Tần Ca

Chương 52: Nhất thống chi ‘bí mật trên đỉnh thái sơn’ (hạ) ~





“Tô nhi… Tô nhi…Tô nhi ngươi ở đâu…” Đứng giữa sườn núi lớn tiếng gọi người đã bị lạc khỏi mình.

Doanh Chính cùng Phù Tô hai người theo tiểu đồng lên núi, thế nhưng mới đi đến giữa sườn núi đột nhiên nổi lên một trận sương mù lớn, tiếp đó đồng tử đi ở phía trước không thấy bóng dáng đâu. Mà lúc Doanh Chính xoay người lại muốn kéo nhi tử ở phía sau thì phát hiện cái người rõ ràng từ đầu vẫn luôn theo sát mình cũng không thấy thân ảnh đâu nữa, chuyện này làm Doanh Chính gấp cũng không nhẹ.

Mắt thấy sương mù bốn phía càng lúc càng dày đặc đã không thấy rõ con đường phía trước, ở ngay giữa sườn núi một mình đi không cẩn thận thì có thể gặp nguy hiểm ngã nhào khỏi vách núi, Doanh Chính trong lòng nghĩ thế nào cũng thấy trận sương mù đột nhiên này tuyệt không đơn giản.

Lòng tự trọng cao ngạo không cho phép hắn rút lui xuống núi, đề cao cảnh giác cẩn thận dưới chân, Doanh Chính vừa đi vừa gọi tên Phù Tô.

Đi chưa bao lâu Doanh Chính mơ hồ nghe gần đó có tiếng đàn vang lên, vì vậy hắn nương theo phương hướng thanh âm truyền đến cẩn thận đi qua đó. Chờ lúc Doanh Chính đi ra khỏi làn sương thì thấy một tòa tiểu viện nhà tranh bàn đá xuất hiện trước mắt, xung quanh còn có tiếng nước nhưng duy độc không nghe thấy tiếng đàn vừa dẫn hắn đến nữa.

“Người phương nào giả thần giả quỷ, đi ra, nếu không đừng trách trẫm không khách khí.” Rút trường kiếm bên hông ra Doanh Chính nhìn quanh bốn phía, càng thêm xác định đây là trận pháp có người tận tâm an bài chỉ để dẫn hắn tới đây.

Không ai trả lời Doanh Chính, chỉ có một trận gió quái lướt qua thổi mở cửa nhà tranh, ván cửa lay động như đang gọi người đứng trong viện đi vào.

Dẫn theo kiếm trong tay đi lên trước, Doanh Chính đứng ở cửa nhìn vào trong phòng, thấy bên trong ngoại trừ giường cũng chỉ có một mặt gương đồng cao cỡ thân người, mà trong phòng cũng có một cỗ hương vị kỳ quái.

Đi vào trong gian nhà vốn định tìm đầu mối nhưng Doanh Chính không có một chút phát hiện nào, ở đây giống như là không có ai ở vậy. Đã thế lúc hắn đi ngang qua gương đồng chuẩn bị ra khỏi cửa thì kinh dị phát hiện thân ảnh của mình chiếu vào trong gương trở nên không rõ rồi chậm rãi tiêu thất, thay vào đó là một cảnh tượng kỳ quái.

Lúc cảnh tượng trong gương dần dần trở nên rõ ràng Doanh Chính rốt cuộc nhận ra cái nơi mà triều thần đang quỳ chính là tẩm cung trong vương cung ở Hàm Dương, nhưng hình ảnh biến ra tiếp theo sau đó lại làm cho Doanh Chính vốn hỉ nộ không hiện trong nháy mắt tái mặt: “Không…Không có khả năng…”

“Vì sao lại không có khả năng? Bệ hạ không phải là bởi vì biết rõ cho nên mới…”

“Câm miệng!”

Doanh Chính rống giận cắt đứt lời cất lên đằng sau, xoay người trừng mắt nhìn người vừa đi vào.

………

Đầu tiên là bị mưa to rót lạnh tận tim gan, tiếp lại bị sét từ trên trời giáng xuống dọa sợ vỡ mật, sau đó không đợi hắn hong khô tóc ướt sũng đã bị kéo bò lên trên núi, cuối cùng còn vì đột nhiên nổi lên sương mù mà lạc mất người duy nhất đi cùng bên cạnh.

Ngồi trên tảng đá lớn ven đường Phù Tô đấm đấm hai cái đùi đau nhức. Nhìn con đường sương phủ mịt mờ, đằng trước không thấy đường lên núi, đằng sau không thấy đường xuống núi, tháo chăn đệm mang theo trên người trước khi xuất phát để miễn ngủ lại chịu khổ trải xuống đất cẩn thận, Phù Tô không chút nào vì ‘đi lạc’ mà lo lắng, ngược lại nhàn nhã như đi chơi nằm trên mặt đất dự định ngủ một giấc hẵng quyết định nghỉ ngơi tại chỗ hay đợi sương tan đi tìm cha xuống núi.

Cảnh mặt trời mọc và lặn trên đỉnh Thái Sơn nổi danh lừng lẫy, không biết đã có bao nhiêu du khách để thấy được mỹ cảnh mà chịu đựng gian thương hành hạ đầu đầy bọc to bọc nhỏ dứt khoát kiên quyết chọn ngủ lại lữ *** trên núi, chỉ biết trong đó có cả Phù Tô.

Chỉ là ngày nào đó hắn vì leo núi quá mệt mỏi kết quả không chỉ bỏ qua ngắm mặt trời chiều, mặt trời mọc ngày hôm sau cũng không thể dậy nổi, kết quả vô duyên vô cớ dùng tiền ở một ngày với ăn hai bữa cơm. Bởi vậy Phù Tô quyết định lần này lên Thái Sơn nhất định phải ngắm đủ cả hai mỹ cảnh, để có tinh thần hắn bắt đầu nghỉ ngơi.

Về phần lên đây có thể có mãnh thú xuất hiện hay không Phù Tô căn bản đã quên lo đến.

Lúc Phù Tô bắt đầu buồn ngủ thì một trận tiếng đàn dồn dập đột nhiên truyền đến như vạn con ngựa đua nhau chạy. Thế nhưng hắn không giật mình tỉnh giấc cũng không đứng dậy lần tìm theo tiếng đàn, nằm trên đệm gối đầu lên cánh tay Phù Tô vẻn vẹn chỉ xoay người một cái rồi tiếp tục ngủ. Mặc kệ ngươi đổi khúc từ sục sôi sang uyển chuyển cuối cùng còn lộ ra nhàn nhạt sầu bi, người này vẫn không phản ứng.

Đại khái là người đánh đàn không đạt được hiệu quả mong muốn, vì vậy tiếng đàn đột nhiên đình chỉ rồi không có động tĩnh nữa.

Đang vừa ngủ vừa hưởng thụ ‘bài hát ru con’ tuyệt vời bên tai Phù Tô có chút không vui từ trên đất đứng dậy, nhìn bốn phía hai tay đặt ở bên miệng hô lớn: “Sao không đàn nữa? Tiếp tục a! Nếu như ngươi không đàn nữa thì cho sương tan đi thôi.”

Một lát sau giữa núi truyền đến tiếng cười, đồng tử lúc trước dẫn đường cho hai phụ tử bọn họ từ trong sương mù đi ra, trên mặt mang ý cười: “Đại hoàng tử quả nhiên bất đồng, lại không có bất luận kinh hoảng gì cả.”

“Khách khí khách khí”. Bò dậy cuộn thứ trên mặt đất lên lưng.

Đại khái là chưa thấy qua người nào ‘xử sự không sợ hãi’ giống Phù Tô như vậy nên đồng tử thập phần hiếu kỳ nhìn chằm chằm người đang buộc đồ hỏi: “Đại hoàng tử không lo lắng cho phụ hoàng của mình sao? Lại còn có lòng dạ ở nơi này nghỉ ngơi nữa.”

Vỗ vỗ bụi bặm trên thân, Phù Tô nhìn tiểu hài tử tuổi không lớn đã có tật ‘dông dông dài dài’ trước mắt, thầm nghĩ xu hướng đầu năm nay cư nhiên là tuổi tác thoái hóa: “Các ngươi làm chuyện này có phải là trận pháp, chính là trên đỉnh núi cắm cái gì đó làm người vào trận tìm không được đường đi ra ngoài mà loạn thành một đoàn phải không?” Phù Tô nhớ kỹ trong kịch truyền hình đều diễn như thế cả.

Đồng tử cũng không bởi vì sự bất kính trong ngôn ngữ của Phù Tô mà tức giận, ngược lại hơi kỳ quái hỏi: “Vì sao ngươi nghĩ đây là trận pháp mà không phải Thái Sơn tiên cảnh như thế nhân thuật lại?”

“Đừng náo loạn, trên đời này nào có cái gì thần tiên. Hơn nữa ở trên trời mới gọi thần tiên, ở trên núi thì gọi là yêu quái. Tiểu đệ đệ làm người không nên tự mãn, ngàn vạn lần đừng vì biết vài Mao Sơn đạo thuật mà giả thần tiên.” Vỗ vỗ vai tiểu đồng Phù Tô nói rất chân thành: “Cha ta ở đâu?”

Nghiêng người chỉ về xa xa phía trước, tiểu đồng nói: “Lời đại hoàng tử nói tiểu đồng lần đầu tiên nghe thấy, bất quá có vẻ cũng có chút đạo lý.”

“Này nào phải chỉ là chút đạo lý, quả thực là đạo lý cực lớn, có cơ hội ta nói nhiều hơn cho ngươi nghe, bất quá hiện tại ngươi xem chúng ta có phải là nên…” Đối với chuyện Doanh Chính không thấy bóng dáng đâu Phù Tô vẫn có một chút lo lắng.

Người cha này của hắn cái gì cũng tốt chỉ có tính tình làm cho người ta khó chịu chút thôi, vạn nhất có chuyện gì động tay động chân trên địa bàn của người ta thì rất có hại.

Tiểu đồng làm một thủ thế mời rồi xoay người đi ở phía trước dẫn đường: “Đại hoàng tử không sợ ta dẫn tới nơi khác sao?”

“Ta toàn bộ trên thân không có một thứ gì đáng giá, cho nên không sợ người nhớ thương.”

“Hoàng tử nói thật thú vị, tiểu đồng ở nơi này đón không ít quân vương, những người đó nếu không phải hoài nghi không tin, thì là sợ đến run rẩy, hoàng tử như vậy thực hiếm thấy.” Đồng tử dừng lại lùi một bước sang bên cạnh.

“Đâu có, đâu có.” Khách sáo xong Phù Tô nhìn nhà tranh xuất hiện trước mắt, quay đầu liếc mắt nhìn lại, phát hiện hai nơi chỉ cách nhau có sáu mươi sáu bước: “Tiểu đệ ngươi…” Quay đầu tìm đồng tử nhưng phát hiện bên người cái gì cũng không có, mà sương mù cũng chậm rãi tan đi: “Kháo, cũng không phải quay phim kinh dị!”

Khụ khụ mấy tiếng Phù Tô vịn hàng rào tre ló đầu vào bên trong gọi lớn về phía cánh cửa đóng chặt: “Cha! Cha! Ngươi có ở trong nhà hay không? Có thì nói một tiếng, không thì ta sẽ không vào đâu.”



Liên quân các nơi dựng cờ nổi dậy, đại thần quỳ gối ngoài tẩm lấy cái chết bức bách, quân đội bao vây hoàng thành…

Hai tay siết chặt, Doanh Chính thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm nam nhân bên cạnh: “Vì sao lại cho trẫm xem những thứ này?” Từng câu chữ như mang theo tức giận.

“Bởi vì đây chính là những điều mà bệ hạ từ đầu vẫn luôn không muốn đối mặt, bởi vì người biết chỉ cần mình có hơi phóng túng thì những chuyện này sẽ trở thành hiện thực, bởi vì bệ hạ của Đại Tần đế quốc lại thích chính nhi tử của mình…”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Bị người nhìn trộm bí mật giấu ở đáy lòng Doanh Chính rút kiếm đè lên cổ nam tử trung niên: “Đừng tưởng rằng trẫm thực sự không thể giết ngươi!”

“Giết ta là có thể cải biến tất cả những chuyện này sao? Tần vương bệ hạ?” Nam nhân căn bản không bận tâm lợi kiếm trên cổ, khóe miệng tử đầu vẫn luôn tươi cười: “Không biết nếu như đại hoàng tử phát hiện phụ hoàng của mình lại có với hắn tình cảm bất luân thì sẽ thành ra thế nào, còn có thể vẫn thân mật với người như thế sao?”

“Không được nói nữa!”

Cảm thụ được lửa giận cùng sát khí khó nén của người trước mắt mình, nam tử đưa tay đẩy kiếm đang vạch cổ hắn ra ngoài, lui về phía sau một bước cung kính hành lễ nói: “Mọi việc cần cho phong thiện đều đã chuẩn bị tốt, thỉnh đại vương đi tế thiên.”

“Trẫm thực sự rất muốn giết ngươi!” Thu hồi kiếm Doanh Chính âm trầm nói.

Sờ sờ vết thương rỉ máu trên cổ nam tử cười khổ nói: “Tại hạ biết rỗ, thỉnh bệ hạ lên đỉnh trước.”

“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, kiếm thu vào vỏ Doanh Chính mặt không chút biểu tình đi ra khỏi nhà tranh lên đỉnh núi.

……

Vòng vo ngoài tường viện vài vòng vẫn không thấy bên trong có người đi ra, cũng không nghe có người đáp lời, kết quả là Phù Tô dự định lên núi. Hắn từ dưới chân núi đến nơi này cũng không thấy Doanh Chính cha hắn đâu, này cho thấy người kia khẳng định đã lên núi.

“Nương a!” Đang định lên núi Phù Tô vừa quay người lại đã bị đồng tử đột nhiên xuất hiện trước mắt làm cho hoảng sợ: “Ngươi sao lại xuất quỷ nhập thần đi ra dọa người vậy!” Sợ đến tim đập ‘bang bang’ siêu tốc, Phù Tô chưa hết giận tiến lên nã pháo vào đồng tử.

Xoa cái trán bị đánh hồng đồng tử thở phì phì trừng mắt nhìn Phù Tô đang còn muốn động thủ, không thể tin được thế gian này ngoại trừ sư tôn thực sự có người dám động thủ đánh hắn. Thời thiên hạ chưa nhất thống thì có đại vương nào không phải bởi vì quan hệ với sư tôn mà dùng thượng lễ đối đãi với toàn sư môn bọn họ: “Ngươi không đi vào sao?”

Bên trong không ai đi vào làm cái rắm a! Liếc mắt coi thường nhìn đồng tử Phù Tô cõng đồ trên lưng đi lên núi.

Lần đầu tiên thấy một người không chịu nghe lời như thế đồng tử gấp đến độ giậm chân, một túm kéo Phù Tô lại vội la lên: “Không được, ngươi nhất định phải đi vào! Sư tôn nói nhất định phải bắt ngươi đi vào!”

Ngăn lại người lôi kéo mình không tha, Phù Tô bĩu môi nói: “Không chơi ép mua ép bán, đặc biệt là với mấy người rắp tâm bất lương như các ngươi. Ai biết các ngươi có vì thèm nhỏ dãi mỹ sắc của ta mà kiến sắc nảy lòng tham hay không, đến lúc đó lại nhốt ta vào phòng tối…”

Không hiểu ý Phù Tô nói, nhưng vẻ hoài nghi trong lời đó đối với bọn họ thì đồng tử vẫn nghe ra được: “Mặc kệ, sư tôn nói nhất định phải làm cho ngươi đi vào, nếu không thì không có tư cách lên núi.”

“Sư tôn ngươi là ai?”

“Không thể nói, chỉ cần ngươi từ trong phòng đi ra là có thể gặp sư tôn trên đỉnh núi.”

Đảo tròng mắt một vòng, Phù Tô câu câu ngón tay hỏi: “Bên trong là cái gì, nếu không nói ta tuyệt đối không đi vào.” Người trước mắt có cơ linh thì bất quả vẫn chi là một tiểu hài tử mà thôi.

Đồng tử cắn môi vẻ mặt khó xử, lắc đầu không nói lời nào.

“Không nói thì quên đi, nếu không cho lên thì ta ở nơi này chờ không được sao!” Dứt lời Phù Tô thật sự dựa vào tường ngồi xuống, một tia ý tứ đi vào cũng không có.

Thái độ không sao cả của Phù Tô đã từng chọc tức người đến mức làm cho Mông Nghị phát điên Tử Anh giơ chân, đồng tử này chưa bao giờ gặp phải người như vậy, nghĩ đến mình có khả năng không hoàn thành chuyện sư tôn công đạo thiếu chút nữa khóc luôn: “Ta nói ngươi vào thì ngươi phải đi vào.”

“Ngươi đừng nói nữa, ta hiện tại một điểm hứng thú cũng không có.” Đường núi không xây bậc thang vô luận lên hay xuống cũng đều không tiện, cho nên Phù Tô quyết định mình đâu cũng không đi, ở ngay chỗ này.

“Ngươi vào đi thôi, van cầu ngươi vào đi thôi!” Đồng tử vứt bỏ dáng dấp bí hiểm mang theo giọng khóc nức nở cầu xin Phù Tô: “Trong phòng chỉ có một mặt gương đồng, nó sẽ chiếu ra chuyện người ta giấu ở đáy lòng không muốn đối mặt nhất, cũng có thể nói là dục vọng.”

Kháo, này còn không phải rình coi bí mật của người ta sao.

Phù Tô nghĩ gian nhà này mình càng không thể vào: “Sư môn các ngươi sẽ không phải chuyên bắt được nhược điểm của người ta cho nên mới hoành hành như thế đó chứ?” Đối với chuyện này Phù Tô thập phần hoài nghi: “Đê tiện!”

“Mới không phải! Nó chỉ làm cho người ta nhìn thẳng vào lòng mình. Sư tôn nói dục vọng trong lòng ẩn dấu càng sâu mang đến nguy hại càng lớn, nếu có một ngày phát sinh thì sẽ…”

“Bí mật gì cũng đều có thể chiếu ra?”

“Cũng không phải…Ta nghe nói có người không có.”

“Cái nhà tranh này là chuyện gì xảy ra?”

“Nhà tranh vốn vẫn luôn ở đó, chỉ là sư tôn thiết trận pháp cho nên mới phải dẫn ngươi đến thôi.”

Phù Tô quấn quýt đấu tranh tư tưởng, nghĩ chuyện này và đi gặp bác sĩ tâm lý không khác nhiều lắm, con người phải dám thừa nhận sai lầm hiện thực, ngàn vạn lần không nên lừa mình dối người: “Được, ta đi vào, bất quá không cho ngươi nhìn lén, ở ngoài canh chừng đi!”

Thấy người này rốt cục nguyện ý vào nhà đồng tử cao hứng cực kỳ, đẩy mạnh vào trong phòng chủ động đóng cửa canh ở ngoài.

“Có phải đứng ở trước gương là được rồi không?”

“Ân!”

Vẫy vẫy tay với chính mình trong gương, đứng hơn nửa ngày Phù Tô nhịn không được hét vọng ra cửa: “Tiểu tử ngươi đùa giỡn ta có phải hay không? Đây là một khối gương bình thường, lớn một chút mà thôi.”

“Điều đó không có khả năng!” Đứng ở ngoài cửa đồng tử không tin, trừ phi ảnh của dục vọng giấu trong đáy lòng quả sâu, sâu đến mức chính đương sự cùng không phát hiện: “Ngươi đứng thêm một hồi, trong chốc lát thì sẽ có.”

“Có cái rắm!” Quay vào gương chỉnh lý lại y phục với bọc hành lý trên thân, Phù Tô dùng hai tay thay tạm lược gỗ tạo kiểu tóc: “Ta đáng ra không nên tin mấy lời nhảm nhí đó, lãng phí thời gian.” Tạo một dáng thật ‘đẹp trai’, Phù Tô dự định kết thúc trò chơi buồn chán. Thế nhưng đúng lúc này mặt gương bình tĩnh bỗng nhiên xuất hiện sóng gợn, những hình ảnh mà Phù Tô đã sớm bỏ lại sau đầu thật nhiều năm bắt đầu hiện ra.

Nhìn hình ảnh hiện lên trong gương, sắc mặt Phù Tô ban đầu hoàn toàn chỉ là hơi kinh ngạc cùng hiếu kỳ chậm rãi theo hình ảnh dần rõ ràng mà trở nên xấu xí: “Không có khả năng! Đây là cái thứ quỷ gì? Ảo thuật sao?” Phù Tô mặt mày dữ tợn đẩy gương đồng rồi tiến lên đạp vài cước.

Tránh ở ngoài cửa đồng tử nghe có tiếng vỡ truyền ra thì biết người ở bên trong không muốn thừa nhận điều mình thấy, bởi vì đã có không ít người cũng thế. Chỉ là đồng tử hiếu kỳ người như Phù Tô đến tột cùng là đã thấy cái gì mới có thể tức điên thành như vậy.

Thấy người từ trong phòng đi ra sắc mặt bình thường, đồng tử len lén nhìn vào trong, thấy gương đồng vẫn đặt ở chỗ cũ không có bất luận tổn hại gì, vì vậy buồn bực nhìn người kia đi ra ngoài nhìn hướng đỉnh núi nhưng không hề có dự định đi lên, bước đến hỏi: “Ngươi không đi tế bái sao?”

Quét mắt nhìn đồng tử Phù Tô lấy thanh hương đã đốt một nửa tìm được đằng sau cái gương đưa cho hắn, ngồi xuống dựa vào cây.

“Ngươi…” Đồng tử không hiểu nhìn thứ trong tay: “Đây là cái gì?”

“Một loại hương làm từ dược thảo, sách thuốc ghi chép rễ của loại thực vật này đốt lên có thể làm kẻ khác sản sinh ảo giác. Cái gì mà gương chiếu rọi dục vọng ẩn dấu chỉ là chuyện phiếm.” Phù Tô nét mặt phong khinh vân đạm nói xong nhưng ngực đã loạn thành một đoàn. Tuy là tiểu xiếc nhưng ảo giác đến từ dục vọng khó nén trong lòng cũng không giả, có điều hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận cảnh trong gương hiện ra.

Chết cũng sẽ không thừa nhận mình là thụ, lại còn xem cha ruột là tình nhân giả tưởng, tuyệt đối không thừa nhận! Chết cũng không thừa nhận mình kỳ thực…mơ hồ…đại khải…có một chút…

…cảm giác cùng chờ mong giống như vậy.

………

Từ đỉnh núi xuống tới, từ rất xa Doanh Chính đã nhìn thấy nhi tử ngồi ở ven đường cầm cành cây vẽ vẽ trên mặt đất: “Tô nhi ngươi không sao chứ?” Lo lắng đi đến.

Nghe giọng nói quen thuộc Phù Tô vội vã dùng chân xoa thứ gì đó trên đất đi rồi chạy đến oán giận nói: “Cha ngươi đi đâu thả ta một mình giữa sườn núi?”

“Ta từ đầu vẫn luôn tìm ngươi kết quà nửa chừng gặp được người dẫn đường, bọn họ nói sẽ có người đón ngươi cho nên ta lên núi tế tự trước. Bất quá sao lại không gặp ngươi?” Doanh Chính không nói đến chuyện nhà tranh.

“Ha ha…Đường núi quá khó đi, lên rồi còn phải xuống, cho nên không bằng ở nơi này chờ.” Phù Tô hắc hắc cười nói.

“Lười chết ngươi!” Cố sức chọc chọc đầu nhi tử, chỉ chỉ chăn đệm ven đường mà Phù Tô chết sống đều muốn mang lên núi hỏi: “Thực sự dự định ở lại nơi này ngắm mặt trời lặn mặt trời mọc?”

Lắc đầu Phù Tô bất đắc dĩ nói: “Lần tới đi, dưới chân núi nhiều người chờ như vậy.”

“Cũng phải, xuống núi thôi.”

“Ân. Bất quá cha nguơi ở trên đó rốt cuộc là tế thiên như thế nào?”

“Đây là thiên cơ, chờ ngươi làm hoàng đế thì sẽ biết.”

Lúc này Doanh Chính hận không thể san bằng toàn bộ đỉnh núi, Doanh Chính hắn cư nhiên cũng có một ngày bị người ‘uy hiếp’.

……..

Đồng tử đưa cây hương đã thiêu một nửa cho nam tử, sau đó cung kính lui ra ngoài. Lúc này người phía sau nam tử đi lên trước hỏi: “Sư phụ người nói đại vương tử này là ai, cư nhiên có thể nhìn thấu bí mật trong chuyện này?”

“Là người rất thú vị. Ngươi trở về sư môn, để tiểu đồng theo ta đi Hàm     Dương là được rồi.”

~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.