cung Tiểu Tủng làm gì nữa.



“Hmm… đành vậy thôi.” Đọc lời nhắn của Tòng Tâm, trong lòng Tô Hướng Vãn có một cảm giác kỳ lạ, song lại không nhẫn tâm để đối phương tiếp tục khó xử, thấy thời gian cũng không còn sớm, cô nói: “Tòng Tâm, chị đi tắm đây.”



“Ừm.” Nhắn qua xong, Nam Hướng Bắc lắng nghe động tĩnh từ bên kia, dường như Tô Hướng Vãn đã đẩy ghế đứng dậy, đoán là đối phương đã đi tắm, cô bèn đăng ra một tin.



Nam Cung Tòng Tâm: 【NHẬN TRANG BỊ LỤC PHẨM, INBOX ĐỂ THƯƠNG THẢO GIÁ CẢ, CÁM ƠN.】



Nội dung giống hệt bài đăng của Tô Mạc Lấp, kênh bang hội vừa bình lặng chưa được bao lâu lại bắt đầu rộn ràng.



【Bang hội】Ngô Kiệt Tào: WOW~ Tiểu Tủng muốn vùng dậy rồi a !



【Bang hội】Âu Dương Vô Khuyết: Chính xác, Tiểu Tủng nè, sau này diệt quái là trông cậy vào cậu và đại sư tỷ rồi nhé.



【Bang hội】Nam Cung Tòng Tâm: Mấy người…..



【Bang hội】Phó Quân Quân: Lúc đánh quái Tiểu Tủng và đại sư tỷ dẫn đầu, haha chúng ta đi phía sau thưởng ngoạn là được rồi.



Đọc những lời của các bạn trong ấy, Nam Hướng Bắc lắc đầu, song gương mặt lại tươi rói.



Trước đây chơi game chỉ biết diệt quái một mình, trừ phi rất cần thiết, nếu không cô sẽ không lập nhóm càng không giao lưu với ai khác, giờ đây trong “Trượng Kiếm Giang Hồ”, cô không chỉ quen biết Tô Mạc Lấp, còn quen được nhóm bạn này, thật sự là rất vui.




Nghĩ vậy, Nam Hướng Bắc định viết vài câu để bày tỏ lòng cảm ơn vì mọi người đã ủng hộ mình, ngờ đâu chưa chờ cô gõ xong thì hai mắt đã lại tròn xoe.



【Bang hội】Tô Mạc Lấp: Khi diệt quái, tôi đánh đàn, Tòng Tâm thổi sáo, quyết định vậy nhé.



【Bang hội】Ngô Kiệt Tào: T_T Đại sư tỷ…..



【Bang hội】Âu Dương Vô Khuyết: T_T Đại sư tỷ…..



【Bang hội】Phó Quân Quân: T_T Đại sư tỷ…..



Nhóm người này lại bắt đầu hùa nhau rồi, Nam Hướng Bắc không còn gõ tiếp câu nói của mình nữa, trái lại là nhìn sang Tô Mạc Lấp rồi lẩm bẩm một mình.



Không phải nói đi tắm sao? Sao còn có thể nói chuyện trong bang chứ.



“Tiểu Tòng Tâm thật là không ngoan.” Thật ra cô đã rời khỏi chỗ ngồi, nhưng chợt nhớ ra tin cô đăng mới nãy, sợ có người đến bán trang bị mà cô lại không có mặt nên mới quay về định chuyển sang trạng thái rời khỏi, ngờ đâu tình cờ nhìn thấy câu ấy của Nam Cung Tòng Tâm. Cô hiểu hành động này của Tòng Tâm, trong lòng cảm động nhưng vẫn không thể cầm lòng mà cầm tai nghe lên nói vào micro, “Không phải đã nói với em rồi sao….”



Không chờ cô nói hết, trên đầu của Nam Cung Tòng Tâm đã hiện ra dòng chữ: “Em muốn bảo vệ chị!”



Hơi sững người, giây tiếp theo cô đã bật cười, Tô Hướng Vãn không tiếp tục đề tài ấy nữa, chỉ dịu giọng nói: “Tòng Tâm đúng là một đứa trẻ cố chấp…. Chị đi tắm đây, nếu có người đến bán trang bị thì chờ chị về nói giá cho chị nghe trước rồi mới mua, biết không?”



Khi gõ ra dòng chữ đó, Nam Hướng Bắc đã có hơi lo lắng, nhưng lời nói của Tô Hướng Vãn cho thấy cô đồng ý việc làm này rồi, thế là ai đó không khỏi cười khờ, ngón tay gõ nhanh: “Ừm!”



Trong lúc Tô Hướng Vãn vào phòng tắm, Nam Hướng Bắc chỉ biết ngồi đó ngắm nghía hai con người đang nhìn nhau trong game, càng ngắm càng thấy họ xứng đôi, nét mặt cũng ngày càng khờ khạo, trái tim toàn là mật ngọt.



Tuy nhiên, vị ngọt này đã hoàn toàn tiêu tan ngay khi Tô Hướng Vãn trở ra ngồi vào ghế và nói chuyện với cô.



Bởi vì, Nam Hướng Bắc nghe thấy một giọng nói non nớt của trẻ con, và cả cái xưng hô khiến cô sợ hãi.



“Mẹ ơi, tối nay con có thể ngủ với mẹ không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.