Tàn [AllTake]

Chương 47: C47: Chương 41. Lời Xin Lỗi Muộn Màng




-"..."_Kazutora im lặng nhìn Baji ngồi dưới sàn và Chifuyu đã tĩnh lại ngồi bên cạnh kia.

Hai bên không có ý định mở lời trước. Không ai nói gì khiến căn phòng trở nên im lặng. Im lặng thật phí thời gian...

-" Bạn Baji không định nói gì với mình à!"_Anh hổ đú đởn nhếch mép lên tiếng phá tan sự im lặng của căn phòng.

Baji và Chifuyu vẫn chẳng hiểu gì. Nghe Kazutora mở lời liền ngước lên nhìn anh với vẻ mặt ngờ vực, khó hiểu, còn có cả buồn và tức giận.

-" Từ hôm gặp lại nhau đến giờ! Tao vẫn luôn suy nghĩ về cuộc nói chuyện đêm hôm đó!...Và tao nhớ ra.... Mày chưa hề xin lỗi tao?!! "_Kazutora bước lại chiếc ghé Takemichi đã ngồi lúc nảy và ngồi xuống. Anh vừa đi vừa nói, vừa đặt mông xuống ghế cũng là câu nói cuối cùng thốt ra.

-".... Tao....."_Baji im lặng rồi lại lên tiếng và rồi anh im luôn. Vì Kazutora nói rất đúng. Hôm đó anh chỉ quan tâm đến Takemichi mà bỏ quên người bạn thân của anh. Anh quên mất, bạn mình chết là do mình. Mặc dù người làm là mình nhưng anh không muốn vậy. Anh bị điều khiển nên mới hành hạ cậu, và....giết chết bạn thân mình.

-"...."_Chifuyu im lặng. Anh không có quyền chen vào cuộc hội thoại của họ.

-" Cậu Matsuno! Làm phiền ra ngoài được chứ!?"_Kazutora từ tốn nói, anh đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn Chifuyu.

Cũng bất ngờ thật!!! Kazutora lại gọi họ của Chifuyu.

Người đã nêu cả họ rồi thì buộc phải đi thôi. Chifuyu đứng dậy vỗ vai Baji và nói -" Em đợi anh ở ngoài!"

Baji không đáp chỉ gật đầu nhẹ. Rồi Chifuyu đi ra cửa sau đợi Baji.

-" Hết rồi! Không còn ai nữa! Nói nhanh đi tao còn về."_Kazutora mệt mỏi ngã người ra thành ghế lên tiếng


-" Một lời xin lỗi là đủ!"_Anh nói tiếp

-"...Đủ sao? Vậy sao ban đầu, tao xin lỗi Takemichi không chấp nhận!?"_Baji hỏi khi nghe câu nói của Kazutora.

-"...Tao thừa biết! Takemichi đồng ý tha thứ cho tao cũng chỉ là lời nói qua loa thôi!... Tao xin lỗi cho dù có chân thành đến mấy cũng chỉ nhận lại lời tha thứ cho có!"_Baji nói, giọng hơn nghẹn và lạc đi. Tâm trạng rối bời. Dây dứt khó chịu không thể tả. Anh đã không ngủ được khi Kazutora thông báo đến nhà thờ giải quyết.

-" Ohhhh mày biết hả? Biết thế thì tốt!"_Kazutora ngả ngớn giọng nói đùa cợt Baji.

Nụ cười trên môi đã tắt chỉ còn lại là ánh mắt sắc lạnh. Gương mặt quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ. Giọng nói đều đều anh Hổ lên tiếng

-" ...Không biết mày nhớ không? Takemichi đã cứu cả tao và mày!"

-" Nhớ! Tao vẫn luôn luôn nhớ! Mãi mãi không quên!"_Baji cười nhẹ tự hào nói

-" Ừm! Nếu không có Takemichi, tao và mày đã chết! Tao giết mày và Mikey giết tao"_Kazutora nói tiếp

Câu nói đó gợi lại rất nhiều kí ức vui buồn của họ. Nụ cười tự hào lúc nảy trên môi Baji đã tắt. Anh nằm sải ra nền nhà. Đưa tay lên che mắt.

-" Thật may khi có Takemichi! Em ấy ở lần đầu mặc dù không cứu được mày nhưng đã cứu được tao. Lúc đó, tao sống trong đau khổ vì cái chết của mày. Tao dằn vặt lắm! Mệt mỏi lắm! Đau khổ lắm! Tao hay khóc đêm và luôn miệng xin lỗi mày! Tao thấy có lỗi lắm mà chẳng biết làm gì được. Vì mày chết rồi... Chết vì tao!"_Kazutora kể lại câu chuyện về lần thay đổi tương lai đầu cho Baji nghe.

-" Nhưng Takemichi đã quay lại một lần nữa và đảo ngược tất cả mọi thứ!"_Nói đến đây anh Hổ lại nở một nụ cười nhẹ. Vì sao chăng? Vì cậu đã đến và cứu rỗi tâm hồn mục nát của anh. Đưa anh ra khỏi bóng tối. Takemichi của anh là thiên thần chúa ban xuống để cứu rỗi anh. Chắc chắn là như vậy!

Thấy cậu bạn đang nói lại đột nhiên im lặng, khiến Baji cũng khó hiểu. Anh hé tay nhìn người kia đang làm gì. Chỉ thấy Kazutora đang cười..... hơi hạnh phúc, mắt nhìn về cây thập tự giá nhỏ được treo trên tường.


Thằng này đang trong thế giới quan hạnh fuck đến mông lung rồi!!... ;-;

Tắt nụ cười một lần nữa. Kazutora nói tiếp

-" Rất tốt! Mặc dù tao tự nguyện đi trại, vì đó là hình phạt của tao.... Nhưng chúng mày đã làm gì với ân nhân mình!"

-" Bắt nhốt, đánh đập, hành hạ, hãm hiếp.... Đủ thứ trò ác độc mà bọn mày tạo ra để hành hạ Takemichi. Mày có nhớ không? Ân nhân mày không bao giờ quên đấy! Chết vì bọn bây đấy... Đừng quên luôn nhé!"_Kazutora vừa nói vừa cười khẩy nhìn về Baji

Baji triệt để im lặng. Vì có nói, có giải thích rằng anh bị thao túng, điều khiển đi chăng nữa cũng vậy. Sự thật là cơ thể này đã làm điều đó.

-" Rồi xem. Tại đám tang ân nhân mình, mày đã giết đi người bạn thân thuở nhỏ của mình. Hazzz thanh thản vãiiii"_Vừa nói Kazutora cuối gằm mặt, giọng nói lại ngả ngớn đùa cợt.

Sao lại thanh thản? Vì được giải thoát khỏi niềm tội lỗi đó. Bởi bàn tay anh lúc đó vẫn dính máu của Baji mà! Hận mình! Hận bản thân ngu ngốc! Hận không thể bảo vệ người mình thương! Cái chết đến đúng lúc giải thoát anh khỏi ân hận nghĩa tình. Cái chết từ người bạn anh tôn trọng. Được chết! Được đến cùng em.

-" Thật ra Michi thật sự tha thứ cho mày! Nhưng ẻm còn hận đấy! Rất hận.... Còn tao thì coi như huề. Tao từng giết mày, mày đã giết tao. Coi như huề! Cũng không cần xin lỗi, vốn dĩ nó đã huề. Vậy đi bye không gặp lại! "_Định đứng dậy bỏ về thì Baji ngồi bật dậy nói

-" Takemichi.... Tại sao lại vô cảm như vậy? Làm ơn kể cho tao được không?"_Baji nói

-"........ Được! Nhưng không được nói cho người khác. Nên lường trước hậu quả của việc mày nói ra đi."_Kazutora suy nghĩ hồi rồi cũng đồng ý

-" Được!"_Baji kiên định trả lời


Anh Hổ ngồi lại xuống ghế. Tay vỗ vỗ bên cạnh ý Baji lên đây ngồi. Nằm dưới đất vừa lạnh, nền thì cứng. Ấm đầu hả trời? Baji cũng ngoan ngoãn đứng lên, loạn choạng bước đến ghế ngồi.

Vì sao Kazutora lại đồng ý kể cho Baji? Vì anh tin Baji. Người trước đây hành hạ Michi và người này khác nhau. Người này rất tốt! Người này rất giàu tình cảm, người này đáng tin cậy. Nhưng Takemichi có chấp nhận cho Baji bước vào hay không thôi? Mở lòng với mọi người ở nhà đã rất khó, huống chi là người đã gây cho mình những vết thương khó lành. Tất cả mọi quyết định đều nằm ở cậu.

-" Michi bị khủng hoảng tâm lý. Rối loạn cảm xúc. Trầm cảm nặng."_Kazutora thở ra một hơi dài và nói

-" Giống như lời thằng Koko!...."_Baji lẩm nhẩm trong miệng

-" Gì?"

-" Không có gì! Nói tiếp đi! Có cách trị không?"_Baji giật mình rồi nói

-" À Michi rất hận bọn mày vì bị ám ảnh cưỡng chế. Nó đã nói với bọn tao, nó không hề sống với cảm xúc thật! Vì bọn này quan tâm, làm bạn với nó. Nên nó muốn cứu bọn mày. Vì một cuộc sống khổ đau, nó muốn tất cả đều được hạnh phúc nên đã cứu mọi người. Nhưng đó không phải cảm xúc thật!"

-" Không phải cảm xúc thật là sao???"_Baji khó hiểu hỏi lại

-" Là giả tạo! Nó bị bố ruột cưỡng hiếp năm 6 tuổi. Tự ti với bản thân nên đã tạo ra 1 vỏ bọc cho bản thân. Để bảo vệ chính mình nhưng chúng mày đã một lần nữa tổn thương nó! Làm rách lớp vỏ bọc đấy. Nó còn hiền đấy khi chưa giết bọn mày!"_Kazutora nói một lèo ra. Mọi ẩn khuất đã được khơi ra. Chung quy đều là lỗi của họ.

-" Tao không hề biết.... Em ấy lại từng bị..."_Baji hoang mang môi ngập ngừng lắp bắp.

-" Tao cũng chỉ biết khi lúc Michi đón tao về nhà nó chứ mấy! Tổng quan Michi bị trầm cảm nặng, chưa phân liệt là may rồi..... Nhưng....."_Kazutora nói tiếp nhưng đang nói thì lại ngừng lại.

-" Nhưng?"_Baji hỏi anh

-" Nhưng Michi sẽ không ổn nếu gặp chúng mày. Dù nó tha thứ nhưng ám ảnh vẫn còn. Vì thế đừng đến tìm tao hay nó nữa!"_Kazutora giọng không rõ thốt lên.


-" Tao sẽ ở bên chăm sóc em ấy mà! Tao sẽ đền bù tất cả mọi thứ!"_Baji quay sang đối mặt với Kazutora. Hai tay nắm lấy vai anh lắc đến lắc lui.

-" Tao biết! Nhưng cho dù mày có bù đắp cũng không được!"_Kazutora gạt tay Baji, bực mình nói.

-" Tại sao?"

-" Nếu mày đến, sẽ có một người nữa quan tâm nó, lại thêm một hi vọng. Lỡ mất thì sao? Mày sẽ lại chịu trách nhiệm á! Mày sẽ lại xin lỗi rồi để nó tha lỗi. Nhưng lỗi lầm của mày vẫn ở mãi trong đầu nó."

-"...."

-" Dày vò cũng là nó. Đau khổ cũng là nó. Mệt mỏi cũng là nó. Thất vọng cũng là nó. Tao không muốn và cả bọn ở nhà cũng không, chính nó cũng không muốn mình lại đau khổ nữa! Mày hiểu không?"_Hay cho anh Hổ! Trước đây thì trầm cảm vì giết người. Ân hận, đau khổ mà dày vò bản thân. Chỉ một chút thôi đã cảm thấy đau đớn, cảm thấy tội lỗi. Giờ thì suy nghĩ cho cậu. Còn cậu thì sao? Luôn mệt mỏi, luôn đau khổ, luôn dằn vặt bản thân.

-" .....Tao nói hết rồi! Tự hiểu đi. "_Nói rồi Kazutora bỏ đi để Baji ngồi ở đấy. Thì Baji đột nhiên lên tiếng:

-"....Kazutora.... Ừm Xin lỗi mày! Lời xin lỗi muộn màng nhưng mong mày chấp nhận nó! Và cảm ơn mày!"

Kazutora nghe được câu nói đó thì trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Anh không đáp lại Baji mà bỏ đi tiếp.









" Kết thúc ở đây không phải là kết thúc tất cả! "



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.