Tàn Bạo Vương Gia, Vương Phi Lại Chạy Rồi

Chương 15: Bản Vương trêu đùa nàng ta thì có sao



Cố Hiểu Hiểu bị dọa đến khẽ kêu ra tiếng, chăm chú nhắm mắt lại,ngón tay cũng gắt gao siết chặt, chờ cảm giác đau nhức xông tới.

Chẳng có gì ghê gớm, chẳng qua chỉ là nỗi khổ da thịt, chỉ cần phụ thân không có việc gì, nàng chịu khổ một chút cũng đáng.

Không ngờ sau một khắc, nàng lại ngã vào vòng ôm ấp quen thuộc, lòng Cố Hiểu Hiểu vẫn còn sợ hãi mở to mắt, đáy mắt chỗ sâu nhất còn có vài tia sợ hãi.

Khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ vô song rơi vào tầm mắt của nàng, khóe môi của hắn vẽ một đường cong, không khách khí đùa cợt nói: "Ha, thật ngốc......"

Môi của nàng mím lại chặt hơn, vừa định nói cái gì, hắn lại bỗng nhiên ức hiếp, giật cổ áo của nàng, môi hôn lên nàng......

Hôm sau.

Cố Hiểu Hiểu từ trong ngực Đoạn Hành tỉnh lại, trên thân còn ẩn ẩn đau, cánh tay của hắn nắm chặt, không chịu thả Cố Hiểu Hiểu xuống giường.

Cố Hiểu Hiểu nói: "Vương gia, thần thiếp hầu hạ người xuống giường rửa mặt."

"Không cần, ái phi đêm qua......"

"Vương gia! Thần thiếp nghĩ nên đứng dậy."

Đoạn Hành không có lên tiếng nữa, Cố Hiểu Hiểu cắn chặt môi, đỏ mặt đẩy Đoạn Hành ra, cầm lấy áo ngoài chạy trối chết.

Đoạn Hành nhíu mày, chậm rãi đứng dậy, phát hiện Cố Hiểu Hiểu thật sự đem nước tới hầu hạ hắn rửa mặt, nàng sớm đã thu thập lưu loát, cổ áo che phủ lại vết hôn.

Hắn cười, chầm chậm mở miệng: "Ái phi biểu hiện rất tốt, việc của Cố Thanh, nàng không cần lo lắng."

Động tác trên tay dừng lại, mắt Cố Hiểu Hiểu sáng lên:: "Vương gia đồng ý cứu phụ thân rồi? Thần thiếp đa tạ vương gia."

Đoạn Hành bình tĩnh nhìn nàng, chỉ cảm thấy nàng cười một tiếng, cả người đều nhu hòa không ít. Đôi mắt khẽ nhúc nhích, không tự chủ được đưa tay, xoa lên gương mặt Cố Hiểu Hiểu, nàng hơi nghi hoặc một chút nhìn hắn, hắn lại như nghĩ đến cái gì đó, cấp tốc nắm tay lại.

Cố Hiểu Hiểu không có phát giác cái gì đặc biệt, chỉ là nghĩ hắn có thể mở một mặt lưới, vui vẻ rất, cũng muốn để hắn thay đổi suy nghĩ với gia môn, liền có qua có lại nói: "Vương gia, thần thiếp nhập phủ nửa tháng rồi, lại chưa từng đi thỉnh an Thái hậu, không bằng hôm nào tiến cung đi bái kiến Thái hậu, vương gia cảm thấy thế nào?"

Đoạn Hành ho một tiếng, thuận miệng trả lời một câu liền rời đi.

Cố Hiểu Hiểu nhìn qua bóng lưng của hắn, thật sâu thật dài thở ra một hơi, trên mặt rốt cục có ý cười.

Hắn cũng không độc ác như nàng tưởng tượng.

......

Đoạn Hành trở lại thư phòng, Lưu Phong đang đợi trước bàn.

Đoạn Hành nói thẳng: "Lưu Phong, tạm thời đem chuyện Cố Thanh rút lại đi."

Lưu Phong nghe vậy, không thể tin nhìn hắn: "Chủ tử, lúc này đè xuống, những việc lúc trước coi như đổ bể"

"Không ngại."

"Chủ tử, Cố Thanh cái loại người này, chỉ cần còn có chút thể thở sẽ nóng vội doanh doanh. Hắn phản bội ngài một lần, thì sẽ có vô số lần, lúc này sao lại tha cho hắn? Ngài thế nhưng là vì Vương phi? Chủ tử không được mềm lòng"!

Lưu Phong gấp gáp nói, nhịn không được lải nhải một đống.

Đoạn Hành lại chỉ liếc nhìn hắn một cái, lạnh nhạt ngồi xuống: "Không cần nhiều lời. Một nữ nhân thôi, không có bản lãnh lớn như vậy xoay chuyện quyết định của Bản vương. Ngươi cho rằng, bản vương rút bản án, Cố Thanh liền vạn sự thuận lợi? Những năm này kẻ thù chính trị cũng không ít, những văn thần này, chỉ cần dò xét thấy đối phương một chút vấn đề nhỏ, liền có thể xé rách vu cáo liên quan đến."

Lưu Phong bỗng nhiên sửng sốt, bừng tỉnh: "Thì ra là thế, chủ tử anh minh! Vương phi kia bên kia......"

"Không cần quan tâm nàng ta, nàng ta yêu diễn kịch, bản vương theo nàng chơi đùa lại có làm sao?"

Ngón trỏ tay phải Đoạn Hành hơi cong, một chút một chút gõ xuống bàn.

Người Cố gia một cái so tâm kế, có thể nhẫn nại, nhất là Cố Hiểu Hiểu, nàng ta nên đổi tên gọi là Cố Giảo Hoạt mới đúng, nữ nhân này rất giảo hoạt. Ở trước mặt hắn không chó vẩy đuôi mừng chủ, ngược lại cứng rắn không phá vỡ, thế mà để hắn không nhịn được muốn bỏ qua nàng.

Lưu Phong lĩnh mệnh, rời đi.

Sắc mặt Đoạn Hành hoàn toàn trầm xuống, hắn nhìn về phía bàn bên trên gác, chưa hủy đi phong thư, mắt sắc ảm đạm không rõ.

Phong thư trên mặt có bốn chữ, là loại chữ hắn quen thuộc.

Do dự một chút, Đoạn Hành vẫn là tung ra giấy nhỏ trắng xóa, nữ tử quen dùng hương thơm đó cứ vậy mà bay ra.

Hắn khẽ nhíu mày, nữ nhân Cố Phán Phán này từ trước đến nay hoa văn nhiều, dạng này dày đặc hương khí, cũng không sợ hun lấy người. Trên thân Cố Hiểu Hiểu ngược lại là nghe hương, nhàn nhạt, tươi mát xông vào mũi.

Đoạn Hành cố nén khó chịu, thư cầu cứu của Cố Phán Phán.

Trong lòng của hắn cười nhạo, nữ tử đều quen sẽ giả vờ giả vịt, muốn hướng hắn cầu cứu nói thẳng đi, còn muốn ôn lại ngày xưa đưa tình ôn nhu, lại nói chưa từng quên chuyện tình với hắn.

Coi là thật như thế nhớ nhung hắn, lúc trước sao phải tiến cung. Cố Hiểu Hiểu bây giờ có thể thay tỷ gả hắn, ngày đó sao không thể thay tỷ vào cung?

Còn không phải lo cho gia môn gặp họa, vội vã quy hàng, lại thấy hắn đắc thắng trở về, nghĩ chỉ là gặp may thôi.

Đoạn Hành nghĩ như vậy, trong mắt ngoan lệ càng tăng lên, đối với Cố Hiểu Hiểu cũng càng cảm thấy chán ghét......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.