Không phải mù bẩm sinh, tám năm trước, cả gia đình gặp tai nạn giao thông, bố mẹ tôi qua đời tại chỗ, tôi mất đi người thân, cũng mất cả đôi mắt.
Thế giới biến thành một màu đen.
Nhưng biết làm sao được, cuộc sống sẽ không vì sự xui xẻo của tôi mà dừng lại, cho nên tôi bắt đầu làm quen với ký hiệu chữ viết của người mù, bầu bạn với bóng tối.
Có lẽ, trời cao thương xót.
Ba ngày trước, tôi trúng vé số giải độc đắc.
Tổng cộng 3000 vạn.
Số tiền này cũng đủ để tôi ra nước ngoài thực hiện ca phẫu thuật mắt tiên tiến nhất.
Hôm nay chính là ngày đổi thưởng.
[Một phút nữa, Trang Trạch Ngôn sẽ cho cô uống vitamin, nhớ kỹ không được uống!]
Giọng nói này vừa truyền đến, đột nhiên đã im bặt.
Giây tiếp theo, có người nắm chặt vai tôi.
Trái tim không kiểm soát được mà đập thình thịch.
Giọng nói dịu dàng của chồng tôi vang lên bên tai:
"Em yêu, đây là vitamin của ngày hôm nay, nhớ uống nhé."
03.
Một cơn ớn lạnh xộc thẳng từ cổ lên não.
Lời nhắc nhở kia chẳng lẽ là sự thật?
Những lời nói ấm áp ngày thường, giờ phút này không khác gì lá bùa đòi m.ạng.
Tôi bình tĩnh nhận lấy cốc nước, uống một hơi cạn sạch, lén ngậm viên thuốc dưới đầu lưỡi.
Sau đó nhân lúc đi WC, vội nhổ nó ra.
Tôi mở vòi, để tiếng nước chảy ào ạt át đi động tĩnh trong này.
Quả nhiên, không phải vitamin.
Cả người như rơi vào hầm băng.
Nhưng tôi không hiểu, tại sao Trang Trạch Ngôn lại muốn hại mình?
Vì tấm vé số kia sao? Chúng tôi là vợ chồng, dựa theo pháp luật quy định, 3000 vạn đó cũng là tài sản chung của hai đứa.
Hoặc có thể, anh ta muốn lấy nhiều hơn một nửa?
Lúc này, trong không khí thoang thoảng mùi m.áu tươi xen lẫn chút tanh tưởi.
Kể từ sau khi mất đi đôi mắt, khứu giác của tôi trở nên nhạy bén cực kỳ.
Chỗ này là một ngôi nhà tự xây nằm ở vùng ngoại ô, trong phòng vệ sinh có một cái cửa thông với kho chứa đồ, tôi run rẩy mở cánh cửa nhỏ ra.
Mùi tanh ngày càng nồng đậm.
Tôi lần theo đó, va phải một cái bao tải chất đống giữa nhiều thứ linh tinh.
Vừa chạm vào, cái bao đổ xuống, vô số ruồi bọ vo ve bay ra.
Bên trong bao là một th.i th.ể.
04.
Người ch.ết là cô bạn thân của tôi, Đặng Kiều Kiều.
Vì sao tôi lại biết?
Bởi vì trong lúc mò mẫm, tôi sờ thấy một vật đang đeo trên cổ lạnh ngắt của cô ấy, là món quà mà tôi tặng nhân dịp sinh nhật.
Chiếc vòng cổ hình cỏ bốn lá, tượng trưng cho sự may mắn.
"Kiều Kiều, Kiều Kiều..."
Tại sao? Tôi ngã gục xuống đất, trong lòng là nỗi khủng hoảng, sợ hãi chưa từng thấy.
Tôi không lay tỉnh cô ấy được, thân x.ác sớm đã lạnh rồi.
Trên yết hầu còn có một vết cắt rất sâu.
[Một giờ nữa, cô sẽ bị cắt đứt yết hầu mà ch.ết, tấm vé cũng bị người khác cướp mất.]
Tôi siết chặt lòng bàn tay.
Vài ngày trước, Kiều Kiều gọi điện cho tôi.
"Tiểu Lê, tớ có chuyện này muốn nói cho cậu biết."
Giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
"Bạn trai tớ làm việc ở cục cảnh sát, anh ấy nói gia đình chồng cậu rất phức tạp, tóm lại đợi chúng ta gặp mặt rồi nói!"
Ngày đó, tôi đến quán cà phê ngồi đợi rất lâu, Kiều Kiều vẫn chưa tới.
Ngược lại, chờ được Trang Trạch Ngôn.
Đối mặt với thắc mắc của tôi, anh ta chỉ cười rồi giải thích:
"Kiều Kiều có việc phải đi công tác đột xuất, bảo anh tới đón em."
Lúc ấy, trong lòng tôi còn hơi kinh ngạc, Kiều Kiều vốn không phải là người hay thất hẹn.