Thời gian như nước chảy trôi đi, đảo mắt đã đến sinh nhật Trình Ngạn Cảnh. Từ ngày đó tạm biệt ở cửa phủ đến giờ, Trình Thâm cùng Trình Ngạn Cảnh chưa từng chạm mặt.
Mới đầu hắn còn định trốn Trình Ngạn Cảnh, mấy ngày sau hắn phát hiện đó căn bản là dư thừa.
Lại lén lút nghe ngóng tình hình của Trình Ngạn Cảnh, hắn hoàn toàn tránh đi cơ hội chạm mặt cùng của mình với y, thật sự không biết nên tức giận hay may mắn nữa.
Chẳng lẽ có thể như vậy cả đời?
Trình Thâm hai ngày trước đã cáo ốm không vào triều, dù sao hắn ở đó nhiều nhất cũng chỉ để trang trí mà thôi. Có hắn hay không có hắn, thật sự chẳng có tí ảnh hưởng nào.
Cái này chỉ là thứ yếu thôi, thật ra, thật ra là, sinh nhật của Trình Ngạn Cảnh đến gần.
Từ sao giờ thìn, Trình Thâm liền bắt đầu do do dự dự, cứ nghĩ, cũng quyết đoán được cách giải quyết nào là tốt, rốt cuộc phải lấy loại thái độ nào đi đối mặt với Trình Ngạn Cảnh đây.
Thế là hắn lựa chọn phương án ngu xuẩn nhất —— tóm lại là không được nhắc lại nữa, phải tiếp tục điềm nhiên giả vờ câm điếc, nói không chừng có thể khiến mọi chuyện như chưa từng phát sinh.
Hắn suy nghĩ có chút phiêu đãng, cảm thấy phải chuẩn bị thật tốt trước khi gặp Trình Ngạn Cảnh, toàn bộ thân thể như lọt vào sương mù hi lý hồ đồ, liền đi tới thư phòng.
Cũng thật trùng hợp, Trình Ngạn Cảnh vừa đúng lúc đẩy cửa đi ra.
Hai người trong nhất thời đều có chút lúng túng, bốn mắt nhìn nhau, xung quanh yên tĩnh đến nỗi tiếng cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Cuối cùng nhất vẫn là Trình Thâm phá vỡ trầm mặc, hắn giả bộ ung dung nói:
"Vừa muốn tới đây nhìn xem, không nghĩ tới ngươi lại ở đây."
Trình Ngạn Cảnh một tay còn vịn vào cửa, trên mặt không có biểu cảm gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Trình Thâm.
Trình Thâm thấy y không nói lời nào, cúi đầu nhìn giày của mình, ý đồ đánh vỡ cục diện bế tắc:
"Có chuyện gì à, ngươi muốn đi ra ngoài sao?"
Trình Ngạn Cảnh gật gật đầu, cúi nhìn giày của mình, môi mỏng khẽ mím, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trình Thâm lại hỏi:
"Trở về bao lâu rồi?"
"Cũng không rõ lắm."
Trình Thâm trong tâm lướt qua một hồi thất lạc, nhưng vẫn cười nói:
"Vậy thì nhớ về sớm, ta... muốn chờ ngươi cùng ăn bữa tối."
(Đang dịch đoạn này nghe wo men bu yi yang, đúng tâm trạng ghê ha)
"Được."
Lời nói đến đây không có lãnh đạm cũng không có nửa phần nhiệt tình.
Lúc đó hắn mới phát hiện, lừa mình dối người thật sự vô cùng ngu xuẩn.
Tâm sự nặng nề cả một ngày đã đi qua, thẳng đến giờ hợi, Trình Ngạn Cảnh vẫn chưa trở về nữa.
Tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn đã sớm nguội ngắt rồi, Trình Thâm sai người đem tới phòng bếp hâm nóng lại, còn mình ngồi trong phòng chờ Trình Ngạn Cảnh về. Lần này chờ một chút, đã đến giờ tý.
Trình Ngạn Cảnh cuối cùng cũng về rồi.
Cách một khoảng cách, Trình Thâm vẫn ngửi thấy mùi rượu. Bất quá rất hiển nhiên, Trình Ngạn Cảnh cũng không say.
(Ta mong chờ một màn say rượu loạn tính a~:v)
Trình Thâm hỏi: "Đói bụng không?"
Bình tĩnh xem xét, Trình Thâm là một người vô cùng thiện tâm, có thật nhiều việc hoặc lớn hoặc nhỏ hắn dù thế nào cũng cười, thường ngày cũng không kiêu ngạo cái gì, đối xử với mọi người cũng rất thân thiện.
Này nói cũng không phải bởi vì hắn thần kinh có vấn đề hay vô tâm vô phế.
Trình Ngạn Cảnh trong lòng thật ra rất rõ ràng.
Hắn đứng ở bậc thang trước phòng, nhìn miệng Trình Thâm, nội tâm đã khổ sơt lại đau lòng, cũng chỉ có thể nói một câu yếu ớt mà vô lực xin lỗi:
"Thực xin lỗi, ta đã về trễ rồi."
Dứt lời, không chút do dự vài bước nhảy lên bậc thang, nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi ăn chưa?"
"Vẫn chưa có, chờ ngươi mà." Trình Thâm trên mặt lộ ra thật cao hứng, thân thể lại không tự chủ được lui về sau mấy bước, rất tận lực cùng Trình Ngạn Cảnh giữ vững khoảng cách.
Trình Ngạn Cảnh tựa hồ không tính toán, nói:
"Vậy thì cùng một chỗ đi."
Toàn bộ quá trình đều im ắng mà nặng nề, ngày thường hai người đối thoại cũng không nhiều, nhưng bầu không khí rất ấm áp và yên tĩnh.
Trình Thâm trong lòng có chút ảm đạm, ý đồ làm sinh động bầu không khí:
"Đường Lê viện hoa nở rất đẹp, ngươi rảnh rỗi thì tới xem, thuận tiện cũng tới xem mẹ ngươi, mấy ngày nay nàng rất nhớ ngươi."
"À, đúng rồi, rảnh rỗi thì cùng ta tiến cung một chuyến, bệ hạ từ lâu đã luôn nói ta đưa ngươi đến."
Trình Ngạn Cảnh không nói gì, rồi lại buông bát đũa xuống, nhặt lên một đôi đũa khác trên bàn gắp thức ăn cho rr.
Theo sát đó lại là trầm mặc như nước.
Trình Thâm thật sự không chịu được lo lắng sự trầm mặc kéo dài, cũng không muốn trơ mắt nhìn khoảng cách của hắn và Trình Ngạn Cảnh càng ngày càng xa, nhịn không được mở miệng nói:
"Ngạn Cảnh, ta chỉ còn lại một người thân là ngươi thôi."
Ngữ khí rất nhẹ, nhưng là hắn đã phải quyết tâm thật lớn mới nói ra khỏi miệng, thậm chí hết sức cầu khẩn cùng bất lực.
Trình Ngạn Cảnh chưa bào giờ nghe Trình Thâm có ngữ khí nói chuyện như vậy.
Một khắc này, y mới biết mình có bao nhiêu ích kỷ cùng tùy hứng, y biết rõ phần tình cảm này lộ ra ngoài sẽ quấy rối tới Trình Thâm, khiến y khổ sở tự trách, nhưng vẫn nhịn không được giữ trong lòng một tia may mắn, như là người trong hoang mạc nhìn thấy ảo ảnh tựa như ảo mộng vì trong lòng còn có điều chờ mong —— y đến cùng hy vọng cái gì đây?
"Ta biết rồi mà." Giọng nói y hơi khàn, đè nén tình cảm vươn tay ôm người bên cạnh, nhẹ nhàng tựa đầu vào cần cổ Trình Thâm, như là cún con bị thương: "Ta biết rồi mà, thực xin lỗi, Trình Thâm."
Mấy ngày nay, trong triều xảy ra chuyện lớn, hoàng đế bị bệnh.
Theo tin tức các trọng thần lén truyền ra, bệnh này của hoàng thượng, cũng không sống được mấy ngày nữa. Mà bản thân hoàng đế tựa hồ cũng ý thức được điểm này, bắt đầu liên tiếp triệu kiến trọng thần vào cung.
Nhưng mà kỳ quái chính là, hoàng đế từ đầu đến cuối cũng không triệu kiến thái tử.
Trong lúc nhất thời, triều đình trên dưới nhao nhao phỏng đoán xem trong cái hồ lô này của hoàng đế rốt cuộc chứa thuốc gì —— đời sau của đương kim bệ hạ chỉ vẻn vẹn có một đứa con trai là thái tử.
Bất quá, phàm là chuyện hư hỏng của thái tử khiến bệ hạ không vui trong lòng mọi người đều biết rõ.
Lý đại nhân lại quang lâm Trình phủ.
Trình Thâm vẫn là bộ dáng do dự như cũ, suy cho cùng, hắn đối với Lý đại nhân vẫn là bán tín bán nghi, hắn thật sự nghĩ không ra lý do hoàng đế căm hận mình.
Còn nữa, hắn không buông nổi Trình Ngạn Cảnh.
Ngay khi Lý đại nhân tận tình khuyên bảo khuyên can Trình Thâm, thánh chỉ tại hoàng cung đã đến, yêu cầu Trình Thâm nhập cung.
Trình Thâm không biết, sau khi mình vừa rời phủ, Lý đại nhân liền tới Đường Lê viện.
"Công chúa, tiểu thần đáng chết, không thể thuyết phục hầu gia."
Phụ nhân tựa hồ đã sớm liệu kết quả:
"Bỏ đi, có một số việc nếu như tránh không được, chi bằng trực tiếp đối mặt. Là dược... Sợ rằng Ngạn Cảnh phải thương tâm rồi..."
Tẩm cung của hoàng đế.
Trình Thâm quỳ gối trước long sàng, không nói một lời.
"Ngươi biết trẫm tại sao gọi ngươi tới không?" Thanh âm suy yếu già nua đã mất đi tất cả uy nghiêm ngày thường, hoàng đế giờ phút nàu, chỉ là một lão nhân bệnh tật.
Trình Thâm thấp thỏm trong lòng, tổng cảm giác có chuyện gì đó sẽ phát sinh, mí mắt giật liên tục, hít sâu nói:
"Tiểu thần khoong biết, kính xin bệ hạ chỉ rõ."
"Trình Thâm..."
"Có tiểu thần..."
"Trẫm... xin lỗi Trình gia các ngươi... Ngươi không nên trách trẫm, năm đó... ta cũng là bất đắc dĩ."
Trình Thâm đối với nội dung trong lời nói của hoàng đế cảm thấy chẳng hiểu ra sao:
"Bệ hạ đừng khiến tiểu thần tổn thọ, hai mươi năm này, bệ hạ khoan ân đối với Trình gia, lại còn cho ân sủng, Trình Thâm mới có thể có ngày hôm nay..."
Hoàng đế lại hữu khí vô lực mỉm cười một cái:
"Chân tướng đằng sau đoạn thời gian đó... sợ là hận muốn chết ta..."
Trình Thâm: "Bệ hạ?"
"Được rồi, ta mệt rồi, ngươi hãy lui ra đi, về phủ đợi thánh chỉ."
Thánh chỉ?
Trình Thâm không dám nhiều lời:
"Mong bệ hạ sớm ngày bình phục, thần cáo lui."
Bên ngoài tẩm cung truyền đến tiếng cãi vã.
Trình Thâm cả kinh túa đầy mồ hôi lạnh —— hắn tựa hồ nghe thấy tiếng Trình Ngạn Cảnh. Sợ hoàng đế tức giận, vừa định quỳ xuống xin lỗi, lại trông thấy khuôn mặt già nua của hoàng đế hiện lên một tia sầu khổ đề tiếu giai phi(*).
(*)đề tiếu giai phi: không biết nên khóc hay cười, dở khóc dở cười, cười ra nước mắt...
Một khắc này, Trình Thâm bỗng nhiên ý thức rõ được, địa vị cao được tôn sùng như thế nào, giờ phút này nằm trên long sàng chỉ là một con người, có thất tình lục dục, có hối hận sai lầm.
Tại trước mặt lão bệnh tử, kỳ thật mỗi người đều giống nhau.
Trình Ngạn Cảnh đã nhanh cất bước vào trong được, phía sau còn một đám thị vệ cùng thái giám có ý ngăn cản y, nhưng lại không dám chính thức đứng ra cản đường Trình Ngạn Cảnh.
Trình Ngạn Cảnh thở hổn hển, trực tiếp phớt lờ người trên giường, nhìn về phía Trình Thâm, đỏ mắt hỏi:
"Ngươi cũng biết rồi sao?"
Trình Thâm sững sờ, bàn tay thấp thoáng dưới ống tay áo đã nhanh nắm thành quyền.
Hắn nhớ lờ mờ tới lúc Trình Ngạn Cảnh còn nhỏ, là vô cùng ghét ăn cá.
Lại một lần ở bữa tiệc trong cung, hoàng đế cũng nói qua mùi cá là mùi khó ngửi nhất.
Trong đầu hắn lướt qua rất nhiều đoạn ký ức, một đáp án vừa buồn cười vừa vớ vẩn dần dần hình thành, miêu tả sống động. Thế là, hắn hướng nhìn hoàng đế, ánh mắt tràn đầy khó có thể tin.
"Ngạn Cảnh đích xác là con của ta."
(Sét đánh ngang tai ta má ơi!)
Những lời này đối với hắn như ngọc tỉ ấn xuống, tuyên cáo hết thảy đều kết húc, tra ra manh mối, liền tự gạt mình rằng tìm không được.
Trình gia một đường nhận được thánh quang, ngược dòng tìm gốc, thì ra chỉ là một đám cam tâm tình nguyện chết thay mà thôi.
Vô lực hồ chuyện mọi chuyện, coi như là đã biết chân tướng, cũng chỉ tăng thêm bi thương mà thôi. Xem ta thật sự không thể sống quá thanh tỉnh được.
Trình Thâm khẽ thở dài một hơi, bước chân hư nhuyễn bước ra khỏi tẩm cung.
Người này chính là như vậy, bất luận chuyện gì xảy ra cũng không trút giận lên thân người khác, có chuyện gì đều tự mình âm thầm chịu đựng, tình nguyện chịu thiệt cũng không muốn tổn thương người khác.
Trình Ngạn Cảnh mắt đỏ tựa như một con thỏ, nhưng trong mắt lại không có nước mắt —— ánh mắt của y hạ xuống người hoàng đế, hỏi:
"Ngươi dám đối diện với lương tâm mình sao?"
Không người nào nghĩ tới, hai mươi năm trước, hài tử trong bụng Minh Thanh công chúa, là hoàng huynh cùng cha khác mẹ của nàng. Lúc đó đế vị của ông chưa vững vàng, thế lực trong triều phản đối nhưng ông vẫn như cũ kiêu ngạo ngoan cố, ông tuyệt đối không thể té ngã từ chỗ này được, thời điểm mấu chốt —— ông đem cánh tay phải đắc lực Trình Hằng của mình ra.
"Thần vi quân tử, tử đắc kỳ sở(*), chỉ còn đứa con út là không yên lòng, mong bệ hạ che chở nhiều hơn, thần dù có chết cũng không hối tiếc."
(*)Thần vi quân tử, tử đắc kỳ sở: Thần vì quân mà chết, chết có ý nghĩa
Nếu như không phải hoàng tự(*) khó khăn, thái tử hư hỏng, nên phải bí mật đem hơn mười nhân mạng của Trình gia chôn vùi dưới lòng đất.
(*)hoàng tự: con cháu nối dõi của hoàng gia.
Tiếc rằng không như mong muốn —— tất cả đều là báo ứng.
"Ta đời này chính là họ Trình, nhận được sự sủng ái của cữu cữu, Ngạn Cảnh thật sự chịu không nổi."
Đây là câu cuối cùng Trình Ngạn Cảnh nói sau khi rời cung.
Trình Ngạn Cảnh lấy tốc độ nhanh nhất về Trình phủ, lại biết được Trình Thâm căn bản chưa trở về.
Trình Ngạn Cảnh thẳng đến Đường Lê viện mà trước nay chưa từng bước vào.
Trình Ngạn Cảnh: "Ta lúc nào nói ta đang hồ nháo?"
Trong đôi mắt đẹp của phụ nhân cất giấu một tia oán ý: "Triệu Ngạn Cảnh! Ngươi cho rằng bộ dạng mình như vậy là bình thường hả? Ngươi có biết mình đang làm cái gì không?"
"Ta rất rõ mình đang làm cái, kẻ hồ nháo chính là các người."
Trình Ngạn Cảnh: "Các người thiếu nợ hắn nhiều lắm."
"Ngươi muốn đi đâu?" Phụ nhân đã mất đi thanh nhã sang trọng ngày xưa, khàn cả giọng hô: "Ngươi không biết bây giờ rời đi sẽ có hậu quả gì sao?"
"Ngươi trong lòng tự hỏi, hai mươi năm này, cuối cùng coi ta là cái gì hả? Nếu không phải thái tử hư hỏng, ánh mắt ngươi nửa điểm cũng chưa từng hạ trên người ta, tổn thương ta không sao cả, nhưng mà, ngươi tuyệt không thể tổn thương hắn."
"Dọn dẹp xong cục diện rối rắm này." Trình Ngạn Cảnh dừng một chút, tiếp tục nói: "Chúng ta liền thanh toán xong xuôi."
Nói xong, cũng không để ý lệ quang trong mắt phụ nhân, ra khỏi Đường Lê viện.