Tần Ca

Chương 65: Những ngày chịu khổ của doanh chínhcha (nhị) ~





Biến thống khổ của người khác thành vui sướng của mình là thói hư tật xấu mà nhân loại khó có thể bỏ qua, vô luận là ở hơn hai nghìn năm trước hay là ở xã hội hiện đại.

Mọi người vừa rồi còn dừng chân xem náo nhiệt cười vui sau khi Doanh Chính một cước đạp ngã sấp binh sĩ mặc khôi giáp thì toàn bộ đột nhiên yên tĩnh, không chỉ tiếng nói cười mắng chửi, ngay cả thở giờ cũng không ai dám thở mạnh.

“Lớn mật! Ta xem ngươi là không muốn muốn mạng chó của mình nữa!” Mấy binh sĩ phản ứng lại được đầu tiên đều rút kiếm ra chỉ thẳng vào Doanh Chính tay không tấc sắt, nhưng bọn hắn trong lòng đều rất sợ, cho nên chỉ đứng tại chỗ hoa chân múa tay chứ không kẻ nào dám tiến lên một bước.

Liên tục hít sâu, dùng hai tay vỗ vỗ mặt Phù Tô đẩy mấy người cản đường hắn ra đi lên trước, đứng ở ngoài thoải mái nói với Doanh Chính đang bị người vây quanh: “Sư huynh ngươi hà tất phải chấp nhặt những kẻ không có mắt này, để tiểu đệ làm phù chú cho bọn chúng đời đời kiếp kiếp làm súc sinh thì sao?”

Doanh Chính thản nhiên nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Phù Tô, xoay người đi khỏi đám đông.

Hắn vừa động những kẻ vây bắt cũng theo đó mà cùng nhau động, chỉ bất quá không phải tiến lên vây lại mà là liên tục lui về phía sau, có thể thấy được lời Phù Tô vừa nói đối với bọn chúng tạo thành trùng kích không nhỏ.

Người vô tri không biết trời cao đất rộng, người vô tri cũng dễ lừa, Phù Tô nói ba xạo là có thể làm cho bọn chúng đầu óc choáng váng.

Khụ khụ mấy tiếng lấy giọng Phù Tô đi về phía Doanh Chính, nhìn mọingười ‘soạt’ một cái lùi sang hai bên trái phải nhường đường cho mình, đắccâu khóe miệng, dõng dạc nói: “Chính là vài cái sinh hồn hà tất làm phiềnhuynh động thủ, năng lực của sư huynh dùng trên thân đám người sống là lãng phí, cứ để sư đệ ta đi làm chút việc nhỏ này đi. Không dối gạt sư huynh, sư đệ từ đầu vẫn luôn muốn thử thu hồn thuật một lần, không biết..”Phù Tô nói như thật làm kẻ khác tin tưởng sâu sắc không nghi ngờ, nhất thời dọa đám thị vệ vâyquanh Doanh Chính đến nỗi đều bỏ binh khí quỳ xuống đất liên tục dập đầu cầuxin tha thứ.

Động tĩnh sau này kinh động đội trưởng dẫn đường phía trước, hắn cưỡi ngựa vung roi đi tới thấy thủ hạ của mình quỳ cả đám trước người khác cầu xin, gân xanh nhảy dựng quát: “Đều đang làm cái gì? Các ngươi còn có chút bộ dạng tham gia quân ngũ hay không?”

“Đội trưởng..”Một tiểu binh trong đám quỳ trên đất bò dậy chạy đến kể lại đầu đuôi sự tình một lần: “Bọn họ muốn thu hồn các huynh đệ, ngươi xem..”

Quỷ thần nói thì vô cùng mơ hồ, nhưng thà rằng cẩn thận mà tin vẫn tốt hơn. Tuy rằng đội trưởng trong lòng còn có hoài nghi, nhưng cũng không dám ngay lúc đó kết luận đối phương tà thuyết mê người hoặc chúng, huống hồ hắn trong lòng cũng có suy tính của mình: “Đã sắp đến nơi đều đừng gây sự cho lão tử, nếu không…Không muốn buổi tối ngủ giữa sơn dã thì mau chạy đi!” Vung vẩy roi.

Thấy Doanh Chính rõ ràng không muốn biểu lộ thái độ, bởi vậy Phù Tô mở miệng nói: “Hôm nay nể mặt đại nhân, bất quá tiểu đệ vẫn hi vọng các vị binh đại ca tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, không nên lãng phí nốt một điểm phúc đức cuối cùng, không chỉ nửa đời sau qua không tốt mà có luân hồi mấy đời cũng đầu thai không được thành người trong sạch.”

“Phải phải phải, tiểu ca nói rất phải, chúng ta ghi nhớ.” Mấy tiểu binh dập đầu cảm ơn xong liền tản ra thúc đội ngũ dừng lại đã lâu đi tiếp, bất quá thái độ thật ra được hơn rất nhiều, cũng không có người lại tùy ý đánh chửi nô lệ hay lao dịch.

Từ đó hai phụ tử Phù Tô Doanh Chính lập tức trở thành ‘lãnh tụ tinh thần’ trong cảm nhận của mọi người, giữa nghịch cảnh luôn cần có tín niệm hay tín ngưỡng, mà ai nấy giờ đều đã tin có hai vu sư này ở đây bọn họ nhất định có thể hóa hiểm vi di.

Đội ngũ bắt đầu đi nhưng không ai để ý tới hai người bị đánh nằm rạp trên mặt đất không đứng lên nổi, vuốt mặt một cái Phù Tô chỉ có thể tiến lên nâng hai người đứng dậy. Thấy bọn họ chân trần y che không trọn thể, trên thân chỉcòn vẻn vẹn mấy khối vải cũng dính đầy vết máu, thở dài một hơi Phù Tô cởi một kiện trung y trên người ra đưa cho bọn họ.

“Này…này…không được…” Hai người đỡ nhau như lại muốn quỳ trước Phù Tô.

Nếu như thực sự để cho bọn họ quỳ xuống thì rồi còn phải kéo bọn họ đứng lên lại, không muốn lãng phí khí lực Phù Tô vội ngăn cản: “Một kiện y phục mà thôi, mặc dù tác dụng không lớn nhưng tốt xấu cũng đỡ hơn vải rách.” Thấy có nô lệ khác cũng y phục tả tơi trong mắt tràn đầy đố kị Phù Tô bổ sung: “Y phục này ta hạ chú ngữ, những người khác không động được, ai dám lấy đời đòi kiếp kiếp làm nô, triều đại tử tôn của hắn cũng vĩnh viễn làm nô.”

“Cảm tạ công tử, cảm tạ công tử!” Nam tử lớn tuổi tiếp nhận y phục nhưng không mặc mà phủ thêm cho thanh niên bên cạnh hắn.

“Cha, ta không mặc, vẫn là ngươi mặc đi, ta chịu được.” Thanh niên lại vội vàng cởi ra đưa lại cho nam nhân.

Nam nhân đưa tay cản thanh niên cười nói: “Cha không lạnh, ngươi mặc đi, cha thân thể rất tốt.”

Nhìn hai người nhường nhau Phù Tô có chút chua xót, khi hắn muốn đi tìm Doanh Chính thì thấy có người nhìn về hướng bọn họ xì một tiếng khinh miệt, mắng: “Cái thứ gì vậy, phụ tử cẩu thả thiên lý khó dung.” Thanh âm không lớn nhưng đủ để cho người xung quanh nghe, cũng khiến cho tất cả mọi người ném đến ánh mắt khinh thường.

Hai phụ tử đang khuyên bảo nhau khoác y phục sau khi nghe thấy lập tức đứng sững tại chỗ, sắc mặt trở nên xám xịt, thân thể cũng lung lay như sắp đổ.

Hai phụ tử cúi đầu, những người khác lại đứng sau lưng Phù Tô cho nên không ai phát hiện sắc mặt của hắn cũng trở nên rất khó nhìn không kém. Quay đầu hung hăng trừng mắt với kẻ lắm miệng, Phù Tô siết nắm tay giấu trong ống tay áo đi về đội ngũ, đuổi theo Doanh Chính, cúi đầu.

“Cha…Bọn họ…” Nhỏ giọng gọi một tiếng, Phù Tô đưa tay kéo ống tay áo của Doanh Chính trong lòng rất không dễ chịu, hắn hôm nay rốt cuộc biết vì sao dọc theo đường đi cha hắn thường chú ý nhiều hai người đó.

Cách ống tay áo Doanh Chính nắm chặt tay Phù Tô, tiếp xúc như muốn an ủi, lại như đang thề vĩnh viễn không buông ra.

…………….

Bởi vì trên đường làm lỡ nhiều thời gian, buổi tối mọi người chỉ có thể qua đêm nơi hoang dã. Để miễn ban đêm có dã thú thường lui tới cũng để sưởi ấm, mọi người tốp năm tốp ba vây quanh từng đống lửa.

Ngại vì địa vị của Doanh Chính cùng Phù Tô hiện nay không giống người thường, cho nên không ai dám sưởi chung với hai người. Hơn nữa khí thế Doanh Chính toả ra quanh thân bọn họ chống đỡ không được, có lẽ phải nói là ngay cả lá gan nhìn thẳng Doanh Chính bọn họ cũng không có nói gì đến cùng hắn ngồi sưởi ấm.

Cầm cây nhỏ khều khều đống lửa, từ sau chuyện lúc ban ngày Phù Tô vẫn luôn tâm sự nặng nề rầu rĩ không vui.

vết xe đổ, vết xe đổ, hai phụ tử đó là vết xe đổ có thực, nói trong lòng không sợ thì là nói dối, lúc này Phù Tô chỉ cảm thấy con đường phía trước của hắn cùng Doanh Chính có thể nói là một mảnh mịt mù.

Không thể không nói kết quả của hai phụ tử đó đối với Phù Tô là một đả kích trầm trọng.

“Sợ?” Ngồi ở bên đống lửa Doanh Chính mở miệng hỏi.

“Ta không muốn làm thái giám.” Phù Tô ngoan kính chọc đống lửa làm cho tia lửa bay loạn xung quanh, có mấy tia còn suýt nữa đốt tới tận đầu hắn.

Trên đường đi, mấy tiểu binh lúc trước thị cường lăng nhược từng tới lấy lòng Phù Tô, một là sợ hắn sau lưng thu hồn mình, hai là sợ mình phúc mỏng kiếp sau lại dính mạng nô tài.

Có người tự đưa lên cửa cho hắn ‘khai thông’ Phù Tô đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nói sao thì hắn cũng đang rất phiền tâm, vì vậy đông lạp tây xả làm một đám người bị lừa dối đến đầu óc choáng váng nhưng đều rất vui vẻ, đây là bởi vì bọn họ đã tìm được nơi ‘ký thác’ tâm hồn.

“Sau này phải làm nhiều việc thiện như vậy mới có thể tích phúc, không cấn dùng tiền xây cầu cất đường, chỉ cần nhớ kỹ đối xử tử tế vói người bên cạnh là được rồi, thái độ làm người hiền lành, đìmg ỷ thế hiếp người, ghi nhớ kỹ ghi nhớ kỹ.” Thấy mọi người vừa rồi còn vẻ mặt u sầu hiện tại mặt mày hồng hào Phù Tô trong lòng đến là đắc ý, không nghĩ ra có một ngày hắn cũng có thể dạy người hướng thiện.

Mọi người tạ ân, Phù Tô hoàn lễ, hai bên khách sáo một phen rồi hắn nhân cơ hội hỏi thăm chuyện hai phụ tử kia, thế nhưng sau khi nghe đầu đuôi sự tình đáy lòng Phù Tô vốn đã lạnh lẽo suýt nữa biến luôn thành nước đá.

Hai phụ tử này vốn là một nhà thương hộ tương đối giàu có ở Hàm Đan, thê tử vì sinh nhi tử mà mất sớm, vi phụ không thú thêm một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi hài tử khôn lớn.

Không ai biết trong những năm đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì mà làm đôi phụ tử sản sinh tình cảm, sợ bị người phát hiện quan hệ bất chính của hai người, nam tử cho nghỉ hết hạ nhân trong nhà, cùng nhi từ vi phạm luân thường qua những tháng ngày phu thê.

Ban đầu cũng không có người hoài nghi, dù sao hai phụ tử sống nương tựa lẫn nhau tình cảm thân cận là chuyện đương nhiên, hai người này từ đầu cũng vẫn luôn cẩn thận che giấu không để bị ai phát hiện có chỗ nào không thích hợp.

Thế nhưng giấy không thể gói được lửa, thanh niên lần lượt từ chối mọi việc hôn nhân tới cửa cuối cùng cũng khiến cho mọi người nghi kỵ, nhưng lúc đó cũng chưa có ai nghĩ về chiều hướng loạn luân.

Đáng tiếc thế gian hết lần này đến lần khác vẫn luôn có người rảnh rỗi thích nhất là tìm tòi nghiên cứu tư ẩn nhà người ta. Một lần bọn họ lôi kéo thanh niên đi kỹ quán muốn xem nguyên nhân hắn không thành thân có phải là bởi vì ‘không cử’ hay không, cho nên bày trò thả vào nước trà thanh niên uống xuân dược mê tâm trí…

Phụ tử loạn luân mặc dù không đáng chết nhưng trong mắt người đời là thiên lý bất dung, trong lúc nhất thời ngôn từ sỉ nhục bên tai không dứt. Để lấy làm răn đe, ngăn chặn những chuyện trái với luân thường như vậy, quan viên phán án không chỉ biếm hai phụ tử thành nô tịch sung quân đi Lũng Tây xây dựng Trường Thành, còn sai người ngay trước công chúng thi hành ‘khứ thế chi hình’ (thiến).

Việc này quan viên Hàm Đan không dám có điều giấu ***, mà bọn họ cũng hiểu được chuyện đồi phong bại tục cần phải để người trong thiên hạ đều biết, để tránh ngày sau còn có kẻ dám can đảm không xem lễ pháp vào đâu. Cho nên quan viên cùng danh thân liên danh dâng tấu lên quân vương ở Hàm Dương, chỉ tiếc lúc tấu giản được đưa vào hoàng cung thì Doanh Chính để tìm về nhi tử rời nhà trốn đi đã ra khỏi thành.

Nghe xong mọi người nói Phù Tô đột nhiên cảm thấy dưới khố có chút lạnh lẽo, vì vậy nhân lúc mọi người ăn vãn phạn hắn chạy đến một chỗ không người lảm nhảm vào cái lỗ trên một cái cây.



“Ông trời a! Ta đời trước có nhà, có xe, có gởi ngân hàng, người cũng tiêu sái lỗi lạc mà chưa kịp phong lưu, có cả bó lớn mỹ nữ đang đứng chờ ta đi nhặt. Thế nhưng ngươi vì sao lại dùng một khối xà phòng thơm cướp đoạt tính mạng của ta? Làm ‘Phù Tô’ thì cũng thôi đi, hắn là nam nhân cũng thông qua đi, thế nhưng ngươi để làm chi hết lần này tới lần khác muốn cho tình lộ của ta đã định trước đầy bụi gai gồ ghề khó đi, không được thế nhân tiếp thu như vậy? Hắn sao lại cứ muốn ta..”

Cẩn thận nhìn xung quanh, chẳng biết có người nghe trộm hay không, nhưng để an toàn…Phù Tô đứng lên ngẩng đầu, một tay chỉ trời, một tay chống thắt lưng nhỏ giọng nói: “So với tương lai trước mặt mọi người chịu nhục không bằng ngươi hiện tại một sét đánh chết ta luôn đi.”

Phù Tô vừa dứt lời một đạo sấm rền vang lên ngay giữa bầu trời đêm oi bức, sợ đến nỗi hắn ôm đầu chạy như bay về bên người Doanh Chính cha không dám hé răng.

Nhìn bộ dạng uất ức của nhi tử Doanh Chính biết hắn bị kết cục thảm đạm của hai phụ tử kia dọa đến, cũng vì thế cho nên hắn mới từ đầu vẫn luôn không muốn cho nhi tử biết. Đưa bánh đã nướng tốt sang: “Bỏ cuộc giữa chừng?” Doanh Chính hỏi.

“Mới…mới…mới không đâu…” Thấy Doanh Chính nhìn chằm chằm mình, Phù Tô có chút lo lắng bất an, rất nhanh liền chột dạ ỉu xìu xuống: “Kỳ thực…có một chút xíu xiu…” cầm bánh mì loại lớn cắn một ngụm: “Có dưa muối không?”

Còn muốn ăn dưa muối? Ăn cái rắm! “Không có.” Tuy rằng ngoài miệng mạnh mẽ như vậy, nhưng Doanh Chính lớn tiếng nói xong vẫn đưa thịt khôvừa được kẻ dưới ‘cúng’ cho Phù Tô, hắn thực sự chịu không được bộ dạng thương cảm hề hề này của nhi tử: “Ăn thịt khô không?”

Nhìn thịt khô Phù Tô hít hít mũi nhịn xuống nước mắt vì cảm động mà sắp tràn ra, năm ba ngụm liền tiêu diệt thịt khô sạch sẽ, chỉ lưu lại một khối bánh nướng cô đơn: “Cha ngươi thật tốt.” Lau ngón tay Phù Tô cười hì hì nói.

Liếc Phù Tô một cái Doanh Chính không phản ứng lại, nhặt củi trên mặt đất lên ném thêm mấy căn vào đống lửa.

Trong trí nhớ của Doanh Chính, từ sau khi hắn từ Hàm Đan trở lại Hàm Dương làm thái tử thì chưa bao giờ phải làm chuyện lượm củi nhóm lửa như vậy nữa.

Nhớ năm đó lúc Doanh Chính vừa trở lại Tần vương cung Hàm Dương thì không chỉ mặc không quen lăng la tơ lụa, bởi vì đệm trên giường quá mềm mại mà mấy đêm chưa từng ngủ ngon giấc, cuối cùng còn vì trong bụng lâu dài không có chất thịt mà ăn xong cơm nước trong cung thượng thổ hạ tả, trở thành trò cười của toàn bộ hậu cung.

Có lẽ là những nương nương, vương tử thậm chí công chúa trong hậu cung khi đó chưa từng ngờ tới có một ngày cái người bị bọn họ cười nhạo là đồ quê mùa, hệt như khất cái sẽ ngồi trên vị trí Tần vương, thậm chí còn nhốt các nàng vào hoàng lăng tuẫn táng theo tiên vương.

Ăn đã no Phù Tô thấy Doanh Chính cha hắn chẳng biết đang suy nghĩ cái gì mà nhìn chằm chằm đống lửa đờ ra, bởi vậy hiếu kỳ nhào qua nhỏ giọng hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì?”

“Đang suy nghĩ nếu có một ngày bị người phát hiện chuyện giữa chúng ta, ta có nên đổ hết trách nhiệm lên đầu ngươi, nói ngươi câu dẫn ta hay không?” Doanh Chính sung sướng nói.

Cái gì?

Phù Tô tức giận trừng Doanh Chính, không nghĩ tới người này cư nhiên ‘vô nha’ như thế, rõ ràng là hắn bắt đầu trước, còn không ngừng phóng tim dụ dỗ mình đi sai đường, bẻ cong mình: “Ngươi…da mặt đúng là dày.” Biết Doanh Chính đang nói giỡn cho nên Phù Tô cũng không tức giận nhiều, nhưng đối với thái độ của hắn vẫn rất khinh bỉ.

Tựa vào cây ở sau lưng Doanh Chính cởi y phục phủ thêm cho Phù Tô sợ hắn sinh bệnh, dù sao từ nhỏ đến lớn thân thể của Phù Tô đều không được tốt lắm. Đặc biệt sau lần kia, toàn bộ thân thể đều bị đào rỗng, nuôi suốt ba bốn năm cũng không thấy có bao nhiêu chuyển biến tốt đẹp, quanh năm thân thểđều lạnh lẽo: “Có ta ở đây Tô nhi cái gì cũng không cần phải quản, cha sẽ không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm đến ngươi.” Đẻ cho Phù Tô tựa lên vai mình.

Nhích lại gần bên Doanh Chính dựa sát vào nhau, Phù Tô ôm cánh tay hắnnhắm mắt lại: “Bọn họ là bởi vì nhi tử cứ mãi không thành thân mới bị ngườ ihoài nghi, ta đây có phải là nên..”

“Không được!” Dù là vì sợ người biết cũng không được, thái độ của Doanh Chính rất ương ngạnh, huống chi bên cạnh có nhiều thêm một người cũng không phải chuyện tốt: “Chuyện này ngươi không cần lo lắng, trước khi xuất cung ta đều đã an bài ổn rồi, không ai sẽ lấy chuyện ngươi không cưới thê thiếp làm văn, ngươi chỉ cần bớt gây sự cho ta như vậy đủ rồi.”

Trong lòng ngứa ngáy Phù Tô thập phần muốn biết vì sao Doanh Chính lại tự tin như thế, rốt cuộc là bởi vì cái gì mà làm cho hắn chắc chắn như vậy, thế nhưng đồng thời Phù Tô cũng biết Doanh Chính tuyệt đối sẽ không nói cho mình nghe: “Vậy đám nữ nhân…của ngươi..Lé mắt ngắm Doanh Chính.

“Bài trí mà thôi, ta sẽ xử lý.”

Lại là câu này, lật mắt kinh bỉ Phù Tô len lén cọ nước mũi vì bị lạnh mà chảy ra lên y phục của Doanh Chính.

Chẳng biết vì sao, tuy rằng Doanh Chính cái gì cũng chưa từng giải thích rõ ràng hay minh bạch, nhưng hắn phát hiện mình cư nhiên đã an tâm, thậm chí còn thấy con đường trước mắt một mảnh quang minh.

~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.