Tần Ca

Chương 72: Ca, chỉ là truyền thuyết (hạ)





Ca vũ, tạp kỹ từ lâu đã được triệt hạ, cửa điện đóng chặt không một ai dám lộn xộn. Lúc này bầu không khí trong đại điện lại phối với ánh đèn chớp động làm tất cả mọi người ở hiện trường toàn thân không được tự nhiên, cảm thấy rất áp lực.

Không ai còn dám nói nhiều một câu, đặc biệt là mấy người ôm tư tâm cùng Vương Oản gào to đòi phân phong. Hiện tại bọn họ đừng nói không dám hé răng, ai nấy đều hận không thể đào một cái hố tự chôn luôn chính mình, có thế nào đi nữa cũng không thể để đại hoàng tử Phù Tô nhéo lấy không tha.

Lại nói, đại hoàng tử hôm nay vì sao dám nói như vậy, châm chọc khiêu khích một mực quấy sự tình đến rối loạn kết cấu? Mọi người trong lòng biết rõ những lời chỉ có thể để nát ở trong bụng hôm nay đều bị một mình hắn nói sạch, căn bản không giữ thể diện cho bất luận kẻ nào. Như vậy chỉ có thể nói rõ một việc, chính là chuyện này không chỉ được ngầm đồng ý mà còn có người làm chỗ dựa cho hắn, cũng nói chắc chính là hai phụ tử người ta liên thủ diễn một màn này.

Thu quyền! Đây là đang nói cho mọi người biết hoàng đế Đại Tần đế quốc muốn thanh lý triều đình, rất rõ ràng người đầu tiên bị khai đao chính là nguyên lão hai triều Vương Oản cùng với đám ngoại thích sau lưng hắn.

Nghĩ lại thì một hoàng đế như Doanh Chính sao có thể cho phép ngoại thích dính dáng vào vấn đề nội bộ mộ tộc Doanh thị của hắn? Đã có bao nhiêu sự không phải là đám ngoại thích này xúi giục gây nên?

Phân phong. Phân phong? Canh chừng dưới mí mắt cũng đã lăn qua lăn lại gây sóng gió, thả ra bên ngoài chưa biết chừng sẽ mai phục bao nhiêu tai hoạ ngầm.

Phù Tô từ đầu vẫn luôn bị động lảng tránh chỉ có những lúc nguy cơ ảnh hưởng đến lợi ích sát bên thân thì mới có thể phản kích trên đường từ Lũng Tây hồi cung cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Để bảo đảm chút chuyện phải tránh né người khác của hắn cùng với cha không bị lôi ra ánh sáng thì phải có một kế sách vẹn toàn. Mà trước khi nghĩ ra biện pháp, việc này không thể chỉ dựa vào một mình cha hắn, tình cảm là chuyện của hai người, mình cũng có nghĩa vụ xuất lực.

Phù Tô phát hiện hắn đường đường là hoàng trưởng tử Đại Tần những năm gần đây bởi vì ‘bất tư tiến thủ’ kết quả hai tay trống trơn không có lấy một chút quyền lực, đến lúc đó nếu thực sự bất hạnh xảy ra chuyện, hắn ngay cả năng lực phản kháng tự cứu cũng không có.

Cho nên mới nói lực lượng của ái tình là vĩ đại, người theo chủ nghĩa ‘mặc kệ nó’ sợ phiền phức như Phù Tô cũng sẽ có ngày biết chủ động đứng lên vì mình vì người khác mà phấn đấu.

Vốn Phù Tô còn chưa nghĩ ra nên túm lấy ai khai đao, dù sao muốn đánh phải đánh đầu to, xao sơn chấn hổ, để cho đám tôm tép suy nghĩ một chút phân lượng của mình, xem có tư cách đấu với hắn hay không.

Kết quả ngay lúc hắn đang tự hỏi làm sao để tìm được cái đầu tóc dày một chút cho mình túm thì Vương Oản tự đưa lên cửa.

Phù Tô không biết Doanh Chính đã động tâm tư muồn thu quyền của Vương Oản, nhưng hắn biết lời Vương Oản nói đêm nay nhất định cũng như khẳng định sẽ đạp phải điểm nổ tung của Doanh Chính cha. Phải biết rằng cha hắn chuyện gì cũng có thể rất đại độ, duy độc về căn bản trị quốc thì hận nhất những kẻ cản trở, vì vậy Phù Tô biết cơ hội của hắn đến rồi.

Bất quá hắn muốn làm được việc này cũng phải thành lập trên một cơ sở, đó là có được sự tín nhiệm cùng dung túng của Doanh Chính, hai điều thiếu một cũng không được.

Tâm tư đế vương khó đoán trước, lúc bắt đầu Phù Tô còn không dám xác định Doanh Chính sẽ ngay giữa đại điện dung túng mình. Nhưng kinh qua chút phép thử nho nhỏ Phù Tô mới phát hiện Doanh Chính cha hẳn là sẽ không kéo chân sau của hắn, mặc hắn ‘tùy ý’ làm. Điều này làm Phù Tô càng thêm xác định ngày hôm nay không làm cho Vương Oản tâm cao khí ngạo tức giận đến lão niên trúng gió thì quá là xin lỗi sự tín nhiệm của Doanh Chính cha.

Mà Vương Oản nói thế nào cũng là người đã dốc sức nhiều năm trong quan trường, có thể làm đến vị trí thừa tướng hẳn không đơn giản, bởi vậy hắn rất nhanh đã tỉnh táo lại suy tư kế sách lật ngược Phù Tô.

Hắn đời này có hai chuyện không cam lòng nhất, một là không thể tham dự vào đoàn người đa mưu túc trí nhất thống thiên hạ Đại Tần, mất tiên cơ mất sự tín nhiệm của hoàng thượng. Chuyện còn lại là nữ nhi của hắn, phu nhân tôn quý nhất trong hậu cung hiện tại lại không thể ngồi trên vị trí hoàng hậu, đến nỗi làm ngoại tôn của hắn thành hoàng tử thứ xuất không thể danh chính ngôn thuận kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước.

Hai chuyện này từ đầu vẫn luôn làm Vương Oản canh cánh trong lòng, hắn biết Doanh Chính từ đầu vẫn luôn muốn suy yếu chút quyền lực còn sót lại trong tay hắn, nếu như không phải ngại những liên quan lợi hại rắc rối khó gỡ trên triều thì đâu dung được hắn đến hôm nay.

Bởi vậy Vương Oản mới muốn nhanh chóng để cho ngoại tôn phong vương tạm rời Hàm Dương đến đất phong bồi dưỡng thế lực, tranh thủ danh tiếng, nếu không tốt đến lúc đó cũng có thể tự lập làm vương. Tỉnh táo lại, Vương Oản rút cánh tay bị tứ hoàng tử Doanh Ly lôi kéo, tiến lên ngẩng đầu về phía Phù Tô mở miệng nói: “Đại hoàng tử, người không thể ỷ vào sự sủng ái của bệ hạ mà tùy ý vu hãm lão thần.”

“Thừa tướng nói lời này thật có chút hờn dỗi, Phù Tô từ đầu đến cuối chưa nói ngươi cái gì, là ngươi vừa lên đầu tiên là không nói hai lời khóc rống rơi nước mắt, tiếp đó lại muốn lấy cái chết minh chí. Không dối gạt ngươi, đến bây giờ Phù Tô còn chưa suy nghĩ cẩn thận ngươi đến cuối cùng là muốn minh cái chí gì?”

Phù Tô rõ ràng là càn quấy, mà Doanh Chính cũng rõ ràng là phóng túng, đám Vương Tiễn càng rõ ràng là đứng về phía Phù Tô.

Không muốn cùng Phù Tô lãng phí thời gian, Vương Oản xuất ra khí phách thừa tướng một quốc gia phải có thẳng sống lưng nói với Doanh Chính: “Bệ hạ ngàn vạn lần không thể tin lời tiểu nhân mà bất hòa thân tử của mình. Những người đó là muốn phá vỡ thiên hạ Đại Tần, thiên hạ của Doanh thị. Khinh thân mà trọng ngoại tất làm người trong thiên hạ chê cười, cũng làm kẻ khác trái tim băng giá. Từ cổ chí kim hiền chủ nào có ai không phải đều sắc phong huynh đệ nhi tử vì mình trấn thủ quốc thổ giữ gìn an nguy quốc gia.”

Thừa dịp Vương Oản già mồm át lẽ phải Phù Tô sai Hàn Phồn mang đi thịt dê đã nguội lạnh, thay thành một khay nóng hổi từng ngụm lớn bắt đầu ăn. Mà Doanh Chính cũng không đi nghe Vương Oản nói cái gì, chỉ liên tiếp trừng Phù Tô để làm hắn ăn ít thịt lại, nếu không rồi lại táo bón bưng cái bụng trướng kêu la.

“Bệ hạ!” Thấy Doanh Chính không phản ứng mình Vương Oản hô lớn: “Lão thần tuyệt không tư tâm, đều là vì phách nghiệp thiên thu của Đại Tần, vì danh tiếng của đại vương a!”

Đang nhìn chằm chằm nhi tử canh chừng không cho hắn ăn thịt Doanh Chính bị một tiếng hô của Vương Oản làm cho tức giận, lạnh lùng trừng sang, khí thế dọa người đến nỗi Vương Oản nhịn không được rút lui hai bước.

Lợi dụng thời gian rảnh vội vàng len lén nhét thêm một miếng thịt vào miệng ăn luôn, Phù Tô cầm khăn lau lau miệng, đối với cái từ ‘từ cổ chí kim’ trong miệng Vương Oản vô hạn phỉ nhổ cùng khinh bỉ, thầm nghĩ ngươi đã thấy qua bao nhiêu cái cổ, chư vương chi hại hậu hoạn vô cùng.

Đương sơ Lưu Bang để chương hiển mình khác với Tần Thủy Hoàng mới khắp nơi làm ngược, thoáng cái đã lập bảy phiên vương. Kết quả thì sao? Hắn một bước đó đi không bao lâu đã làm ầm ĩ ra một thất vương chi loạn, chẳng biết dính dáng vào bao nhiêu người.

Triều Hán mỗi đời hoàng đế đăng cơ đều để biểu hiện mình nhân đức mà phong huynh đệ hoặc nhi tử làm vương, kết quả thì sao? Còn không phải giết một nhóm rồi lại một nhóm sao? Nói khó nghe một chút thì là cởi quần phóng rắm hết lần này đến lần khác mà thôi.

Phù Tô nhấc chén súc súc miệng, ăn uống no đủ làm tốt tất cả chuẩn bị tiếp tục chiến đấu, hắn đứng lên vòng qua bàn đứng ở đài cao nhìn bao quát Vương Oản phía dưới hồi lâu, mới mở miệng nói: “Phù Tô chẳng biết thừa tướng vì sao nhất định phải huỷ bỏ quận huyện chế, mà lập lại phân phong chế, cho nên mong rằng thừa tướng vì Phù Tô giải đáp mấy vấn đề.” Rất thành tâm nói.

“Đại hoàng từ mời nói.” Không hiểu Phù Tô muốn làm gì Vương Oản lập tức đề phòng, ngày hôm nay hắn cũng đã ăn không ít mệt từ Phù Tô.

Lễ phép cúi đầu thật thấp về phía Vương Oản, Phù Tô không ngại học hỏi kẻ dưới hỏi: “Vương thừa tướng từ đầu vẫn luôn nói tất cả những chuyện ngài làm đều là vì Đại Tần, vì phụ hoàng, như vậy Phù Tô muốn hỏi một câu Đại Tần từ đâu mà có?”

Vương Oản dừng lại, suy nghĩ một chút cẩn thận nói: “Tiên chủ Đại Tần đương nhiên là phiên vương mà Chu vương phong.” Chờ nói hết lời cẩn thận suy nghĩ lại Vương Oản mới biết trúng quỷ kế của Phù Tô, thế nhưng đã không kịp hối hận nữa.

Không cho Vương Oản có thời gian tự hỏi Phù Tô lại tiếp: “Không nói Yến, Sở, Tề, riêng ba nước Triệu, Ngụy, Hàn là từ đâu mà có?”

“Tấn!” Vương Oản cắn răng nói.

“Tấn từ đâu mà có?” Phù Tô siết chặt không tha.

“Chu vương.. .sắc phong đồng tộc..”

Đường đường triều Chu bị chính phiên vương mình sắc phong làm mất quyền phải phân chia biên giới đó là sự thực, bởi vì Tần quốc chính là như thế mà thành, đây là sự thực không thể xóa nhòa. Chu vương thánh hiền lập huynh đệ làm vương vì mình thủ cương khoách thổ, một lần sắc phong đến hơn một trăm hai mươi chư hầu vương, kết quả chính hắn lại bị những huynh đệ đó cắn nuốt, nói lại cũng thấy buồn cười.

Nếu như cái này còn được gọi là thánh hiền thì thế gian sẽ không có một chữ ‘xuẩn’.

Nên hỏi Phù Tô đều đã hỏi, còn lại phần kết án hắn quyết định giao cho một người càng thích hợp hơn, tỷ như người đã đưa ra ‘quận huyện chế’: Lý Tư.

Từ đầu vẫn luôn quan tâm nhất cử nhất động của Phù Tô, Lý Tư vừa thấy người này nháy mắt với mình, lập tức hiểu ý đứng lên. Trước cúi đầu với Doanh Chính Phù Tô trên thượng tọa xong, lúc này mới nói rằng: “Mọi người chớ quên Chu Văn Vương cùng Chu Vũ Vương năm đó phân phong chư tử, huynh đệ, thân thích rất nhiều, thế nhưng đến hậu đại của bọn họ bởi vì đất phong lớn hay nhỏ, giàu có đông đúc hay cằn cỗi mà công kích lẫn nhau, giống như cừu địch, mà Chu thiên tử cũng quản không được chiến tranh giữa các chư hầu. Hôm nay bệ hạ được tiên chủ Doanh thị phù hộ thống nhất thiên hạ, phân chia quận huyện, hoàng tử công thần cũng có thuế má trọng thưởng, nếu duy trì cục diện như bây giờ thống trị thiên hạ phi thường dễ khống chế, cũng có thể được an bình, nhưng nếu như lại bố trí chư hầu ắt sẽ dẫm vào vết xe đổ của nhà Chu. Dù vậy thừa tướng vẫn nghĩ sở tác sở vi của mình là vì thiên hạ Đại Tần, chứ không phải là đang muốn hủy đi cố gắng không dễ gì đánh đổi được của bao nhiêu thế hệ?”

Lý Tư nói chính là việc Vương Oản từ đầu vẫn luôn muốn làm, bất quá hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận, chỉ một mực biện giải: “Đó…đó là ngươi nói lời của một phía…nói lời hoang đường…Đại Tần là Đại Tần, chuyện nhà Chu đã xảy ra sao có thể nhất định bảo chứng sẽ trình diễn lại ở triều Tần?”

“Vậy thừa tướng sao có thể xác định việc này sẽ không phát sinh ở triều Tần?” Lý Tư cười lạnh hỏi ngược, làm cho Vương Oản một câu cũng nói không nên lời.

Thấy Phù Tô lại bắt đầu ăn vụng thịt Doanh Chính rốt cuộc không thể nhịn được nữa, để làm cho nhi tử rời xa khay thịt béo hắn quyết định lập tức kết thúc trò khôi hài hoang đường này: “Được rồi đều đừng ồn ào nữa.”

Doanh Chính cắt ngang Vương Oản đang còn muốn phản bác Lý Tư, nói: “Trước khi Tần thống nhất thiên hạ, bách tính đã phải chịu khổ liên tục chinh chiến bao năm, nguyên nhân xét cho cùng chính là đám vương chư hầu tranh đấu gây nên. Hiện tại thiên hạ vừa yên ổn nếu như lại lập chư hầu cũng ngang bằng khơi mào chiến tranh, bách tính chẳng phải là khó có thể được an bình? Cho nên đình úy nói đúng, việc này không cần tái nghị. Tan yến!”

“Bệ hạ, xin cho thần nói hết lời!” Vương Oản không cam lòng việc này cứ như vậy không giải quyết được gì, vì vậy trước mặt mọi người quỳ xuống.

“Nói.” Doanh Chính không kiên nhẫn đáp.

“Bệ hạ xin nghe lão thần một lời, phân phong chế là tiền lệ các triều các đại chưa từng bỏ qua, cho nên vi thần vọng bệ hạ noi theo tổ tiên.”

“Thừa tướng lời này mà ngươi cũng có thể nói được sao? Biết rõ chế độ cũ là sai, làm hỏng ba triều Hạ, Thương, Chu, chẳng lẽ còn muốn cố ý đi làm? Đây là đạo lý gì? Đại Tần nhất thống thiên hạ cũng là hành động vĩ đại chưa từng có ai làm được lẽ nào thừa tướng dám nói đây là sai? Theo lời thừa tướng chúng ta phải dựa theo tiền lệ là nên một lần nữa cắt trả lãnh thổ lại cho sáu nước? Tất cả nỗ lực của lịch đại tổ tiên Đại Tần đã làm vì đại nghiệp đều là lệch lạc, đều không phải là hiền quân hay sao?”

Phù Tô đề cao âm điệu, vô cùng đau đớn nói tiếp: “Nói nửa ngày hóa ra phản đối Tần quốc nhất thống không phải dư nghiệt sáu nước, mà là đường đường thừa tướng Đại Tần.”

Phù Tô lời này nói cực kỳ nặng, đặc biệt đối với những thư sinh vốn dĩ luôn giơ cờ ái quốc mà nói. Vì vậy một phen nói xong Vương Oản trực tiếp thổ huyết ngay tại chỗ, nếu như không phải có Doanh Ly nâng hẳn sẽ ngã xuống đất.

“Hoàng huynh ngươi đừng nói nữa!” Doanh Ly hướng về Phù Tô trên thượng tọa hô lớn: “Ngoại ông một lòng vì triều đình, nào có hai lòng!”

‘Cạch’ một tiếng buông chén rượu, Vương Tiễn một đời ngựa chiến tức giận: “Nói như vậy tứ hoàng tử cũng cho rằng Vương thừa tướng nói đúng mà ngô hoàng bệ hạ làm sai?”

“Này…” Doanh Ly bị một thân sát khí của Vương Tiễn dọa sợ đến phát run, bất quá hắn cũng biết hiện tại vô luận nói cái gì cũng đều là sai, hắn chưa bao giờ từng bị động như thế.

Suy tư nửa ngày, Doanh Ly cẩn thận biện giải cho Vương Oản: “Phụ hoàng minh giám, thừa tướng xác thực là một lòng suy nghĩ cho triều đình. Hắn… hắn…Ý của hắn chỉ là nói quận huyện chế chưa từng thực thi qua mới chỉ là một lối suy nghĩ, khó tránh khỏi sẽ có các loại tệ đoan tồn tại. Mà phân phong chế từ nhà Hạ mới thành lập đã có, so sánh ra..”

Doanh Ly ngày xưa phong thái trác việt, tài tư mẫn tiệp hôm nay đâu còn có thể biểu hiện được trấn định, hắn vừa mở miệng đã bị đám Lý Tư bắt được chỗ sai, nhưng bọn họ ai cũng không tuyệt tình bằng Phù Tô.

Nghe xong Doanh Ly nói Phù Tô trở nên rất nghiêm túc, xoay người nói với Doanh Chính: “Phụ hoàng, ý của tứ hoàng đệ là nói Vương thừa tướng cho rằng trị quốc chi luận người đưa ra không có lý luận không có cơ sở, quả thực hư huyễn mờ mịt chẳng ra sao, còn không có tác dụng bằng một sai lầm đã phải dùng vô số sinh mệnh giám chứng.”

Cái chén trong tay nặng nề nện xuống tan nát bên chân Vương Oản, tiếp đó là Doanh Chính tức giận phẩy tay áo bỏ đi.

“Lớn mật, ngươi lại còn nói bệ hạ không có năng lực trị quốc, rắp tâm ở đâu?” Mấy đại thần Doanh Chính một tay đề bạt, luôn đề xuất cái nhìn trong quá trình thống nhất sáu nước cũng như trị quốc đều đứng lên chỉ trích Vương Oản.

Cái gì gọi là lửa cháy đổ thêm dầu? Chính là đây.

Trong lúc nhất thời trên đại điện tất cả đều là tiếng chửi rủa Vương Oản.

“Mọi người đừng kích động, an tĩnh một chút!” Hiện trường trật tự quá loạn, Phù Tô phải cầm chậu đồng gõ gõ, lúc này mới làm cho mọi người nhìn về phía mình.

Nhìn vẻ mặt oán hận thẳng trừng mình của hai tổ tôn, Phù Tô cười nói: “Vi huynh nghe nói tứ hoàng đệ dọc theo đường đi trảm gian trừ ác, đối với chuyện thẩm vấn cũng như nghiêm phạt tham quan rất có một bộ. Mấy ngày trước đây phụ hoàng giao một án tham ô Lũng Tây cho ta cùng Lý đình úy thẩm tra xử lí,thế nhưng hai chúng ta không có kinh nghiệm, cho nên còn thỉnh tứ hoàng đệ tương trợ. Ngươi cũng không biết đám quan viên Lũng Tây kia có bao nhiêulớn mật vô sỉ, đặc biệt cái tên đi đầu tên là cái gì mà…Tên là cái gì kìa…” Phù Tô nhìn về phía Lý Tư.

“Thủ phạm chính tên là Vương Phác.” Lý Tư tiếp lời nói.

Nghe được hai chữ ‘Lũng Tây’ Vương Oản vừa thổ huyết cùng Doanh Ly đã mặt không có chút máu, đặc biệt lúc Vương Oản nghe Lý Tư nói thủ phạm chính tên là Vương Phác thì lại ói ra một ngụm máu lớn ngất thẳng, mà Doanh Ly đã nói không nên lời.

Vương Phác, đó là nhi tử duy nhất mà Vương Oản qua tuổi bốn mươi mới có được, là thân cữu cữu của Doanh Ly. Không thể không nói Phù Tô chiêu này trọng thương thực sự quá ác độc.

Hiện tại Vương Oản dù sao cũng vẫn là thừa tướng đương thời, thấy hắn té xỉu lập tức có ngự y bắt đầu chẩn trị.

Hạ Vô Thả tỉ mỉ kiểm tra một lần, liền cho người nâng Vương Oản đang hôn mê bất tỉnh trở về, ngoài miệng nói yên tâm không có việc gì, nhưng người lại cọ cọ đến bên cạnh Phù Tô, cực nhỏ giọng nói: “Đừng nói làm quan, sau này thừa tướng có khả năng đều nằm trên giường.”

Mày nhướng một cái, đạt được mục đích Phù Tô trước khi thu binh rút lui nhìn về phía mấy người bị trấn trụ ngồi cứng đờ tại chỗ, đã không còn vẻ hưng phấn không gì sánh được khi nghe hai chữ ‘phân phong’: “Sắc trời đã muộn, vi huynh trước hồi cung, các đệ đệ cũng về sớm nghỉ ngơi đi.” Nói xong Phù Tô mang theo người một nhà ly khai đại điện hỗn loạn, chỉ là mới đi chưa được bao xa đã bị Lý Tư gọi lại.

“Thần Lý Tư tạ đại hoàng tử tương trợ.” Lý Tư đi đại lễ.

“Khách khí rồi, Phù Tô hôm nay làm cũng là vì mình, bất quá ở nơi này Phù Tô trước chúc mừng Lý đại nhân.” Chắp tay nói.

“Đại hoàng tử đây là ý gì?”

Phù Tô không trả lời Lý Tư, chỉ cười cười rồi mang theo Dao Nương Hàn Phồn tiêu sái rời đi, lưu lại Lý Tư đầy mặt khó hiểu, bởi vì Phù Tô chẳng thế nào mở miệng nói rõ cho hắn.

Lẽ nào phải nói dựa theo quỹ tích phát triển của lịch sử ngươi chuẩn bị lên làm thừa tướng sao? Tin tưởng mình có nói cũng không ai tin.

Ly khai đại điện Phù Tô không đi tìm Doanh Chính cha hắn nói lời cảm tạ mà mang theo người về thẳng nơi ở của mình. Đêm nay nói nhiều lắm, hắn dự định hảo hảo nghỉ ngơi một chút.

Chỉ là Phù Tô vừa về đến phòng ngủ của mình liền bảo Hàn Phồn giúp kéo bàn đến một chỗ khác, tiếp đó lại mang một ít vật nặng chất đống lên.

Không giải thích nguyên nhân với Hàn Phồn, an bài xong Phù Tô liền tắm rửa đi ngủ.

Đợi đến nửa đêm, từ sau bức tường trong phòng hắn đột nhiên truyền ra âm hưởng kỳ quái, giữa đêm tối vắng vẻ nghe được thực có chút dọa người.

Mà nơi đó chính là chỗ mà Phù Tô vừa rồi chất đống không ít vật nặng.

~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.