Tân Bạch Xà Vấn Tiên

Chương 7: Thôn dân cùng rắn



Lúc Vân nhi đang mong mỏi cùng chờ mong, bạch xà kéo lấy một con lợn rừng nặng chừng trăm cân bị ghìm chết trở về.

Buông lợn rừng ra, nhìn một chút Vân nhi lại đối với lợn rừng trên đất gật đầu một cái. Đây là đưa cho nhà của Vân nhi, bắt một con lợn rừng nhỏ nặng trăm cân quả thực không dễ lắm. (100 cân=50kg)

"Đây là cho ta sao?"

Bạch xà gật gật đầu.

Vân nhi vui mừng con mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, một đường nhót nha nhót nhảy la to chạy về nhà, bạch xà quay đầu chui vào rừng rậm.

Nhà Vân nhi đói đến mức phải thắt lưng buộc bụng thì từ trên núi kiếm về một con lợn rừng, chuyện này rất nhanh truyền ra khắp thôn. Có cái ăn cha Vân nhi cũng không keo kiệt, mổ heo lột da sau đó tặng thịt cho mấy hộ nhân gia đồng dạng cũng không có lương thực. Mọi người giúp đỡ lẫn nhau mới có thể tiếp tục sống, hương dã dân phong rất thuần phác, huống chi cư ngụ tại biên giới Thập Vạn Đại Sơn chỉ có xúm lại một chỗ mới có thể an toàn, bằng không thì dã thú ở trên núi hợp bầy đi xuống tấn công trong vài phút là đã đủ để tàn phá hết thảy.

Thịt heo ăn tiết kiệm một chút có thể chống đỡ vài ngày, nội tạng càng là không nỡ ném đi. Nghe nói người trong huyện thành xưa nay không bao giờ ăn nội tạng vào thời điểm cũng không có lương thực chỉ cần là đồ có thể ăn được tuyệt đối sẽ không vứt bỏ.

Khi lợn rừng ăn xong, Vân nhi lại tại phía sau núi nhặt được hai con gà rừng, cha mẹ Vân nhi đã bắt đầu cải biến thái độ đối với Vân nhi.

Sự tình xảy ra lần một lần hai còn có thể nói là do vận khí tốt. Thế nhưng vào thời điểm gia đình lại không có ăn, Vân nhi lại một lần nữa nhặt được một con sói, người trong thôn rốt cuộc cũng cảm thấy sự tình là lạ...

Ngươi có thể lấy tới lợn rừng, cũng có thể nhặt được gà rừng, nhưng một đầu sói hoang hung ác đang vào tráng niên làm sao cũng bị tiểu cô nương tìm được?

Sườn núi.

Mười mấy cái thôn dân vây quanh xác sói, Vân nhi đứng ở chính giữa cúi đầu xuống không nói.

Tuy rằng có đồ ăn để cho thôn dân vượt qua cửa ải khó khăn nhưng chuyện này quá mức quỷ dị rồi, nếu như làm không cẩn thận thì rất có khả năng coi Vân nhi là yêu quái đem ném vào đống lửa thiêu chết, chuyện này không hề hiếm lạ.

"Vân nhi, con sói này là như thế nào?"

"......" Vân nhi cúi đầu xoa ngón tay không nói lời nào.

"Là ai đưa tới? Chẳng lẽ là đại hiệp đi ngang qua chúng ta thôn?"

Cha Vân nhi nói đại hiệp là những võ lâm nhân sĩ lăn lộn trong giang hồ, chẳng qua chỉ là đang cúi đầu xoa tay Vân nhi lại đổi thành chà xát góc y phục, vẫn lắc đầu.

Hán tử sững sờ, lẽ nào là tiên nhân?

"Là thần tiên thấy chúng ta trải qua quá khổ nên ra tay giúp chúng ta?"

Vẫn lắc đầu.

Cha Vân nhi cảm thấy sự tình rất quỷ dị không thể không mở miệng hăm dọa.

"Vân nhi! Ngươi nhất định phải nói thật! Bằng không thì cũng đừng nhận ta người cha này!"

Láng giềng muốn ngăn cản, cha Vân nhi khoát khoát tay ra hiệu không có việc gì sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhi của mình, trong lòng thầm nghĩ nếu như vẫn không nói thì chắc chắn phải cầm cây chổi đánh ngươi.

Những lời này chỉ sợ đối với một cái tiểu nữ oa bảy tám tuổi là lời răn dạy nghiêm khắc nhất. Vân nhi lập tức liền luống cuống hoảng sợ, hồi tưởng lại cha mẹ vô cùng thích đệ đệ lại còn đối với mình cố ý lạnh nhạt, càng nghĩ càng sợ hãi, sợ rằng cả nhà thật không cần mình nữa, còn nhớ rõ mẫu thân từng hung tợn mắng mình là đồ thừa thãi...

Oa một tiếng, Vân nhi khóc thét lên.

Thôn dân xung quanh rất xấu hổ, rất có loại cảm giác một đám người lớn bắt nạt cái tiểu nữ oa.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Vân nhi vẫn còn con nít đem tất cả đều nhận tội, câu răn dạy kia tựa như là ma chú dọa sợ cái tiểu nữ hài bảy tám tuổi này, tại trong lúc khóc thút thít từng chút một nói chuyện đã xảy ra.

Cách không xa trong rừng rậm, bạch xà thở dài trong lòng, suy nghĩ một chút quyết định ở xa xa lộ mặt sau đó nấp đi tiếp tục quan sát, nếu như bọn họ dự định gây bất lợi cho Vân nhi thì không thể thiếu giết ra một đường máu đem Vân nhi tiến vào đại sơn.

Bỗng có người hô to một tiếng làm cho tất cả mọi người sợ hãi.

"Mau nhìn kìa! Bạch xà!"

Ánh mắt của tất cả mọi người thuận theo ánh mắt của người kia nhìn sang, thấy được một đầu bạch xà to lớn lại có chút xinh đẹp...

Vân nhi khóc lớn oa oa chạy tới ôm chặt lấy cổ của bạch xà, nước mắt giống như lũ chảy ra ngoài. Nếu như không phải trước đó đại khái đoán ra là do mình gây ra chuyện không tốt thì có lẽ bây giờ đã đem những người kia dạy dỗ một trận cho Vân nhi hả giận rồi.

Hạ thấp đầu rắn tại phía sau lưng nha đầu cọ xát hai cái để bày tỏ an ủi.

Lộ diện tuyên bố sự tồn tại của mình sau đó quay người bò về rừng rậm, lượn quanh một vòng lớn đi vào bên kia rừng rậm quan sát mọi thứ tiến triển, thấy thôn dân cũng không có đem Vân nhi làm gì mới đem xà tâm bỏ xuống.

Về sau, trong thôn lại bắt đầu lan truyền truyền thuyết rắn tiên. Thậm chí có thôn dân mang theo giấy vàng và nến tại nơi bạch xà xuất hiện qua đốt vàng mã tế bái. Ngoại trừ cảm tạ bạch xà tiên đưa đồ ăn còn cầu nguyện cái khác. Thí dụ như cầu mong năm sau mưa thuận gió hòa, một chút thôn dân bách tính khẩn nguyện như thế cũng là lẽ thường tình. Còn có cầu nguyện tìm được nhà chồng tốt và kiếm được nam nhân tốt gả vào, đây là của nữ hài mười lăm mười sáu tuổi. Rồi còn cầu nguyện ban cho con trai, sinh con gái trong thôn dễ bị người ta xem thường, tóm lại bắt đầu đủ loại trình bày.

Cách mỗi mấy ngày bạch xà đều sẽ đưa dã thú cho thôn. Chẳng hạn như lợn rừng, cơ mà nhiều nhất là sói hoang, ai bảo đàn sói ở trong thâm sơn quá kiêu ngạo làm cho bạch xà khó chịu chi.

Thịt sói có thể ăn, da sói có thể đem bán lấy tiền mua lương thực, các thôn dân tuy nói ăn không đủ no nhưng cũng có thể chống đỡ qua cuối thời kì lạnh giá này.

Điều tốt đẹp chẳng bao giờ tồn tại mãi, chuyện lạ trong sơn thôn đã dẫn tới người bên ngoài chú ý.

Ngày nào đó.

Vân nhi chạy nhanh hướng ra sau núi, té ngã làm tay nhỏ bị trầy xước cũng không để bụng.

"Đại xà chạy mau! Người từ trong trấn tới nói muốn bắt ngươi bán lấy tiền! Tới rất nhiều thợ săn còn cưỡi ngựa lớn!"

Bạch xà quả thực phát hiện trong thôn có thêm một đám người, cảm ứng nhiệt có thể trông thấy rõ ràng đám người cùng với chó săn và ngựa, rốt cuộc vẫn là khiến cho một số kẻ tham lam chú ý đến.

"Cha để cho ta báo tin cho ngươi đi mau, đại xà, ngươi nhanh đi mau!"

Đầu rắn gật một cái, bạch xà quay người bò về phía đại sơn.

Phía sau, Vân nhi nguời đầy bụi đất cuối cùng cũng thở phào, đối với bóng lưng của bạch xà phất phất tay.

Trong thôn tới rất nhiều người, phần lớn là thợ săn còn có gia đinh mang theo đại đao. Nghe nói là tộc trưởng trong trấn tự mình dẫn đội, ở tại trong trấn tộc trưởng khi nghe đến tin tức liên quan tới bạch xà liền lập tức mang thợ săn lên núi bắt rắn. Bạch xà cứu sống thôn dân không có lương thực, thôn dân già trẻ trai gái đều quỳ trên mặt đất khẩn cầu chủ gia bỏ qua cho bạch xà nhưng kết quả lại đổi lấy một trận đòn roi.

"Tộc trưởng đại nhân... Van cầu ngài tha cho rắn tiên đi..."

"Đúng vậy a đúng vậy a, cầu ngài tha cho rắn tiên, chúng ta không có ăn chính là rắn tiên đưa tới thức ăn để cho chúng ta sống sót, rắn tiên tốt bụng a..."

Gia đinh vung roi da quất một cái, thôn dân giận mà không dám nói gì.

Dùng tiền dụ dỗ mấy cái thôn dân nói ra nơi bạch xà thường lui tới rồi mang theo lưới lớn và cung săn thẳng hướng phía sau núi. Kết quả đương nhiên cái gì cũng không có, chỉ có điều phản ứng của chó săn rất lớn, một mực hướng về phía thâm sơn sủa to.

Ngày thứ hai, đội bắt rắn do mấy thôn dân kia dẫn đầu hạ trùng trùng điệp điệp lên núi. Bạch xà rất hiếm thấy, đặc biệt là bạch xà lớn như vậy hơn nữa còn có linh tính càng là vật hiếm có, bắt về bất luận là đem tặng lễ hay là bán lấy tiền đều kiếm bộn không lỗ.

Những người này từng bước một đi về hướng tử vong mà chẳng hề hay biết chút gì, hung danh của Thập Vạn Đại Sơn được truyền ra ở bên ngoài cũng không phải là truyền thuyết.

Trong sơn cốc, một đám người chậm rãi đi về phía trước.

Nơi xa, mắt rắn lạnh lẽo của bạch xà nhìn một chút đám người, quay người du tẩu cố ý lưu lại mùi vị nồng nặc, phương hướng cũng không phải là hang ổ sơn cốc cây ngân hạnh mà là một chỗ rừng rậm khác rất ít người đi. Bạch xà là rắn, là động vật máu lạnh, những từ ngữ chẳng hạn như tàn nhẫn ngoan độc dùng để miêu tả loài rắn cũng không phải là để bông đùa, đám người lên núi bắt rắn không biết rằng mình sắp sửa bị một con rắn hung ác trả thù...

Chó săn ngày càng nóng nảy.

"Mọi người cố gắng thêm chút nữa! Lập tức liền muốn bắt đến đại xà! Bắt được đại xà mỗi người đều sẽ được thưởng!"

Trọng kim phía dưới tất có dũng phu (*), thế là, đội ngũ vốn đã uể oải lần nữa tăng tốc độ đuổi theo, trong đội ngũ mấy thôn dân kia rất ngạc nhiên không biết liệu chó săn có phải đã dẫn nhầm phương hướng hay không, phải biết rằng bạch xà thường lui tới tại bên kia sơn cốc...

(*) Trọng kim phía dưới tất có dũng phu, có nghĩa là dưới tiền tài lợi lộc ở trước mắt thì chắc chắn sẽ có người đứng ra làm việc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.