Tam Vạn Anh Xích Truy Thê Ký

Chương 20





Chiếc đồng hồ trên tòa nhà cao tầng phía sau quãng trường trung tâm hiển thị bây giờ đang là 8 giờ 30 sáng, đài phun nước nằm ngay chính giữa quãng trường đang lấp lánh những ánh sáng rực rỡ dưới nắng mặt trời, xung quanh không có nhiều người, dẫu sao cũng là giờ hành chánh, người đi làm người đi học, muốn nơi này đông đúc là không thể nào.



Phía trước đài phun nước có một bóng người, áo ca rô quần jean, hai tay chọc vào túi, ánh nắng ngày hè rọi xuống khiến con người nóng bức, nhưng người đó vẫn không quan tâm, chỉ híp mắt nhìn ra xa như đang chờ đợi ai đó.



“Chị ơi, mua giúp em một đóa hoa nhé.” Một bé gái mặc váy trắng, tay xách giỏ hoa, nhìn dáng vẻ chưa đến mười tuổi, cô bé lảng vảng quanh đây đã rất lâu, cuối cùng mới bước đến bên hồ cảnh quang này ngẩng đầu nói với cô gái trước mặt mình.



“Ơ…” Đang lau mồ hôi trên trán thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo, Nam Hướng Bắc cúi xuống nhìn thì thấy cô bé với giỏ hoa trong tay, cô chợt cười khó xử, “Ờ…”



“Chị ơi, mua hoa giúp em nhé.” Cô bé vẫn giữ nét mặt tội nghiệp nhìn Nam Hướng Bắc, rất lanh lợi mà rút ra một đóa hoa bách hợp đưa cho cô xem, “Hoa đẹp lắm ạ.”



“Ờ…” Không nhẫn tâm khiến cho trẻ con thất vọng, đứa bé chỉ độ mười tuổi thôi, đáng lý phải được ngồi học trong ghế nhà trường, vậy mà lại phải lang thang bán hoa dưới cái nắng oi bức, không cần suy nghĩ nhiều Nam Hướng Bắc cũng hiểu hoàn cảnh gia đình của cô bé, miệng mấp máy song lời từ chối kiểu nào cũng không thể thốt ra.



Giờ hẹn của cô với Tô Hướng Vãn là 9 giờ, nếu như cầm hoa bách hợp… có đường đột quá không?



Nhưng mà…




Lại nhìn xuống đôi mắt đầy kỳ vọng của đứa bé, không hiểu vì sao trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh bé gái mà mình cứu hôm đó và ánh mắt khi cô bé ấy nhìn Tô Hướng Vãn, trong lòng Nam Hướng Bắc hơi xót xa, thế là càng không nhẫn tâm từ chối.



Dù sao đại sư tỷ cũng từng nói thích hoa bách hợp, thôi thì mua vậy.



Tự an ủi như thế, Nam Hướng Bắc lấy ví tiền ra hỏi: “Bao nhiêu thế?”



“Một cây chỉ có ba đồng thôi ạ.” Gương mặt ấy tức thì nở ra nụ cười còn rạng ngời hơn ánh mặt trời, cô bé rất phấn khởi mà đưa đóa hoa bách hợp cho Nam Hướng Bắc, nhưng Nam Hướng Bắc lại lắc đầu, “Trong giỏ có bao nhiêu chị lấy hết.”



“Vâng ạ!” Đôi mắt to và đen cười cong cả lại, bàn tay rất khéo léo mà rút dây thắt bó hoa lại đưa cho Nam Hướng Bắc, nhận tiền xong, cô bé nói lời cảm ơn rồi phấn khởi chạy đi. Ngược lại, Nam Hướng Bắc trở nên thấp thỏm khi nhìn xuống bó hoa bách hợp trong tay mình, tâm trạng càng thêm khẩn trương.



Tối qua nhận được điện thoại của Tô Hướng Vãn cô kinh ngạc đến không nói nên lời, ngay sau đó lại bắt đầu khó xử, tuy nhiên những vấn víu này nhanh chóng bị vứt ra khỏi não khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của đối phương, chỉ cần nghĩ đến việc sắp được nhìn thấy đại sư tỷ thì Nam Hướng Bắc đã lập tức nhận lời mời. Sau đó cô nhảy lên lục tung tủ áo, chỉ muốn tìm bộ đồ đẹp một chút, có thể để lại cho Tô Hướng Vãn một ấn tượng tốt.



Dẫu biết rằng Tô Hướng Vãn đã có chồng con, nhưng chỉ cần được nhìn thấy cô, được đứng trước mặt cô thì Nam Hướng Bắc đã rất vui, cô vẫn hy vọng có thể bảo vệ Tô Hướng Vãn, vẫn muốn giữ hình tượng đẹp nhất trong lòng đại sư tỷ.



Vì vậy mà mới 7 giờ sáng hôm nay cô đã tỉnh giấc và không ngủ được nữa, đứng dậy vào nhà vệ sinh xối nước lạnh cho đầu óc tỉnh táo lại, sau đó tiếp tục đau đầu vì vấn đề mặc cái gì, nửa ngày trời mới chọn được bộ này, cuối cùng, 8 giờ 30 cô đã có mặt tại điểm hẹn, lý do vì sao không cần phải nói nữa.



Kim dài đã gần chỉ đến số 12, Nam Hướng Bắc ôm bó hoa trong lòng, mắt vẫn nhìn ra xa muốn tìm kiếm hình bóng luôn có thể khiến cung đàn trong cô dao động.



Đột nhiên bờ vai bị vỗ một cái, toàn thân hơi rung lên, Nam Hướng Bắc quay người lại và nhìn thấy cô gái trước mặt đang tươi cười với mình, bất giác ngẩn người.



Tô Hướng Vãn đến từ phía bên kia của quãng trường, từ xa cô đã nhìn thấy Nam Hướng Bắc, nhớ đến gương mặt dễ mắc cỡ trên máy bay, Tô Hướng Vãn tự nhiên mỉm cười, cô muốn trêu ghẹo đối phương thử, vậy nên mới cố tình thả nhẹ bước chân đến gần vỗ lên vai Nam Hướng Bắc, quả nhiên, nét mặt khờ khạo trên máy bay đã lại xuất hiện.



Tuy nhiên, nụ cười của Tô Hướng Vãn nhanh chóng bị đông lại, bởi vì cô nhìn thấy Nam Hướng Bắc đang ôm trong tay một bó hoa bách hợp.



Ý nghĩa của bách hợp… cô hiểu.



Con người này chỉ mới gặp qua hai lần, đến lần thứ ba đã mang hoa bách hợp chờ mình, chẳng lẽ không phải đang muốn ám thị gì ư?



Cắn nhẹ môi, suy nghĩ xoẹt qua trong đầu khiến Tô Hướng Vãn có hơi không vui.



Nam Hướng Bắc sau vài giây ngẩn ra thì phát hiện Tô Hướng Vãn đang nhìn hoa bách hợp trong tay mình, mặt của cô tức thì đỏ lên, cô muốn giải thích nhưng nhất thời lại không biết phải nói thế nào. Cuối cùng chỉ biết ngượng ngùng mà đưa hoa tới cho Tô Hướng Vãn, thấy đối phương nhìn mình với vẻ dò hỏi, Nam Hướng Bắc càng thêm lúng túng: “Không phải… cô, cô đừng hiểu lầm…”




“Quà ra mắt?” Không khí lúc này có hơi quái lạ, Tô Hướng Vãn khẽ cười để phá vỡ sự ngượng ngạo, “Hay là trước khi tôi đến đây, cô đã gặp được người ái mộ?”



“Không… không phải.” Gò má đã đỏ như quả táo chín, Nam Hướng Bắc vội phân bua: “Lúc nãy có một cô bé, chỉ khoảng mười tuổi thôi, giờ này mà phải đi bán hoa, tôi thấy… thấy cô bé ấy rất đáng thương nên… tôi, tôi thật sự không phải cố ý đâu…”



Cô không dời mắt khỏi Tô Hướng Vãn, chỉ mong sao đối phương có thể tin tưởng mình, mặc dù lâu nay cô đích thật có tình ý với đại sư tỷ, nhưng cô thật sự không gan đến mức dám cầm hoa tặng đâu, nếu không phải thật sự thấy thương cho cô bé ấy, sao cô lại làm ra chuyện này chứ, chưa kể Tô Hướng Vãn đã là người có gia đình.



Thấy Nam Hướng Bắc hoảng loạn như vậy, ánh mắt vốn chứa đựng nghi ngờ của Tô Hướng Vãn nhanh chóng được thay thế bằng ý cười, đặc biệt khi nhìn cô lúng túng đến mức cà lăm, Tô Hướng Vãn thật sự rất muốn bật cười.



“Thật đó, xin hãy tin tôi!” Thấy đối phương vẫn còn im lặng, Nam Hướng Bắc càng thêm hoang mang, cô khẩn trương đến mức mồ hôi cũng chảy nhiều hơn.



Cô muốn lẳng lặng ở bên cạnh bảo vệ Tô Hướng Vãn, cô muốn chờ cho tình cảm này dần dần tiêu biến hoặc thay đổi theo thời gian, hoặc chờ khi cô gặp được một người khác thì mới rời khỏi, nhưng bây giờ… sao lại có thể để cho Tô Hướng Vãn ghét cô chứ?



“Được rồi, tôi tin mà.” Cuối cùng cũng không nhịn được cười, Tô Hướng Vãn cúi xuống nhìn bó hoa ấy, nụ cười càng thêm rạng ngời, “Trùng hợp thật, tôi thích nhất là hoa bách hợp đấy.”



“Ừm ừm!” Gật đầu lia lịa, cô đưa bó hoa đến trước, câu nói “Em biết mà” suýt nữa đã tuột khỏi miệng, may mà thắng lại kịp lúc, Nam Hướng Bắc không dám nói nhiều nữa, “Vậy tặng cho cô.”



“Ừm.”Tô Hướng Vãn cảm thấy mình đã quá nhạy cảm nên mới khiến cho Nam Hướng Bắc khẩn trương như vậy, vui vẻ nhận lấy hoa, cô mỉm cười nói: “Đẹp thật.”



“Ừm!”



Chỉ mới gặp nhau mà đã xảy ra chuyện ngại ngùng như thế, vậy nên không khí giữa họ cũng trở nên lạ lùng, huống chi giờ hẹn lại là 9 giờ sáng, bữa sáng đã dùng ở nhà, bữa trưa thì còn quá sớm, nhất thời cả hai chỉ còn đứng lặng giữa quãng trường, không biết đi đâu cho phải.



Mặt trời ngày càng gay gắt, Tô Hướng Vãn có hơi hối hận vì sự nông nỗi của mình tối qua, nếu không vì muốn tránh khỏi con ruồi ấy thì cô cũng không chọn cái giờ kỳ cục thế này.



“Hay là tìm một quán cà phê ngồi nhé.” Đã lau mồ hôi hết mấy lần, lại thấy mặt của Tô Hướng Vãn dần đỏ lên vì nắng nóng, Nam Hướng Bắc nào có đành lòng, bèn nói: “Tôi biết gần đây có một quán nước rất ok.”



“Được thôi.” Tô Hướng Vãn còn đang chìm đắm trong hối hận đương nhiên là vui vẻ nhận lời.



Chẳng bao lâu họ đã đến quán cà phê mà Nam Hướng Bắc nói, Tô Hướng Vãn sau khi đặt bó hoa xuống bàn mới ngồi vào ghế, thấy Nam Hướng Bắc vừa ổn định chỗ đã rút khăn giấy lau mặt, cô sực nhớ ra người này là Thượng Úy trong quân đội, nhất thời lại cảm thấy mắc cười.



Bị nhìn bằng ánh mắt như thế, Nam Hướng Bắc có hơi ngượng ngùng, thoắt chốc lại cảm giác như mình đang ở trong trò chơi và bị đại sư tỷ chọc ghẹo, không khỏi thấy xấu hổ và thân quen, gương mặt đỏ lên, cô cúi thấp đầu không dám tiếp xúc với ánh mắt của Tô Hướng Vãn nữa. Mãi đến khi phục vụ viên tới cô mới trấn tĩnh lại, hỏi ý kiến của Tô Hướng Vãn xong bèn gọi hai tách cà phê và vài món ngọt.



Người phục vụ vừa đi thì hai người lại trở về trạng thái yên tĩnh, không khí như cũng không còn lưu động.




Nói sao thì đây mới chỉ là lần gặp thứ ba, hai lần trước lại còn là bắt gặp tình cờ, vì vậy khi đơn độc đối mặt nhau, họ đích thật thấy hơi không tự nhiên.



“À phải, vẫn chưa cám ơn cô đã cứu tôi và con gái tôi.” Khi cà phê lên bàn, Tô Hướng Vãn nâng ly cười nói, “Hay là mượn cà phê thay rượu cạn một ly nhé?”



“Hả?” Đây là lần đầu tiên nghe cách nói như thế, Nam Hướng Bắc sờ lên sống mũi, rồi cũng ngoan ngoãn cầm tách lên cụng ly với Tô Hướng Vãn, ai ngờ Tô Hướng Vãn lại bật cười nói: “Cô đúng là thành thật thật đó, không cảm thấy như vậy rất kỳ lạ sao?”



Hai tách cà phê đụng nhẹ rồi tách rời, Nam Hướng Bắc nghe Tô Hướng Vãn nói vậy chỉ nhoẻn miệng cười, không đáp lại.



Cô đâu thể nào nói với Tô Hướng Vãn rằng: em đã quen với việc nghe lời của đại sư tỷ rồi?



“Tôi cứ tưởng cô sẽ không có thời gian.” Thấy đối phương không nói gì, Tô Hướng Vãn cũng không tiếp tục lời nói đùa ấy nữa mà hớp một ngụm cà phê và hỏi, “Trong bộ đội rất bận mà đúng không?”



“Cũng tàm tạm.” Nam Hướng Bắc đáp lại rất ngắn gọn, lại cảm thấy như vậy không hay lắm, bèn nói thêm: “Gần đây tôi đang nghỉ ngơi, một thời gian nữa sẽ về đó hoàn thành thủ tục chuyển ngành.”



Khi nói ra câu ấy, trong lòng cô không ngừng hy vọng Tô Hướng Vãn hãy hỏi mình về chuyện đổi nghề, và Tô Hướng Vãn đã không phụ lòng mong mỏi của cô, rất quả quyết mà hỏi: “Chuyển ngành?”



“Ừm, tôi dự định chuyển sang ngành hàng không dân dụng.” Nam Hướng Bắc cố giữ nguyên giọng điệu, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn Tô Hướng Vãn.



“Hửm?” Lần trước cô chỉ nghe vị cảnh sát ấy gọi Nam Hướng Bắc là Thượng Úy Nam, cô không biết cụ thể Nam Hướng Bắc giữ vai trò gì trong quân đội, giờ đây nghe cô nói vậy, Tô Hướng Vãn hơi bất ngờ, song cũng hiểu ra ngay, “Hóa ra cô làm trong không quân à.”



Chỉ dừng lại vài giây, cô tiếp tục nói: “Tôi nghe nói phi hành viên của không quân muốn chuyển sang hàng không dân dụng có hơi phiền phức… hơn nữa phi hành viên và phi công có hơi khác nhau, ngành hàng không hiện giờ cũng chưa chắc sẽ đồng ý, cô phải suy nghĩ kỹ.”



Nam Hướng Bắc vốn định nói với Tô Hướng Vãn mình sắp làm cùng một công ty với cô rồi, như vậy thì dù cho phải gần một tháng nữa mới có thể đến Vân Phi, nhưng cô vẫn có thể mượn cơ hội này gặp gỡ Tô Hướng Vãn. Song khi nghe những lời của Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc bất chợt cảm động, mưu tính trong lòng cũng quên mất, đây chỉ mới là lần gặp thứ ba của họ thôi.



Tuy nhiên, một Tô Hướng Vãn như thế mới là đại sư tỷ mà cô thích chứ! Trước đây cô có thể quen biết Tô Mạc Lấp, chẳng phải chính là vì lần đầu gặp nhau đại sư tỷ đã cứu mạng của cô sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.