Tam Vạn Anh Xích Truy Thê Ký

Chương 33





Ngồi trên ghế, Tô Hướng Vãn siết chặt móc khóa màn thầu trong tay, hai mắt vô hồn nhìn vào màn hình vi tính, miệng không ngừng lẩm bẩm hai cái tên.



Màn hình vi tính của cô hiện giờ là hình ảnh được chụp lại trong lần cô và Nam Cung Tòng Tâm chơi đàn múa kiếm ở sau núi của Tiêu Dao Môn.



Nam Hướng Bắc cũng có móc khóa này ư?



Rất lâu rất lâu sau, Tô Hướng Vãn mở lòng bàn tay ra, nhìn vào chiếc màn thầu nhỏ trong tay mình, chân mày của Tô Hướng Vãn khẽ chụm vào nhau, ánh mắt bất định, cô cắn nhẹ môi, trong đầu vô cùng rối loạn.



Là ngay từ đầu đã có, hay vì nhìn thấy cô mua cảm thấy thích nên mới mua?



Là vì cảm thấy chiếc móc khóa này dễ thương nên mới mua hay vì nghề nghiệp trong game cũng là một đầu bếp?



Tất cả chỉ là trùng hợp, hay là….



Tô Hướng Vãn thở dài, đặt móc khóa qua một bên rồi vào trò chơi, đăng nhập rồi mới phát hiện Nam Cung Tòng Tâm không có online. Trong lòng cô có rất nhiều câu hỏi rất nhiều nghi vấn muốn được giải đáp, nhưng Nam Cung Tòng Tâm lại không có ở đây, rõ ràng chỉ mới hai tuần không gặp thôi, sao lại có cảm giác rất lâu rất lâu rồi.



Màu xám của cái tên trong danh sách bạn bè khiến tâm trạng cô lạc lõng, Tô Hướng Vãn đưa tay sờ lên cái tên ấy, lẩm bẩm như tự nói với mình, “Thật sự có chuyện trùng hợp như vậy ư?”



Cố gắng nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra giữa mình và Nam Hướng Bắc, trong lòng cô có nghi ngờ, vậy nên mỗi một lời nói và hành vi của đối phương đều trở nên thật thật ảo ảo.




Người thành Z, làm việc tại thành S… đây là lời nói của Nam Cung Tòng Tâm. Nam Hướng Bắc xem ra đích thực là người thành Z, còn về địa điểm làm việc, họ thật sự đã gặp nhau lần đầu trên chuyến bay từ thành S đến thành Z, nếu như nói Nam Hướng Bắc tòng quân ở thành S, vậy thì làm việc tại thành S cũng gọi là hợp lệ.



Còn nữa… cứ luôn muốn gọi mình là sư tỷ, có phải là vì trong game luôn gọi mình là “đại sư tỷ” không?



Từng điều một những lý do chứng minh “Nam Hướng Bắc chính là Nam Cung Tòng Tâm” được cô sàng lọc qua, càng suy nghĩ thì càng thấy khả năng này rất lớn, nhưng cô lại không dám chắc chắn. Mấy lần Tô Hướng Vãn muốn cầm điện thoại lên gọi vào số của tên đáng ghét đã khiến lòng cô rối bời mà cuối cùng chỉ có thể đặt trở xuống.



Đây chỉ là suy đoán một phía từ cô, nếu tự nhiên đi hỏi như vậy, dường như không hay lắm. Hơn nữa nếu Nam Hướng Bắc chính là Nam Cung Tòng Tâm, tại sao lại không chịu nói với cô, cô nghĩ mãi cũng không biết lý do vì sao Tòng Tâm phải che giấu thân phận của mình.



Chau mày, lại lườm qua cái tên màu xám ấy, Tô Hướng Vãn có hơi khó chịu mà bấm vào cái tên đó, vài suy nghĩ lướt qua trong đầu, để rồi cuối cùng chỉ có thể quyết định tạm thời gác chuyện này lại, chờ khi Nam Hướng Bắc vào công ty rồi sẽ dò thám kỹ hơn.



Nếu như tên này đích thật là Tòng Tâm, cô nhất định phải trừng phạt cho thích đáng, dám che giấu thân phận, tưởng đại sư tỷ này dễ ăn hiếp đúng không?



Nghĩ thế, Tô Hướng Vãn mím môi định tắt trò chơi, ngờ đâu lại nhận được tin nhắn riêng từ vài người bạn.



Phó Quân Quân: “Đại sư tỷ, tỷ và Tiểu Tủng cãi nhau rồi sao?”



Âu Dương Vô Khuyết: “Đại sư tỷ, có phải Tiểu Tủng đã chọc giận tỷ không?”



Ngô Kiệt Tào: “Đại sư tỷ, chuyện mà mọi người đang nói trong diễn đàn có thật không? Tỷ và Tiểu Tủng không đám cưới nữa sao?”



……….



Gần mười mấy tin nhắn, tất cả đều mang nội dung tương tự, đều là những lời thăm hỏi từ bạn bè chơi chung ngày thường. Tô Hướng Vãn cảm thấy khó hiểu, bèn đi thẳng vào Bang phái hỏi.



【Bang hội】Tô Mạc Lấp: Có chuyện gì vậy?



【Bang hội】Phó Quân Quân: Trong diễn đàn có một chủ đề nói tỷ và Tiểu Tủng đã cãi nhau, không kết hôn nữa.



【Bang hội】Âu Dương Vô Khuyết: Thì đó, tên Tiểu Tủng này cũng mất tích rất nhiều ngày rồi, đại sư tỷ cũng vậy, hai người bị sao vậy?



【Bang hội】Tô Mạc Lấp: Gần đây tôi có việc, Tòng Tâm biết mà, mấy hôm nay Tòng Tâm cũng không vào game sao?



【Bang hội】Phó Quân Quân: Cơ bản là không, chỉ là tuần trước khi có môn phái chiến, nó có lên bảo tôi chỉ huy giúp tỷ, chờ khi đánh xong vừa định hỏi thăm vài câu thì nó lại biến mất rồi.



Nhướng mày thật cao, Tô Hướng Vãn im lặng suy nghĩ gì đó rồi đột nhiên đứng dậy ra khỏi phòng mình và đi đến phòng của Tô Vi Tích, đẩy cửa vào trong.




Không còn sớm nữa, khi Tô Hướng Vãn vào trong thì Tô Vi Tích đã nằm trên giường, có điều cô bé vẫn chưa ngủ mà cầm điện thoại trong tay.



Nhìn vào thì thấy ngay chiếc điện thoại đó, sắc mặt của Tô Hướng Vãn hơi thay đổi, môi mím lại thành một sơi chỉ, “Tô Vi Tích.”



Gương mặt nhỏ xíu liền xoẹt qua sự kinh ngạc và hoảng loạn, Tô Vi Tích ngồi dậy, tay vẫn giữ điện thoại, mắt nhìn mẹ mình từ từ tiến đến gần, nó nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, chỉ biết ngồi thừ người ra đó.



Lấy điện thoại từ tay con bé, Tô Hướng Vãn nhìn vào màn hình, vẫn đang trong cuộc gọi, cô nhìn con gái mình một cái với vẻ hồ nghi rồi từ từ áp điện thoại lên tai, bên trong là giọng nói ấm áp của Nam Hướng Bắc.



“Ai ngờ nha, con ếch vừa xuống đất thì không còn là ếch nữa mà lập tức biến thành hoàng tử, là một vị hoàng tử có đôi mắt rất thần võ và nụ cười hiền từ. Mãi đến lúc này hoàng tử mới nói với tiểu công chúa rằng ngài bị một mụ phù thủy ác độc bỏ bùa chú, ngoài tiểu công chúa ra thì không ai có thể giải cứu ngài ra khỏi hồ nước này….”



Sững sờ lắng nghe những lời bên trong điện thoại, Tô Hướng Vãn cũng không hiểu cảm giác trong lòng mình đang là gì, cô chỉ nắm chặt điện thoại trong tay và nhìn đứa con gái đang theo dõi nét mặt của mình với vẻ lo lắng, Tô Hướng Vãn bấm nút loa ngoài rồi đưa điện thoại trở về.



Đương nhiên là Nam Hướng Bắc không biết Tô Hướng Vãn đang đứng ngay cạnh Tô Vi Tích, thậm chí còn nghe thấy cô đang kể truyện cổ tích, vì vậy cô vẫn chuyên tâm đọc quyển Truyện cổ tích tổng hợp vừa mua được, “Trên đường, thỉnh thoảng lại có tiếng lạch bạch vang lên, mỗi khi nghe thấy tiếng động, hoàng tử và vương phi đều ngỡ là có gì đó trên xe đã bị hư. Kỳ thực thì không phải, Henry trung thành thấy chủ nhân của mình hạnh phúc như vậy nên vui mừng khôn xiết, vì vậy mà vòng sắt trên người y cũng thi nhau rớt ra.”



Đọc hết câu cuối cùng và gấp sách lại, Nam Hướng Bắc vươn vai nói, “Được rồi, đọc xong rồi, phải ngoan ngoãn đi ngủ rồi nhé.”



“Dạ….” Vẫn còn nhìn mẹ mình với vẻ sợ sệt, thấy mẹ không có biểu hiện gì, Tô Vi Tích không biết có nên nói cho Bắc Bắc nghe chuyện này hay không nên chỉ biết cẩn thận đáp lại.



“Ừm, Tiểu Tích ngoan thật.” Nam Hướng Bắc cười, “Mau ngủ nhé, ngủ ngon.”



“Bắc Bắc ngủ ngon.” Lại nhìn mẹ mình một cái, thấy mẹ không có ý định lấy điện thoại, Tô Vi Tích chào Nam Hướng Bắc xong thì cúp máy, “Mẹ…”



“Gần đây cô ấy…ngày nào cũng kể chuyện cho con nghe?” Ánh mắt rõ ràng có gì đó khá phức tạp, Tô Hướng Vãn nhìn chiếc điện thoại trong tay con gái một lúc rồi ngồi luôn xuống giường hỏi.



“Vâng ạ.” Đây là lần đầu tiên mẹ ngồi lên giường của mình, Tô Vi Tích dường như có hơi ngạc nhiên và vui mừng, thấy mẹ mình cứ mãi nhìn chiếc điện thoại, nó nói một cách cẩn thận, “Là ông nội đã cho Tiểu Tích.”



“Ông nội?” Sắc mặt trầm xuống, suy nghĩ một lúc thì hiểu ngay “ông nội” mà Tô Vi Tích nói là ba của Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn dịu trở lại, “Không phải đã dặn con không được tùy tiện lấy đồ của người khác sao?”



“Không phải của người khác.” Ngày thường Tô Vi Tích rất sợ Tô Hướng Vãn, bây giờ đương nhiên là cũng còn rất sợ, giọng của nó nhỏ xíu, nhưng vẫn muốn biện minh, “Là của ông nội.”



Lườm con mình một cái, Tô Hướng Vãn im lặng.



Lại một lúc trôi qua cô mới nói tiếp, song lần này đề tài không còn xoay quanh chiếc điện thoại nữa.



“Thời gian gần đây, ngày nào cô ấy cũng ở bên con?” Tô Hướng Vãn không biết phải xưng hô Nam Hướng Bắc như thế nào trước mặt trẻ con, nếu cô cũng gọi “Bắc Bắc” thì càng kỳ cục hơn, suy đi nghĩ lại thôi thì dùng “cô ấy” thay thế vậy, may mà Tô Vi Tích rất thông minh, nói là hiểu ngay, bèn gật đầu đáp lại.



“Thế… buổi tối cũng vậy ư?” Tô Hướng Vãn vén tóc vào mang tai và hỏi như rất tự nhiên, “Buổi tối thường hay làm gì?”




“Bắc Bắc dẫn con đi tản bộ.” Tô Vi Tích thành thật kể lại hành trình mỗi buổi tối trong thời gian vừa qua, “Tản bộ xong thì về nhà tắm rửa, sau đó Bắc Bắc cùng Tiểu Tích xem truyền hình, chơi trò chơi, kể chuyện và ngủ.”



“Chơi trò chơi?” Tô Hướng Vãn nhìn con gái mình, ánh mắt mang đầy nghi vấn.



“Dạ, chơi trốn tìm, còn có đèn xanh đèn đỏ, Bắc Bắc dạy con đó, ưm….còn nữa, còn có chơi sói ơi sói ơi mấy giờ rồi… có lúc ông nội cũng chơi chung với con.” Tô Vi Tích xòe ngón tay ra liệt kê từng mục một, “Ông nội còn dạy con chơi cờ, chính là loại năm con màu đen thành một đường, năm con màu trắng thành một đường.”



Lại được một phen sững người, may mà sau cùng cô cũng hiểu đó là Cờ Ngũ Tử, Tô Hướng Vãn trầm ngâm một hồi rồi hỏi, “Không chơi vi tính sao?”



“Dạ có ạ.” Từ khi Tô Vi Tích hiểu chuyện đến nay thì đây là lần đầu tiên Tô Hướng Vãn nói chuyện với nó nhiều như vậy, và nó cũng có rất nhiều chuyện muốn kể cho mẹ nghe, vậy nên hiện giờ nó không buồn ngủ chút nào, chỉ muốn kể hết cho mẹ toàn bộ những gì mẹ muốn biết, “Có lúc Bắc Bắc sẽ mở máy vi tính cho Tiểu Tích xem hoạt hình.”



“Vậy còn cô ấy? Cũng xem chung với con à?”



“Dạ!” Tô Vi Tích gật đầu thật mạnh, “Có lúc Bắc Bắc còn làm bắp rang cho Tiểu Tích ăn.”



Ngón tay gõ nhẹ xuống nệm trong vô thức, liên tưởng đến việc hai tuần nay Nam Cung Tòng Tâm cũng cơ hồ không vào game, hàng mi của Tô Hướng Vãn lay động, do dự một lúc, cô hỏi tiếp, “Tối thứ bảy tuần trước hai người đã làm gì con còn nhớ không?”



“Ưm….” Cái đầu nhỏ xíu của cô bé nghiêng qua một bên như đang cố gắng suy nghĩ trông vô cùng đáng yêu, một lúc sau mắt nó chợt sáng lên, “Hôm đó Bắc Bắc có việc, ông nội đã chơi với Tiểu Tích.”



Tim run lên, bàn tay đặt trên giường cũng run lên, dây thần kinh của Tô Hướng Vãn đã thắt cả vào nhau, có một đáp án nào đó dường như đã sắp trồi lên khỏi mặt nước, nhưng cô lại hơi không dám tin tưởng.



“Có việc là ý nói, không có ở nhà?” Cố kìm chế cảm xúc, Tô Hướng Vãn nói xong thì dùng sức bặm môi lại, phập phồng chờ đợi câu trả lời của con gái mình.



“Dạ không.” Tô Vi Tích lắc đầu, trí nhớ của trẻ con vốn đã rất tốt, huống chi hai tuần qua có thể nói là khoảng thời gian vui vẻ và tươi đẹp nhất từ sau khi ra đời đến nay, đương nhiên là nó ghi nhớ rất rõ ràng từng chi tiết, “Bắc Bắc nói là có việc, nhưng Tiểu Tích thấy Bắc Bắc chạy về phòng, ưm… sau đó Tiểu Tích và ông nội chơi cờ xong muốn tìm Bắc Bắc chơi thì thấy Bắc Bắc đang ngồi trước máy vi tính… Con còn gọi Bắc Bắc nữa, nhưng Bắc Bắc nói phải chờ thêm một lúc mới chơi với con được.”



Khẽ gật đầu, Tô Hướng Vãn một lần nữa rơi vào im lặng, rất lâu sau cô mới hỏi trong gian nan, “Vậy con có nhớ… cô ấy bắt đầu bận từ lúc mấy giờ, và đến mấy giờ thì có thể chơi với con không?”



“Nhớ chứ ạ.” Tô Vi Tích vẫn rất nghiêm túc, hoàn toàn không biết bí mật của Bắc Bắc nhà nó đã sắp bị nó tiết lộ hết rồi, “Tối hôm đó bà nội cũng có ở nhà, sau khi cái tin tức mà bà nội xem vừa hết thì Bắc Bắc nói có việc phải làm, cái tin tức đó 8 giờ là hết, Bắc Bắc làm việc đến 9 giờ 30 mới xong, sau đó thì tắm cho Tiểu Tích, tắm xong thì bảo Tiểu Tích đi ngủ…. Nhưng mà hôm đó Bắc Bắc kể cho con nghe hai câu chuyện.”



Hiện giờ thì Tô Hướng Vãn không còn nghe thấy những lời phía sau của con mình nữa, đầu cô trống rỗng, thậm chí có một cảm giác choáng váng.



8 giờ đến 9 giờ 30, nửa tiếng chuẩn bị, một tiếng môn phái chiến, đây là thời gian biểu của cô và Nam Cung Tòng Tâm vào mỗi tối thứ bảy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.