Tần Ca

Chương 53: Bỏ nhà ra đi (thượng)





Đế vương không nói đến chuyện tế thiên trên núi thì mọi người cũng không tiện mở miệng hỏi, vì vậy tất cả đều nỗ lực thám thính từ miệng người duy nhất theo đế vương lên núi là Phù Tô hi vọng ra được cái gì đó. Chỉ là lúc này miệng đại hoàng tử đặc biệt đóng kín, mặc ngươi mê hoặc thế nào cũng không nhả ra một chữ.

Hành trình Tần vương tế thiên ở Thái Sơn bởi vì thần bí mà dẫn đến xôn xao đủ loại thuyết pháp, trong đó có một loại là ‘Tần vương không được thiên thụ’ chậm rãi truyền ra. Có người hiểu chuyện còn tự mình trộm lên đỉnh Thái Sơn tìm tòi đến tột cùng, kết quả chỉ thấy tám thước trước cửa miếu Ngọc Hoàng trên đỉnh núi có một tòa bia đá cao sáu thước, trước một thước hai, sau một thước, nặng có đến trăm cân hình dạng và cấu tạo phong cách cổ xưa, chất đá vàng nhạt trơn bóng, từ trên xuống dưới không có một chữ nào.

Không người lên núi, vậy thì tấm bia đá lớn đó rốt cuộc là từ lúc nào do người nào lập ra trở thành chuyện cho mọi người suy đoán. Lúc Tần vương chưa tế thiên căn bản là không có tấm bia không chữ này, cùng ngày hôm đó Tần vương tế thiên xong liền xuống núi tế địa, không ở lâu, cũng không an bài người lên núi, cho nên tấm bia không chữ này hẳn là trời lập cho Tần vương.

Bởi vậy không ít người trong lòng còn không phục Doanh Chính nhất thống thiên hạ cũng không dám sinh sự nữa.

Tấm bia đá là người phương nào lập ra, còn có vì sao trên mặt một chữ cũng không có, việc này e chỉ có Doanh Chính cùng với nam tử gặp được trên núi biết, bất quá hai người cũng sẽ không ai đứng ra giải thích.

Ngược với lúc đến thanh thế mênh mông cuồn cuộn đi đường thong thả, đường về đội ngũ tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Không còn thưởng thức phong cảnh dọc đường, lần này quay về Hàm Dương chỉ dùng hai lần nửa tháng, khiến cho một đám văn thần không quen đi đường cùng với các hoàng tử được nuông chiều từ bé khổ không nói nổi.

Dọc theo đường về Doanh Chính cùng Phù Tô ai cũng không nhắc lại chuyện trên núi, cứ như bọn họ chưa từng lên đó vậy, nhưng có vài thứ đã trở nên không giống trước nữa.

Nguyên bản dự định ẩn dấu dục vọng trơ trẽn đối với nhi tử cả đời Doanh Chính từ lúc xuống khỏi đỉnh Thải Sơn càng lúc lại càng áp chế không được si vọng trong lòng, thế thân đã không thể giảm bớt hay ức chế ma chướng của hắn nữa. Đặc biệt mỗi buổi tối lúc ngủ cùng nhi tử thì Doanh Chính càng thêm khó nhịn, vô luận là tâm lý hay là sinh lý.

Mà từ lúc Phù Tô có ý thức ‘nguy cơ’ sơ bộ thì cả ngày cũng sợ hãi bất an, vì chuyện giấu dưới đáy lòng mà nơm nớp lo lắng. Buổi tối ngủ thì ngay cả trở mình cũng không dám, chỉ sợ thế nào đó lại bị cha hắn phát hiện.

Nhi tử có ý tứ gì với cha đừng nói là ở cổ đại, dù ở hiện đại mà bị người biết cùng không hay ho, không thể không chết đuối trong nước miếng của dư luận. Mỗi ngày Phù Tô đều trốn trong góc phòng không ngừng tự cảnh cáo rằng Doanh Chính đối với hắn thật là tốt chính là cha đối với nhi tử thật là tốt, tuyệt đối không có ý tứ khác, mình ngàn vạn lần không được suy nghĩ sai lệch.

Cho nên hai người bọn họ một người nhịn không được cứ đối xử tốt, một người cứ cảnh cáo mình đừng suy nghĩ nhiều. Một người vì mình mới nhiệt tình một chút là người ta lại bị dọa chạy mất mà quấn quýt, một người vì mình càng ngày càng đoán mò thậm chí còn đi hoài nghi cha hắn có ‘động cơ không tinh khiết’ mà buồn khổ.

Hai người đều cẩn cẩn dực dực không cho đối phương phát hiện tâm tư của mình, nhưng lý trí nói cho bọn họ cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp tránh gặp chuyện không may. Vì vậy vừa đến hoàng cung Phù Tô liền dọn ra khỏi tẩm cung, lý do là mình càng ngày càng lớn giường càng ngày càng chật.

Nghe Phù Tô nói muốn dọn đi tuy rằng không muốn nhưng Doanh Chính vẫn nét mặt vui vẻ đồng ý, lệnh Triệu Cao đưa mọi thứ của Phù Tô đến cung điện đã sớm chuẩn bị tốt. Doanh Chính gật đầu đồng ý Phù Tô có nơi ở riêng ngoại trừ cố kỵ còn bởi vì trên triều lần thứ hai có người nhắc đến chuyện để đại hoàng tử Phù Tô dọn khỏi tẩm cung.

Từ sau khi Phù Tô sinh hạ không bao lâu được Doanh Chính ôm vào tẩm cung mang theo bên cạnh thì đã có không ít cựu thần dâng tấu giản cho thấy tông pháp bất năng loạn, thỉnh Doanh Chính cho phép đại vương tử ra khỏi nơi đó. Nhưng Doanh Chính là người phương nào, chuyện hắn muốn làm không ai ngăn cản được, cứ thế giữ nhi tử ở bên người.

Nhìn không thuận? Lấy cái chết can ngăn? Xin cứ tự nhiên, không ai cản.

Mỗi lần có người đưa ra chuyện để Phù Tô ra khỏi tẩm cung là Doanh Chính lại tìm ra một đống lý do, cứng mềm đều làm để cho qua việc này.

Biện pháp của Thương Ưởng nêu ra quân thần khác nhau, phụ tử khác nhau. Vương tử không thể ngồi cùng ghế, ngủ cùng giường, đi cùng xe với quân phụ, mục đích là để nhắc nhở chúng vương tử rằng bọn họ trước là thần tử rồi mới là nhi tử, trước phải trung quân rồi mới tẫn hiếu. Theo Tần pháp mà nói thì từ lúc Phù Tô sinh ra hắn một mực vẫn luôn trái pháp luật.

Trong cuộc sống buồn chán bị phạt chép ‘Tần luật’ Phù Tô cứ nghĩ ‘Phù Tô’ trong sử sách nói không chừng là bởi vì bị mấy quan niệm này ‘hãm hại’, mới có thể không cần suy nghĩ vung kiếm cắt cổ tự sát.

Cổ nhân thông minh, nhưng nổi cơn ngốc thì cũng tuyệt đối nghiêm túc, trúng độc quá sâu cứ như thiêu thân ai khuyên cũng không được.

Buổi tối đầu tiên sau khi dọn khỏi tẩm cung Phù Tô mất ngủ ngay trên cái giường chỉ thuộc về hắn. Làm thế nào cũng ngủ không được, cho dù hắn đã dậy chạy năm sáu vòng quanh sân. Sau cùng không có cách nào, Phù Tô không thể làm gì khác hơn là ôm gối cùng với chăn nhảy về tẩm cung ngay trong đêm tối, bò lên cái giường đã ngủ mười bảy năm bắt đầu vù vù đại thụy.

Lúc Doanh Chính cũng vì mất ngủ mà ra ngoài ‘vận động’ kéo thân thể uể oải tinh thần mỏi mệt trở lại tẩm cung, chỉ thấy trên giường nổi lên một toà núi nhỏ. Toàn bộ hoàng cung có thể tự do ra vào nơi này chỉ có một người. Vừa thấy người trên giường thì tất cả tâm tình tiêu cực của Doanh Chính hết thảy tiêu thất, lập tức thay y phục lên giường chui vào ổ chăn.

Cảm thấy bên cạnh có người nằm xuống, Phù Tô đang vùi đầu trong chăn ló ra biện giải: “Cái giường kia cứng quá, nằm khó chịu.” Tuyệt không thừa nhận mình mất ngủ: “Cha ngươi quá nửa đêm không ngủ đi làm gì vậy?”

“Tấu giản tích góp từng ít thành nhiều lắm cho nên về trễ.” Doanh Chính cũng tuyệt không thừa nhận mình mất ngủ.

“Nga, vậy nhanh ngủ đi.” Phù Tô xoay qua trùm chăn qua đầu.

“Được rồi.” Cũng xoay người lại Doanh Chính len lén cười, rốt cuộc có thể kiên định nhắm mắt lại.

oOo —



Đại hoàng tử Phù Tô rốt cuộc dọn khỏi tẩm cung vào thẳng cung điện chuyên dùng cho thái tử Tần quốc, chuyện này làm triều đình lần thứ hai nhấc lên sóng to gió lớn. Để người vào ở cung điện chuyên chúc cho thái tử thế nhưng lại không hạ chỉ sắc phong thái tử, mọi người đoán không ra trong lòng đế vương đến tột cùng là nghĩ như thế nào.

Thấy mình lại bị nhấc lên đỉnh sóng dư luận Phù Tô cảm thấy hắn thật đúng là bị người quan tâm không phải chỉ ngang mức bình thường, một chút việc nhỏ cũng có thể dẫn đến phản ứng lớn như vậy.

Qua vài ngày, mọi người còn đang kịch liệt thảo luận xem có nên nêu ý kiến thỉnh Doanh Chính lập thái tử hay không thì một đạo ý chỉ đủ để cướp đi sự chú ý đến chuyện thái tử được chiêu cáo thiên hạ.

Tần vương Doanh Chính phong phương sĩ Từ Phúc lừng danh là quốc sư của Đại Tần.

Trong mắt Phù Tô phương sĩ bất quá chỉ là mấy người hiểu một chút tri thức hóa học vật lý cùng với cách áp dụng linh hoạt, xong thì ứng dụng những tri thức đó vào lĩnh vực luyện chế đan dược cùng gạt người.

Phương sĩ cao cấp hơn một chút thì ngoại trừ lý luận còn có thể biết một ít thiên văn địa lý, tỏ vẻ mình trên thông thiên văn dưới tường địa lý, trong thời cổ đại khoa học kỹ thuật chưa phát đạt thì người như vậy quả thực chính là thần tiên.

Mà trong đông đảo phương sĩ, người có danh tiếng nhất được lịch sử ghi lại là có thể lừa dối Tần vương Doanh Chính đến chết còn tin có thuốc trường sinh bất lão chính là Từ Phúc. Cũng chính người này gạ gẫm biến Doanh Chính từ cần cù thật thà cẩn thận xử lý triều chính thành không làm việc đàng hoàng, chỉ biết hao tài tốn của tìm kiếm thuốc trường sinh.

Mấy ngày trước khi Từ Phúc thụ phong Phù Tô gọi Lý Tư đến hỏi thăm về người này, không nghĩ đến lại biết được Từ Phúc không chỉ chuyên nghiệp tri thức đỉnh cao, càng thông hiểu y lý, thiên văn, hàng hải. Có người nói hắn vì đồng tình những người nhược thể, có tấm lòng từ bi, bình thường vẫn bang trợ bách tính cùng khổ, bởi vậy trong dân chúng vùng duyên hải phía nam có danh vọng rất cao.

Nếu như nói Doanh Chính phong Từ Phúc làm quốc sư có thể lý giải là cần để thống trị thiên hạ, nhưng Từ Phúc không nhận bất luận chức quan nào của chư hầu mà lại nhận sắc phong của Doanh Chính thì đúng là làm người ta khó hiểu.

Mặc kệ ra sao Phù Tô vẫn không cách nào có với đầu lĩnh ‘bố trí’ rình coi bí mật của người ta ở đỉnh Thái Sơn này một chút hảo cảm nào hết. Xem hết sách sử cùng kịch truyền hình sẽ thấy không một quốc sư nào là người tốt, nếu không phải dùng tiên đan độc chết hoàng đế thì chính là muốn thừa cơ soán quyền.

Phù Tô từ trước đến nay chú ý dĩ hòa vi quý giờ thì vừa nghe đến hai chữ ‘Từ Phúc’ lại giấu không được vẻ chán ghét cùng bài xích, thế cho nên toàn bộ triều đình đều biết hoàng trưởng tử Phù Tô không hợp với quốc sư, ngày sắc phong còn cáo ốm không ra khỏi cửa.

Địch nhân của địch nhân là bằng hữu của mình, thấy Phù Tô cùng Từ Phúc không hòa hợp, không ít hoàng tử hậu cung đều nhân cơ hội tặng trân bảo muốn mượn hơi chờ ngày sau đối phó Phù Tô.

….

Tựa trên giường Phù Tô giúp Lỗ Hoa bào linh kiện. Bởi vì nỏ và máy bắn đá Lỗ Hoa sở tạo phát huy tác dụng rất lớn trên chiến trường, đề cao sức chiến đấu của quân Tần, cho nên Doanh Chính ngoại lệ phong Lỗ Hoa chữ chẳng bao nhiêu là ‘bác sĩ’.

Trong mắt một người thiên về thực tế như Doanh Chính thì một Lỗ Hoa còn mạnh hơn mười mấy thư sinh bác sĩ nghèo kiết hủ lậu chỉ biết cầm sách sử há mồm ‘tổ tông’ ngậm miệng ‘thánh hiền’.

Buông dao khắc trong tay Lỗ Hoa lại gần nói với Phù Tô: “Bên ngoài nói ngươi không chỉ không nể mặt quốc sư mà còn không nể mặt hoàng thượng, ngay cả đại điển thụ phong của quốc sư cũng không đến. Bọn họ biết cái rắm gì, ngươi đừng để trong lòng.”

“Ta có nhỏ nhen như vậy sao.” Cầm cái dùi nhắm mông Lỗ Hoa đâm mấy cái.

“Ngươi còn nói ngươi không nhỏ nhen.” Nhu nhu cái mông bị đâm đau Lỗ Hoa ủy khuất nhìn Phù Tô.

Chỉ vào chân trái đặt ở trên bàn, Phù Tô nghiến răng nói: “Còn không phải ngươi nghiên cứu cái đồ bỏ gì đó chắn đường làm ta ngã sưng chân chịu cho người ta đặt điều sao? Phải biết chúng ta khí cao thị phi quấn, tin hay không ta chạy đến chỗ ngươi thêm hai lượt là bọn họ nói hai ta có gian tình, nói ngươi lấy sắc hầu người !”

Bị lời Phù Tô dọa đến, Lỗ Hoa vội vã thu thập đồ đạc chạy đến góc tường bảo trì cự ly với ‘vật hút thị phi’.

…….

Phù Tô vô tình làm Từ Phúc khó xử ai hài lòng nhất? Không phải Doanh Chính thì còn ai.

Đầu tiên là trong nhà tranh ở Thái Sơn bị người ám toán gạt ra bí mật dưới đáy lòng, sau còn dùng chuyện đó áp chế buộc hắn tìm người trong thành viên của hoàng thất, chưa bao giờ nếm thiệt thòi như vậy Doanh Chính sao có thể nuốt trôi cục tức này.

Vừa về đến Hàm Dương Doanh Chính đã phong Từ Phúc làm quốc sư, để hắn vừa tu lăng tẩm cho mình vừa lợi dụng danh vọng của hắn xử lý mấy bạo dân chưa từ bỏý định phản Tần, bất quá những chuyện này vẫn chưa thể làm Doanh Chính hết giận.

Tuy rằng chẳng hiểu vì sao nhi tử chưa từng gặp qua Từ Phúc mà lại có phản cảm với người này lớn như vậy, thậm chí đến nông nỗi không buồn che giấu, nhưng Doanh Chính ngầm đồng ý hành vi của Phù Tô, mặc hắn cùng Lỗ Hoa phái người ngay trước mặt Từ Phúc diễn ‘tiên thuật’ danh dương thiên hạ của môn phái bọn họ đủ một lượt.

Nhớ lại cái mặt đáng đánh của Từ Phúc hiện lên vẻ kinh ngạc cùng hoang mang khi trò xiếc bị chọc thủng, Doanh Chính trong lòng thầm hô một chữ sướng.

Theo lý thuyết Từ Phúc tuổi ít nhất cũng hơn năm mươi, nhưng vẻ ngoài của hắn vẫn còn dáng dấp trung niên. Cho nên ‘tiên thuật’ là giả, nhưng phương pháp kéo dài tuổi thọ thì có thể là thật.

“Đại hoàng tử quả nhiên phi phàm, ‘tiên thuật’ trăm năm không ai nhìn ra lại bị hắn dễ dàng thấy rõ, Từ Phúc kính nể.” Nâng chung trà rót một chén cho Doanh Chính.

“Hừ.” Vì nhi tử mà cảm thấy kiêu ngạo Doanh Chính đắc ý nhận chén uống một ngụm, phát hiện trà trong chén không chỉ không có vị đắng chát mà ngược lại còn lưu hương thơm trong miệng, so với ngự trà trong cung còn tốt hơn gấp trăm lần: “Đây là thứ gì?”

“Dã vật trong núi, không sánh được với đồ tinh quý trong cung.”

Doanh Chính không dễ bị khi dễ thì Từ Phúc cũng thế, hai người không ai chịu thua ai, nhưng Doanh Chính hiện tại đã bắt được nhược điểm của Từ Phúc.

Chuyện phụ tử không có bằng chứng thì mặc ngươi tuyên dương cỡ nào cũng bất quá là bận không công một hồi, cùng lắm đến lúc đó dùng vũ lực trấn áp là xong. Ngược lại nếu như trò của một phương sĩ bị chọc thủng thì có thể thành nguy, Doanh Chính không tin Từ Phúc dám đảm đương chuyện môn phái được ngu dân cho là thần tiên lại ngay trong tay mình biến thành quân lừa đảo bị người người mắng chửi.

Chỉ là Từ Phúc cũng không đơn giản, cho dù không có lợi thế áp chế nhưng cũng biết làm sao để có thứ mình muổn: “Ta thập phần thích đại hoàng tử, chẳng biết bệ hạ có thể cho phép hắn làm đệ tử của ta…”

“Không thể!” Doanh Chính cười lạnh nói.

Như đã sớm biết Doanh Chính sẽ không đồng ý Từ Phúc cũng không thèm để ý: “Mặc kệ bệ hạ tin hay không, từ tướng mạo có thể nhìn ra hai vị thật đúng là một đôi trời đất tạo nên, mặc dù đều là nam tử. Chỉ tiếc hai người các ngươi là quan hệ phụ tử, huyết thống tương đồng là chém không đứt dây dưa cả đời, đáng tiếc a, đáng tiếc a…” Thấy Doanh Chính tối sầm mặt xuống Từ Phúc vẫn không định buông tha, móc từ trong lòng ra một mai rùa làm trò bốc quẻ ngay trước mặt Doanh Chính.

“Một quẻ này ta xem cho bệ hạ đã mười bảy năm, nhưng mỗi lần đều là kết quả đồng nhất. Bệ hạ có biết quẻ tượng là gì không?”

Doanh Chính nhìn Từ Phúc không nói lời nào, nhưng tức giận đến toàn thân phát run.

“‘Mong muốn không có được, hi vọng phải từ tâm, chưa chắc đã một xe hai đường’, kỳ thực sự tình thành bại ngay ở bệ hạ, trong lòng ý niệm không kiên lắc lư bất định thì mọi việc thành không. Mong rằng bệ hạ suy nghĩ rõ ràng, đừng để lầm người lầm mình.” Nâng chung trà lên nhấp một ngụm, Từ Phúc nói tiếp: “Đại hoàng tử dù chưa cập quan nhưng cũng đã đến tuổi nạp phi, bệ hạ còn muốn kéo dài nữa sao? Dùng lý do gì? Có thể kéo được bao lâu? Lúc nào mới là chấm dứt?”

Uống trà nhìn Doanh Chính lửa giận bốc tận trời phất tay áo ly khai, chờ người đi xa rồi Từ Phúc buông chén trong tay lại bốc một quẻ, sắc mặt cũng trở nên khó nhìn: “Xem ra ta cũng sắp tìm được người nọ rồi.” Thấp giọng nói.

Ở chỗ Từ Phúc bị chọc một bụng lửa Doanh Chính vẻ mặt âm trầm trở lại tẩm cung, thấy trên bàn bày một chồng bức hoạ cuộn tròn, vì vậy hỏi Triệu Cao: “Đây là cái gì?” Cầm một quyển mở ra thì thấy là bức họa nữ tử.

“Khởi bẩm bệ hạ đây là bức họa nữ tử chưa thành hôn của các thị tộc hạ nhân trình lên, là muốn cho…cho…đại hoàng tử tuyển phi…” Triệu Cao cẩn thận nói.

Vứt bức họa trong tay xuống đất Doanh Chính ngồi xuống cạnh tháp. Thay Phù Tô tuyển phi là chuyện Doanh Chính từ đầu vẫn luôn tận lực lảng tránh, hắn biết nếu như tuyển phi thì nhi tử sẽ không còn là của một mình mình, sẽ có một nữ nhân còn thân cận với nhi tử hơn mình nữa: “Đại hoàng tử đã xem qua?”

“Xem…xem qua…”

“Nói thế nào?”

“Đại hoàng tử hỏi…một lần có thể…nạp mấy người…” Nói  xong Triệu Cao lòng nghĩ mình phải chết cũng có luôn, vội vàng quỳ trên mặt đất.

Đứng phắt dậy Doanh Chính một cước đá lăn bàn, đạp cửa rời đi, Triệu Cao sợ đến mức đặt mông ngồi bệt xuống đất.

Lúc Doanh Chính đẩy cửa phòng Phù Tô chạy vào thì Phù Tô vừa tắm rửa về chỉ quấn một cái khăn chuẩn bị mặc quần áo.

“Làm ta sợ nhảy dựng!” Nói rồi quay lại lấy quần mặc vào.

Lắc lắc đầu Doanh Chính đi đến cầm lấy áo trên tháp đưa cho nhi tử: “Ngươi muốn nạp phi?” Mang theo đủ loại ý tứ hỏi.

“Ân?” Không ngờ tới Doanh Chính vừa đến đã hỏi chuyện này, Phù Tô nhận y phục mặc vào rồi nói: “Đúng vậy, tuy rằng sớm một chút, nhưng quan viên phụ trách ti lễ nói nếu như ta không nạp phi trước thì các hoàng tử khác cũng không thể nạp, cho nên…”

“Cho nên ngươi muốn nạp phi?”

“Không thì sao? Chẳng lẽ bởi vì mình ta mà tất cả hoàng tử đều không nạp?” Phù Tô nghĩ ngày hôm nay Doanh Chính rất kỳ quái, nói là lo lắng mình chọn phi tử không tốt cũng không giống. Tuy rằng Phù Tô cũng hiểu được tìm nữ nhân có hơi sớm, nhưng dù sao nhập gia tùy tục, huống hồ hắn nghĩ mình cần một nữ nhân ‘chữa bệnh’, để không cứ luôn thường thường nghĩ bậy.

Nghĩ đến tâm tư trong lòng khó có thể nói rõ với bất cứ ai của mình, nghĩ đến giãy dụa suốt thời gian qua của mình, nghĩ đến quẻ tuợng vừa rồi theo lời Từ Phúc, Doanh Chính động tác cực nhanh ném Phù Tô nhào lên giường: “Ta quyết không cho phép ngươi cưới bất luận một nữ nhân nào, ngươi là của ta!” Nói rồi cúi đầu ngăn lại đôi môi vì giật mình mà hé mở của Phù Tô.

Mộng xuân, biết mình có vài ý tứ không thể lộ ra là một chuyện, còn bị một nam nhân mặt lộ vẻ hung ác độc địa cường hôn, mà nam nhân này vừa hay lại chính là đối tượng ‘gì gì đó’ thì là chuyện khác. Trừng lớn mắt trong đầu trống rỗng Phù Tô giơ chân lên trực tiếp hung hăng đá vào dưới khố không được phòng bị của Doanh Chính, rồi đẩy người vẻ mặt thống khổ kia xoay người lăn trên mặt đất.

“Ta…ta…không phải cố ý…không phải…ta đi gọi người…” Túm lấy y phục trên giường mặc vào Phù Tô chạy vội ra khỏi cửa.

Thế nhưng chạy được hơn nửa đường theo hướng đến thái y viện hắn đột nhiên dừng bước liếc mắt nhìn lại nơi ở của mình, rồi nhanh chân chạy hướng ngược lại ra khỏi cửa cung.

Từ lúc bị cường hôn cho đến lúc đứng giữa Hàm Dương, Phù Tô đến bây giờ vẫn còn có chút phát mộng, không rõ cha hắn đây là đột nhiên làm sao vậy.

“Cơ nhi? Là ngươi sao…Ngu cơ?”

Quay đầu nhìn người đứng ở phía sau từ kinh hỉ biến thành thất vọng, Phù Tô biết chắc hôm nay nhất định là ngày không may của mình. Người nào đó không dám cũng không muốn về nhà này nhất thời nảy ra một ý, vì vậy…

“Tỷ phu (anh rể)!” Phù Tô vươn tay ôm lấy người đã đeo tín vật đính ước cho mình, Hạng Vũ.

~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.