Tân Bạch Xà Vấn Tiên

Chương 12: Cao nhân



Editor: KumoShiro001.

Chuẩn bị lên núi tu hành nàooo! Ai đó đề cử hay cho ít kim phiếu cho tui có động lực nào:33

...

Bỗng nhiên, bạch xà xoay người dùng khí lực từ lúc còn trong trứng đến giờ như bị điên hướng đại sơn chạy trốn.

Vừa mới lúc nãy, bạch xà xác nhận thế giới này chính là một thế giới có yêu quái có tu sĩ tu tiên, cảm ứng nhiệt rõ ràng cảm nhận được có người đang bay trên không trung. Đúng vậy, chính là đang bay, sau đó trên mặt đất những cái thân nhiệt hồng ngoại đại biểu cho sinh mệnh của những tên thổ phỉ kia liền nườm nượp hạ nhiệt, thân nhiệt hạ xuống cũng không phải là do phát sốt nhẹ, là bởi vì đã chết mà dần dần lạnh ngắt a!

Có thể bay trên trời đều là thần tiên, mà thần tiên thì luôn luôn thích hàng yêu trừ ma, bạch xà không thể không liều mạng chạy trốn.

Trong núi rừng.

Một đạo bạch quang xẹt qua, mặc dù đã tiến vào đại sơn nhưng cảm giác bất an của bạch xà vẫn không có tiêu tán, vì mạng sống chỉ có thể từng giây từng khắc cũng không dám dừng lại liều mạng chạy trốn.

Ngoài núi, một đôi mắt đẹp nhìn về phía địa phương bạch xà biến mất...

Trên mặt đất, đạo bóng trắng kia không ngừng băng qua núi đồi lội qua dòng suối, dọc theo con sông mang mình ra khỏi đại sơn kia một mực hướng thượng du bỏ chạy, động vật gặp phải nguy hiểm ý nghĩ đầu tiên chính là chui về hang động của mình, bạch xà cũng nghĩ như vậy, thực sự không được liền chui vào đáy nước của đầm sâu trốn mười ngày nửa tháng.

Nó không biết là trên bầu trời có người đang bay, hơn nữa còn rất hứng thú chăm chú nhìn mình đang ra sức chạy thục mạng.

Trên bầu trời, một thanh phi kiếm bên trên đứng ba người. Đúng vậy, là phi kiếm, chính là cái chủng loại dẫm lên có thể bay kia, đoán chừng nếu bạch xà trông thấy sẽ trực tiếp ngoác mồm kinh ngạc, đã từng vô số lần mơ mộng mình giẫm lên bảo kiếm bay tới bay lui hôm nay đã thực hiện được, chỉ có điều lại là người khác đang bay.

Hai tiểu hài tóm chặt lấy một nữ tử, nữ tử kia ước chừng khoảng ba mươi tuổi, xinh đẹp nho nhã tuyệt đối không phải người phàm tục có thể sánh được, vừa xinh đẹp lại mang cảm giác thông minh, rất đẹp, mắt to xinh đẹp lóe lên thần thái thông tuệ, người mặc đạo bào màu trắng, đầu đội bạch ngọc quan và tóc dài xõa vai, áo choàng trắng thêu hoa mai theo gió nhẹ lay động, giống như tiên nữ từ chín tầng trời hạ phàm xuống.

"Ta xem ngươi con bạch trùng này còn muốn chạy đi đâu, sư phụ, mau mau giết nó đi." Tiểu nam hài chỉ vào bạch xà trong rừng cây, hầm hừ tức giận nói.

Hai tiểu hài ước chừng khoảng mười tuổi, một nam một nữ, lưng đeo bảo kiếm, người mặc đạo nền trắng thêu hình mây màu xanh lam, chân mang giày thanh vân, tóc mai dùng ngọc trâm giắt lại, giống hệt như tiên đồng ngọc nữ.

Nữ tử cười cười.

"Ồ? Vì sao muốn giết nó?"

"Con bạch trùng này vậy mà dưới ban ngày ban mặt làm hại nhân gian, không giết thì không đủ để cho dân chúng hết phẫn nộ!"

"Như vậy nó giết đều là những người nào đâu?"

"Người nào? Đương nhiên giết là thôn dân, nếu không phải chúng ta tới đến sớm chỉ sợ bà lão kia đã thảm tao độc thủ, không tin người hỏi sư muội."

Tiểu nam hài nhìn về phía tiểu nữ hài đứng ở bên cạnh, tiểu nữ hài suy nghĩ một chút rồi gật giật đầu.

Nữ tử lắc đầu than nhẹ.

"Mộc, Linh Nhi, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, thứ nhìn thấy trước mắt cũng không đại diện cho sự thật, vi sư thường mang hai ngươi xuống núi cũng chính là vì vậy. Người không hoàn toàn đều là người tốt, yêu cũng không nhất định toàn bộ làm ác, tặc nhân tàn sát bữa bãi là ác, bạch xà giết ác nhân lại chưa từng tổn thương thôn dân vô tội, các ngươi nói, là con rắn kia đáng hận hay vẫn là những tên tặc nhân tội ác chồng chất kia đáng hận?"

Hai tiểu gia hỏa cúi đầu không nói, chẳng qua trong đáy lòng vẫn như cũ không thể tiếp nhận việc vẫn có yêu nghiệt thiện lương.

Nữ tử dường như biết được suy nghĩ của hai đồ đệ.

"Nhớ lấy, mọi việc đều phải cân nhắc kĩ càng sau đó mới làm, không được để vẻ bề ngoài che mờ hai mắt."

"Vâng, sư phụ."

"Bạch xà kia đã về ổ, chúng ta đi xuống xem một chút."

Thở hồng hộc chạy về sơn cốc, bạch xà thở phào nhẹ nhỏm, không ngừng chạy trốn làm cho thể lực tiêu hao quá độ mệt không nói hết được, thuần thục bò lên bên trên cây ngân hạnh già, thường xuyên quấn quanh bò lên cho nên thân cành của cổ thụ đã bị mài đến bóng loáng.

Ngoài núi sáo lộ quá sâu, không thể lại đi ra!

Bạch xà quyết định cho dù ngoài núi khắp nơi đều rải đầy vàng cũng sẽ không đi, người nào thích thì người đó cứ lấy.

Giữa không trung, ba người buồn cười nhìn bạch xà thú vị kia, nữ tử ngắm nhìn bốn phía, nơi này mặc dù không phải động thiên phúc địa gì nhưng cũng là chỗ tốt, linh khí còn được, tuy vẫn thuộc về cái loại tu sĩ ghét bỏ tinh quái không đếm xỉa. Tiểu yêu khai linh trí tu luyện một mình độc chiếm toàn bộ nơi này, trong sơn cốc đầm sâu cùng với thế núi xung quanh vậy mà lại tạo thành một cái Tụ Linh trận thô sơ, gốc cây ngân hạnh già kia chính là trận nhãn, bạch xà ngược lại là có chút cơ duyên.

Thân hình lóe lên, ba người xuất hiện trên tảng đá lớn dưới tàng cây, nữ hài tò tò khom người đưa tay sờ sờ cự thạch bị bạch xà mài bóng loáng.

Bạch xà ngu người...

Đây là ba cái thần tiên hay vẫn còn là nhân sĩ tu luyện? Đột nhiên bị người ta đuổi tới hang ổ, bạch xà nhất thời không biết nên chạy hay là nên tiếp tục giả vờ là dã thú bình thường vừa mới chạy về hang ổ sau khi đi ngắm nhìn xung quanh đây, nhưng thân thể đã theo bản năng làm ra động tác, hàm trên lộ ra hai cái răng độc sắc nhọn đưa ra cảnh cáo.

Tê ~!

Nữ nhân kia rất đẹp, nếu như không quay về phía mình mỉm cười thì càng đẹp, bạch xà nghĩ vậy.

"Tiểu xà vừa mới ngưng khí linh trí cũng rất cao, thú vị."

Nghe vậy, bạch xà vừa mới căng người lên bày ra tư thái công kích lập tức liền từ bỏ chống cự, thuận theo thân cây trượt đến mặt đất cuộn thành một đống, đầu cùng thân thể nhanh quỳ xuống đất rồi làm vẻ mặt cầu xin tha thứ, không thì còn có thể làm gì đây hả? Không thấy bảo kiếm của người ta đều ở lơ lửng giữa không trung sao! Đây chính là Kiếm Tiên đó!

Cúi đầu xuống một cử động nhỏ cũng không dám, thông qua khứu giác nhạy cảm phát hiện có người đi tới trước người mình, nhưng xương bụng lại không có cảm nhận được rung động. Không cần nhiều lời, chắc chắn là công lực của người nọ đã cao đến mức độ đạp tuyết vô ngân rồi, phải biết trước mắt thế nhưng là có ba người mà mình chỉ có thể cảm nhận được hai đứa bé, về phần nữ tử kia chỉ có thể thông qua khứu giác để xác định phương hướng.

Nữ tử đang quan sát bạch xà.

Bạch xà rất bình thường lại có chút khác biệt, thông thường thì linh trí của tinh quái chỉ so với dã thú lợi hại hơn một chút đều sẽ không cao lắm, thế nhưng linh trí của con bạch xà này lại cao ngoài dự tính, lúc vừa mới trông thấy ba người sư đồ mình thì kinh ngạc, kinh ngạc bởi vì không biết nên chạy trốn hay là giả ngu, sau đó tại mình nói một câu thì lập tức xuống tới mặt đất mặc cho người ta xử sự, rất thú vị.

Rất nhanh, nữ tử đã thay đổi chủ ý.

"Tiểu xà, theo ta lên núi làm yêu thú giữ cửa được chứ?"

Kỳ thật trước đó nữ tử không có tính toán này, chẳng qua là hiếu kì đến xem để giải tỏa thời gian nhàm chán sau khi tu luyện thôi, cũng không phải là bởi vì dã thú linh trí cao, mặc dù bạch xà thông minh nhưng trên đời này yêu quái linh trí cao có rất nhiều. Thứ làm nàng thay đổi chủ ý chính là bạch xà kia có một thân vảy rắn tinh tế tỉ mỉ trơn bóng rất xinh đẹp, quả nhiên nữ nhân vẫn là thích đồ vật xinh đẹp, cũng giống như khi trông thấy một cái chuỗi tay xinh xắn thì dĩ nhiên là muốn mua lại.

Bạch xà ngẩng đầu nhìn nữ nhân kia thì thấy nàng đang nhìn chằm chằm vảy rắn xinh đẹp của mình với vẻ mặt động tâm, đành phải gật đầu một cái đồng ý.

Nếu như không đồng ý, mặc dù đã xác nhận nữ nhân kia không phải người xấu mà là tâm địa thiện lương, nhưng ngỗ nhỡ nàng lại nhẫn tâm muốn làm một cái ví tiền da rắn thì trách làm sao bây giờ?

Không thể không nói thời cổ đại lòng người cũng không tệ lắm, thích rắn thì mang về nhà canh cổng chứ không như Trái Đất hiện đại, trực tiếp đem da rắn làm thành túi tiền hay cặp đeo vai suốt ngày khoe khoang.

Hai tiểu hài không quan trọng, ngược lại cảm thấy trên núi có thêm một con rắn cũng rất thú vị.

Đối với một con yêu xà cấp thấp cũng không cần phải nói quá nhiều lời, ống tay áo của nữ tử phất một cái đem bạch xà hút vào trong tay áo, bạch xà mắt tối sầm lại ngất đi, phải, bị người ta xem là đồ vật.<code> Chết sớm mất.. </code>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.