Bãi đất trống phía
trước đột nhiên nổi lên một trận gió to. Cơn gió đó chậm rãi biến thành
một cơn lốc xoáy nhàn nhạt, ở giữa cơn lốc có vài đồ vật màu đen. Trình
Mục Du đứng lại, bất động cảnh giác nhìn cảnh tượng quỷ dị kia. Đột
nhiên lốc xoáy kia thay đổi phương hướng, đánh về phía hắn. Chóp mũi hắn ngửi được một mùi tanh hôi nồng đậm. Trình Mục Du nghiêng người tránh
qua, nhưng Sử Phi lại không né tránh kịp nên chỉ nghe hắn hô to một
tiếng “Thứ gì” sau đó ai u một tiếng ngã trên mặt đất. Trình Mục Du cùng Sử Kim chạy nhanh đến bên Sử Phi, bọn họ thấy hắn thống khổ rên rỉ trên mặt đất, đôi tay dùng sức lôi kéo da mặt như muốn đem mặt mình xé ra.
Trình Mục Du cúi người, nắm chặt lấy tay Sử Phi muốn ngăn cản hành vi điên
cuồng của hắn nhưng lại bị hắn tránh thoát. Hắn đột nhiên phun ra một
ngụm nước miếng, gao lên với Sử Kim đang không biết làm sao, “Ca, dùng
kiếm cắt lên mặt đệ, mau.”
Sử Kim như là
bị sét đánh, ngốc ngốc đứng tại chỗ, trong chốc lát nhìn Trình Mục Du,
trong chốc lát lại nhìn đệ đệ đang cuộn tròn trên mặt đất rên rỉ. Thanh
kiếm trong tay hắn vung lên vài cái nhưng sau đó lại rũ ra trên đất như
một con gà trống bị chặt đứt đầu.
“Ca,”
Sử Phi lớn tiếng hô, vừa hô vừa rên rỉ chứng tỏ thống khổ mà hắn đang
phải chịu, “Mau ra tay, bằng không mạng ta hôm nay phải mất chỗ này.”
Thân thể Sử Kim đột nhiên động một chút, tựa hồ đã quyết tâm. Hắn giơ cao
thanh trường kiếm nhưng lực rơi xuống lại rất nhẹ, vẫn không thể nhẫn
tâm cắt xuống mặt đệ đệ.
“Cứu ta…… Cứu ta……” Sử Phi nâng một tay lên, hắn khóc lóc, trong giọng nói tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Bàn tay cầm kiếm của Sử Kim bị Trình Mục Du tóm được, hắn ấn mu bàn tay Sử Kim xuống dùng sức cắt mộ nhát, rồi hai, ba……
Người kêu rên trên mặt đất sau đó bất động. Trình Mục Du lau sạch mồ hôi trên thái dương, sắc mặt nghiêm túc nói với Sử Kim: “Mau mang hắn hồi phủ,
trị liệu ngay thì sẽ không lưu lại vết sẹo quá sâu.”
Lúc Sử Phi tỉnh lại thì trời đã sáng, hắn ngồi lên thì đã thấy Trình Mục Du đang ngồi ở bên cạnh vẻ mặt ngưng trọng nhìn mình. Phải mất một lúc lâu hắn mới nhớ ra hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Vì thế hắn lăn một cái ngồi dậy, đôi tay hoảng loạn tìm kiếm trên mặt. Lúc ngón tay hắn chạm vào
một tầng vải bố thì hắn run run đưa mắt nhìn Trình Mục Du, giống như một đứa trẻ bất lực.
“Ta đã giúp ngươi dùng
kim sang dược tốt nhất và Kỳ Lân Kiệt,” Trình Mục Du đứng lên, tiến đến
mép giường, trong mắt có thương tiếc rõ ràng, “Lưu sẹo là không thể
tránh khỏi, nhưng cũng sẽ không đặc biệt nghiêm trọng, không nhìn kỹ thì sẽ không thấy. Chỉ là ngươi chưa đón dâu, vết thương này sợ là sẽ ảnh
hưởng tới hôn sự của ngươi……”
Nghe xong
lời hắn nói, Sử Phi lại nhẹ nhàng thở ra. Hắn cúi người chắp tay hành lễ với Trình Mục Du, “Trên mặt nhiều thêm vài vết sẹo cũng không có gì,
nếu không phải đại nhân trong lúc nguy cấp cứu ta thì Sử Phi đã sớm mất
mạng rồi.”
Trình Mục Du cao giọng cười,
vỗ thật mạnh lên vai hắn vài cái, “Là nam tử hán đại trượng phu thì sợ
gì không có vợ. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cực lực giúp ngươi tìm
được một nhân duyên thật tốt, chỉ là,” hắn ngừng lại một chút, “Thứ công kích ngươi đêm qua rốt cuộc là thứ gì?”
Cả người Sử Phi đột nhiên run lên một chút, hắn nắm chặt khăn trải giường
giống như phải cố gắng lắm để lấy dũng khí mới có thể nhớ lại chuyện đêm qua.
“Thứ kia thật kinh khủng, có mùi
thịt thối, trên người dính đầy dịch nhầy nhưng,” hắn che miệng nôn khan
một tiếng, sau đó nói tiếp, “Chúng lại không hoàn toàn trơn nhẵn, có một phần nhô lên, hình như cả người mọc đầy chân nhỏ.”
“Còn có đặc điểm gì khác không?” Trình Mục Du nhìn chằm chằm Sử Phi, lại tiến lên một chút.
“Lúc nó bay tới là một đám, nhưng vừa chạm vào mặt thuộc hạ đã tản ra biến thành từng hàng thật dài.”
“Hàng?”
“Vâng,” Sử Phi nuốt một ngụm nước miếng, “Tựa như sâu, nhưng lại không giống.
Cái thứ kia đầu rất nhỏ, gặp được thịt thì chui vào, giống như muốn chui sâu vào trong cơ thể thuộc hạ, đau đến xuyên tim, cắt xương.” Thấy
Trình Mục Du như suy tư điều gì, Sử Phi không khỏi nhẹ giọng hỏi, “Đại
nhân, Chu Ngũ Nhi…… Thế nào rồi?”
Ánh mắt Trình Mục Du ảm đạm, “Hắn đã chết. Ta dàn xếp cho ngươi xong thì đi Chu gia, nhưng đứa bé kia đã sớm không còn nên đành đưa xác đến Thiết Thạch Lan.”
Sử Phi nắm chặt nắm tay, “Con mẹ nó, nói như vậy hài tử trong thành đều bị cái thứ này giết chết chứ chẳng có dịch bệnh nào cả.”
“Cũng không thể kết luận vội vàng bởi vì rốt cuộc chúng ta cũng không có tận
mắt nhìn thấy Chu Ngũ Nhi bị nhiễm bệnh thế nào. Người Chu gia chỉ nói
là hắn ra ngoài đi tiểu, sau khi trở về thì hôn mê, rốt cuộc chết vì
nguyên nhân gì còn chưa rõ.” Trình Mục Du đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đã lên nhưng ánh mặt trời giống như bị tơ liễu bao phủ, có vẻ
mờ nhạt mà hiu quạnh.
Trong ngõ nhỏ đột nhiên vang lên một loạt tiếng pháo “Bùm bùm”, Trình Mục Du cau mày đẩy cửa sổ hỏi: “Sao lại thế này?”
“Đại nhân, tú trang kia hôm nay khai trương cho nên sáng sớm như vậy đã náo nhiệt.” Gã sai vặt bên ngoài vội vàng trả lời.
“Sớm như vậy đã khai trương rồi à? Không phải nói muốn đợi mấy ngày sao. Ta
còn đang muốn mua cho tiểu muội mấy cây quạt.” Sử Phi tiếp lời. Hắn tựa
hồ đã quên mất trên mặt mình đã có thêm vài vết sẹo cả đời này phải
mang.
“Tích tỷ tỷ, tiếng gì vậy?” Tấn Nhi mở to mắt, quay đầu nhìn Tưởng Tích Tích đang ngồi ở bên mép giường.
Đây là câu đầu tiên hắn nói từ khi trở về phủ. Từ tối hôm qua đến bây
giờ hắn hoặc lặng im không nói hoặc nhắm mắt lại hôn mê, hoàn toàn không có bộ dáng tiểu tinh linh của mấy ngày trước.
Trong lòng Tưởng Tích Tích vui mừng, “Tấn Nhi, đệ đói bụng không? Có muốn ăn
cơm không? Không, uống miếng nước trước, ta cho người đi lấy.”
“Là tiếng gì vậy?”
“Có muốn ta gọi cha đệ tới không?”
“Bên ngoài là tiếng gì vậy?”
“Tấn Nhi……”
“Là…… tiếng gì?”
“Tấn Nhi, đệ muốn đi đâu?”
Tấn Nhi ngồi dậy, xốc chăn lên rồi xuống giường đi ra ngoài phòng. Tưởng
Tích Tích vươn cánh tay ngăn hắn lại nhưng lại bị hắn dùng sức đẩy ra.
Hắn đi ra khỏi phòng, xuyên qua sảnh rồi đi ra ngoài cửa lớn.
Pháo còn chưa đốt xong, xác pháo đỏ lẫn với tơ liễu làm cho người ta nhất
thời không phân được đây là cảnh trong mơ hay hiện thực.
Khóe miệng Tấn Nhi nhếch lên thành một nụ cười. Những điểm màu đỏ này làm
cho tâm hắn cảm thấy kiên định. Chúng nó hòa tan lạnh lẽo mà nữ hài tử
kia để lại trong thân thể hắn. Chính cơn lạnh băng đó đã vây khốn thể
xác và suy nghĩ của hắn, khiến hắn giống như một cái xác biết đi.
Cách đó không xa, một bóng dáng yểuu điệu đi về phía Tấn Nhi, trong tay cầm
một cái vòng cổ bện bằng tơ hồng. Trên mặt nàng ý cười rạng rỡ nhìn Tấn
Nhi, “Ngươi là vị khách đầu tiên của Tễ Hồng tú trang, vậy tặng ngươi
cái này nhé?”