Tam Vạn Anh Xích Truy Thê Ký

Chương 15





Đêm nay, bất kể là Nam Hướng Bắc hay Tô Hướng Vãn đều không thể dễ dàng đi vào giấc ngủ.



Nam Hướng Bắc cầm móc khóa trong tay và lăn lóc mãi trên giường, cô không biết có nên giữ nguyên ý định vào công ty hàng không đó nữa hay không, càng không biết sau này phải đối mặt với Tô Hướng Vãn như thế nào.



Trải qua đêm nay, muốn duy trì cách cư xử với Tô Hướng Vãn như trước đây dường như đã trở nên khó khăn.



Bên kia, Tô Hướng Vãn sau khi thay đồ ngủ và đi lại trong phòng một hồi lâu mới từ từ lên giường, nằm xuống chưa được bao lâu cô đã lại ngồi dậy, Tô Hướng Vãn nhíu chặt cặp chân mày, cuối cùng vẫn lựa chọn đi ra sảnh mở tủ lấy rượu, một mình thưởng thức.



Cô không bật đèn, chỉ yên lặng ngồi đấy, uống cạn ly này rót ly khác. Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng cũng tóm được cơn buồn ngủ, Tô Hướng Vãn đứng lên cất rượu đâu vào đấy xong thì đi về phòng của mình.



Khi đi ngang phòng của Tô Vi Tích, bước chân của cô bất giác dừng lại, chần chừ giây lát vẫn quyết định vặn khóa nhìn vào trong.



Trong phòng chỉ có một tia sáng dịu hòa tỏa ra từ chiếc đèn ngủ nho nhỏ hình con cừu vui vẻ, đứa trẻ mới nãy còn uất ức đến suýt khóc vì sự lạnh nhạt của Tô Hướng Vãn sớm đã chìm vào giấc ngủ, trên người là tấm chăn hình cừu vui vẻ và sói xám, chẳng biết có phải vì quá nóng hay không, một nửa chăn đã bị đá ra ngoài.



Đứng nhìn từ bên ngoài phòng, Tô Hướng Vãn cuối cùng cũng nhấc nhẹ chân đi vào, cầm remote lên hạ xuống vài độ rồi đắp chăn cho Tô Vi Tích, sau đó quay người rời khỏi căn phòng chứa đầy hơi thở trẻ thơ này.




“Mẹ…” Tiếng gọi non nớt vang lên níu kéo bước chân cô, ngay lập tức sắc mặt của Tô Hướng Vãn trầm xuống, cô quay lại, song Tô Vi Tích vẫn đang ngủ rất say, chỉ lẩm bẩm gọi cô trong mơ, “Mẹ…”



Nét mặt băng lạnh tức thì rã đông, Tô Hướng Vãn lặng người nhìn đứa trẻ trên giường rất lâu, cặp mi khẽ lay động, rất lâu sau cũng chỉ để lại một tiếng thở dài và rời khỏi.



Hôm sau, Tô Hướng Vãn dậy rất sớm, bởi vì ba mẹ đều đang ở đây, rửa mặt xong cô đã vào bếp chuẩn bị thức ăn. Khi bữa sáng đặt hết lên bàn thì Tô Vi Tích cũng đúng lúc mở cửa phòng bước ra, ngoan ngoãn ngồi vào bàn và nhìn Tô Hướng Vãn nói: “Chào buổi sáng, thưa mẹ.”



“Ừm.” Đáp lại lạnh nhạt, Tô Hướng Vãn đặt tới trước mặt cô bé ly sữa nóng và chiếc ốp la mới chiên, nhưng lại chẳng chịu nhìn Tô Vi Tích lấy một cái, “Đánh răng rửa mặt chưa?”



“Dạ rồi!” Tô Vi Tích gật đầu rất mạnh, cô bé không ăn ngay mà nhìn sang căn phòng nọ với vẻ do dự, “Mẹ, ông bà ngoại….”



“Ăn không nhiều lời.” Vẫn là nét mặt không có cảm xúc, nhưng lần này Tô Hướng Vãn đã ngước lên lườm con gái mình một cái.



Cô bé vội cúi đầu rồi cầm muỗng lên dùng bữa sáng của mình, không dám nói gì nữa.



Thấy Tô Vi Tích đã bắt đầu ăn, Tô Hướng Vãn đứng dậy cởi tạp dề ra và đi tới gõ cửa phòng, “Ba, mẹ, ăn sáng thôi.”



“Nghe rồi, ra ngay.” Bà Tô đáp lại rất nhanh, sau đó hai ông bà cùng đi ra sảnh, thấy Tô Vi Tích đang ngoan ngoãn ăn sáng, bà cười bảo, “Tiểu Tích hôm nay thức sớm nhỉ.”



Tô Vi Tích ngẩng đầu lên nhìn, vừa há miệng định gọi ông bà ngoại thì lại sực nhớ ra gì đó, ánh mắt cẩn thận nhìn qua Tô Hướng Vãn, thấy cô không có phản ứng gì cô bé mới the thé giọng chào ông bà ngoại.



“Con bé nhắc mẹ suốt, chắc chắn là muốn dậy sớm để được nhìn thấy mẹ mình rồi.” Ông Tô vừa nói vừa ngồi xuống, nhận lấy ly sữa do Tô Hướng Vãn đưa qua, thấy con gái mình không có biểu hiện gì, hai ông bà im lặng nhìn nhau, bên trong hai đôi mắt ấy hiện rõ sự áy náy và bất lực.



Một chiếc bàn, bốn con người, bữa sáng trải qua trong sự yên tĩnh.



Sau bữa ăn, Tô Hướng Vãn dọn dẹp bàn ghế, thấy ba mẹ đã ra phòng khách xem tivi, Tô Vi Tích thì ngoan ngoãn ngồi trên sofa không rời mắt khỏi cô, Tô Hướng Vãn bất giác đanh mặt, Tô Vi Tích lập tức cúi đầu nhìn xuống đất.



Lại một tiếng thở dài, Tô Hướng Vãn quay về phòng và tiện tay khởi động máy vi tính, vốn định vào game, nhưng khi đặt tay lên chuột, mọi hành động của cô đã hoàn toàn dừng lại.



Không biết Tòng Tâm có online không.




Phải đối mặt với Tòng Tâm như thế nào đây?



Đang đau đầu vì khó xử thì chuông cửa vang lên, Tô Hướng Vãn nhìn xuống thời gian bên góc phải màn hình, nhướng mày khó hiểu. Cô vừa đứng dậy ra khỏi phòng thì bà Tô đã mở cửa, Tống Trạch ăn mặc lịch lãm một tay cầm quà một tay ôm hoa đứng ngay trước cửa.



Mím chặt môi, sự không vui hiện rõ trong mắt, Tô Hướng Vãn đóng cửa phòng lại thay đồ ngủ ra, bấy giờ mới đi khỏi phòng của mình.



Tống Trạch đã ngồi trong phòng khách, bà Tô đang chuyện trò gì đó với anh, ông Tô tuy đang xem truyền hình nhưng dường như cũng rất chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại của họ, chỉ có Tô Vi Tích vẫn cúi gầm đầu, đôi môi chu lên không nói một lời.



Nhìn thấy Tô Hướng Vãn, Tống Trạch lập tức đứng dậy và cầm hoa hồng đi đến bên cô, nở một nụ cười rạng rỡ, “Hoa này tặng cho em, Hướng Vãn.”



“Cám ơn.” Nhận lấy hoa rồi tiện tay đặt lên đầu tủ cạnh bên, Tô Hướng Vãn gật đầu chào một cái rồi nhìn qua đồng hồ trong phòng khách, cô không che đậy sự bất mãn của mình, “Anh đến nhà tôi sớm như vậy có chuyện gì sao?”



Câu hỏi của cô khiến nụ cười của Tống Trạch bị khựng, ngượng đến mức không biết phải nói gì, bà Tô vội giải vây, “Đêm qua Tiểu Tống nghe mẹ nói chưa từng tham quan thành Z, nên hôm nay cố tình đến dẫn chúng ta đi dạo phố.”



“Đúng vậy.” Nghe bà Tô nói thế, Tống Trạch liền tiếp lời, “Anh biết rõ các điểm du lịch ở đây.”



Từ chiều hôm qua thì Tô Hướng Vãn đã cố đè nén cơn giận, vốn dĩ Nam Cung Tòng Tâm đã xoa dịu tâm trạng của cô, nhưng sự cố tối qua lại vô tình xóa tan niềm vui ấy, sáng sớm thức dậy tâm trạng đã không tốt, nay Tống Trạch lại không trưng cầu ý kiến của cô mà tự ý đến nhà, thái độ của ba mẹ cô lại như thế, làm sao có thể không có phản ứng? Sắc mặt của Tô Hướng Vãn liên tục thay đổi, vừa định từ chối thì vô tình nhìn thấy dáng vẻ có hơi mệt mỏi của ba, lời đã sắp tuôn ra rốt cuộc cũng bị cô nuốt trở vào, “Nếu đã vậy thì làm phiền anh.”



“Tốt, tốt.” Bà Tô liền kêu lên, Tô Hướng Vãn đã nhận lời rồi, Tống Trạch càng thêm tươi cười, làm sao mà bà không vui cho được? Bà Tô kéo tay chồng vào phòng thay đồ, bên ngoài chỉ còn lại Tô Hướng Vãn, Tống Trạch và Tô Vi Tích vẫn cúi đầu nãy giờ.



“Tô Vi Tích, về phòng thay đồ.” Tô Hướng Vãn không muốn nhìn mặt Tống Trạch, cô sợ mình sẽ nổi nóng, bèn bước tới nói với đứa bé trên sofa. Tô Vi Tích gật đầu lia lịa rồi nhảy xuống ghế, cô bé ngước lên nhìn mẹ mình với vẻ rụt rè, bàn tay nhỏ nhắn từ từ nắm lấy tay Tô Hướng Vãn.



Chân mày nhíu vào nhau, song khi nhìn thấy nét mặt của đứa bé, Tô Hướng Vãn không nói thêm gì nữa mà chỉ dẫn tay cô vào phòng. Phía sau, Tống Trạch bất chợt nói lớn: “Hướng Vãn, anh biết đó là con gái của em, anh không ngại.”



Dừng bước, Tô Hướng Vãn không hề quay lại nhìn anh, cô cảm nhận được rõ ràng Tô Vi Tích đang ngày càng siết chặt tay mình.



“Không cần thiết.” Đáp lại lạnh lùng, Tô Hướng Vãn tiếp tục dời bước, đồng thời phát hiện đứa trẻ bên cạnh đã đi nhanh hơn rất nhiều. Động não một chút cô đã hiểu ngay suy nghĩ của cô bé, Tô Hướng Vãn nhìn xuống Tô Vi Tích, cửa phòng vừa đóng lại cô đã buông tay, “Thay đồ nhanh đi.”



Gật gật đầu, tuy chỉ mới 5 tuổi, nhưng khả năng tự lập của Tô Vi Tích đã rất cao, cô bé tự lấy đầm ra thay vào. Khi quay người lại, trông thấy Tô Hướng Vãn đang nhắm mắt dựa lưng vào tường như rất mệt mỏi, cô bé bèn chạy tới đó, bàn tay chần chừ giây lát rồi nắm lấy tay của Tô Hướng Vãn lay nhẹ, thấy mẹ cúi xuống nhìn mình, Tô Vi Tích liền nói: “Mẹ đừng buồn, Tiểu Tích sẽ giúp mẹ đuổi chú xấu xa kia đi.”




Hơi sững người, Tô Hướng Vãn giữ nguyên tư thế cúi đầu nhìn Tô Vi Tích, trong mắt như xoẹt lên gì đó, cô không nói được lời nào, mãi đến khi bà Tô gõ cửa cô mới nghiêm mặt lại bảo: “Chuyện của người lớn, trẻ con không được nhiều lời.”



Vừa ra khỏi phòng cô đã thấy Tống Trạch đang nói gì đó với mẹ mình, và mẹ cô thì cười đến không khép được miệng. Sắc mặt của Tô Hướng Vãn càng thêm khó coi, Tô Vi Tích đang ủ rũ vì lời nói của cô vừa ngước lên thấy mẹ mình không vui liền quay phắt qua nhìn Tống Trạch, ục mặt lên, tức tối vô cùng.



“Đi thôi.” Giọng nói lạnh nhạt vang lên, Tô Hướng Vãn dắt tay Tô Vi Tích đi ra cửa, vừa đi được vài bước bà Tô đã tới nắm lấy tay của Tô Vi Tích, “Tiểu Tích đi chung với bà ngoại nhé.”



Vậy là Tống Trạch danh chính ngôn thuận sánh bước cạnh cô.



Năm con người, năm suy nghĩ, cùng xuất phát tham quan thành Z.



Nam Hướng Bắc chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ gặp lại Tô Hướng Vãn trong tình huống như thế.



Hôm nay cô dậy từ rất sớm, dòng suy nghĩ không chịu buông tha khiến cô chẳng thể yên giấc, ngồi dậy muốn chơi game, tâm trạng lại phức tạp vô cùng, cuối cùng Nam Hướng Bắc thay đồ, nói với ba một tiếng rồi đi ra ngoài. Ở giữa lòng lề đường, một cô bé đang cúi xuống nhặt gì đó, đằng xa, một chiếc xe tải lại đang tiến tới.



Tim cô giật thót lên và xông ra đó theo tiềm thức, những ngày tháng huấn luyện trong bộ đội không hề vô ích, Nam Hướng Bắc chạy nhanh tới ôm cô bé lên và té nhào sang một bên, cô không quên cho cơ thể của mình tiếp đất để tránh làm đứa bé bị thương. Đến khi nhận ra mình vừa làm gì, Nam Hướng Bắc mới phát hiện lưng của mình đã ướt đẫm mồ hôi.



Vội ngồi dậy và kiểm tra tay chân của đứa trẻ ngã trong lòng mình, xác định không có vết thương nào cô mới thở phù nhẹ nhõm, song vẫn không khỏi lo lắng, “Bé con có thấy chỗ nào đau không?”



Ngẩn ngơ nhìn gương mặt lo âu của người đối diện, Tô Vi Tích dường như vẫn chưa hồi thần từ cơn nguy lúc nãy, cho đến khi Tô Hướng Vãn chạy xồng xộc đến kéo cô rời khỏi Nam Hướng Bắc và kiểm tra một vòng toàn thân, cô bé mới “oa” một tiếng khóc òa lên và xòa vào lòng Tô Hướng Vãn, “Mẹ ơi….”



Toàn thân run rẩy, gương mặt không chút huyết sắc, Tô Hướng Vãn ôm chặt Tô Vi Tích trong lòng, cắn chặt môi không nói được một lời.



Còn Nam Hướng Bắc, ngay trong giây phút nhìn thấy Tô Hướng Vãn thì đầu óc của cô đã hoàn toàn trống rỗng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.