Tần Ca

Chương 73: Cực được lòng ai





Mặc kệ là để làm gì, tóm lại trong tẩm cung của hoàng đế luôn luôn có mật đạo, hơn nữa thông suốt bốn phương.

Thái tử tương đương với nửa hoàng đế, cho nên nơi hắn ở cũng nhân đó mà có mật đạo, vấn đề chỉ ở chỗ hắn có biết hay không mà thôi.

Phù Tô không phải thái tử, thế nhưng hắn ở nơi thái tử nên ở, bởi vậy xem nhiều tiểu thuyết dã sử Phù Tô tin tưởng vững chắc trong gian phòng của mình nhất định có mật đạo.

Ngay ngày đầu tiên dọn đến hắn đã triển khai thám hiểm mà hắn tự nhận là tràn ngập kích thích, suốt một ngày thật đúng là để cho Phù Tô tìm được hai mật đạo ở trong góc kín.

Một ở thư phòng, một trong phòng ngủ.

Phù Tô đã kiên trì một hồi chiến đấu bảo vệ trinh tiết oanh oanh liệt liệt, liều sống liều chết chống cự suốt gần một tháng, nói cách khác Doanh Chính cha đáng thương đã bị cưỡng chế cấm dục hồi lâu. Không cần dùng đầu ngón chân hay là gót chân để suy nghĩ, người có mắt đều biết đêm nay Doanh Chính nhất định sẽ xách củ cải vạn ác của hắn đi đánh lén hoa nhỏ của Phù Tô.

Hôm nay Phù Tô trên tiệc có thể nói là hãnh diện một xấp dầy, mặc dù không đặc sắc bằng Gia Cát Lượng khẩu chiến quần nho, nhưng cũng thuận lợi chọc cho đường đường thừa tướng đương thời tức giận đến trúng gió, từ nay thành tàn phế sinh hoạt không thể tự gánh vác chỉ có thể nằm dài trên giường. Cho dù chỉ là động động mồm mép không làm việc gì tốn sức, nhưng Phù Tô vẫn cảm thấy mệt nhọc do dùng não quá độ, cần hảo hảo nghỉ ngơi.

Vì vậy vừa về đến tẩm cung hắn liền bảo Hàn Phồn lại kéo thêm một cái bàn vào phòng ngủ vốn đã có bàn chồng lên nhau chèn vào góc tường, sau cùng còn cố ý tìm chút đồ đồng bự bự đè lên, tiếp đó kẹt kín cửa phòng, lúc này mói ngâm nga tiểu khúc nhảy lên giường ngủ ngon.

Chỉ là còn ôm một trái tim lo lắng hãi hùng Phù Tô làm sao có thể kiên định mà ngủ được, kết quả trước nửa đêm hắn liên tục trở mình đến trở mình đi trên giường, cứ cách một chén trà nhỏ là lại nhìn về phía cửa mật đạo bị che kín.

Lăn qua lăn lại nửa ngày, vùi đầu vào ổ chăn Phù Tô đơn giản vừa nhìn chằm chằm góc tường vừa đợi cảm giác muốn đi hư hư, đúng lúc đó góc tường đã an tĩnh hồi lâu rốt cuộc phát sinh động tĩnh, vang lên tiếng ‘cạch cạch’.

Động tĩnh này làm Phù Tô lập tức có tinh thần, bọc chăn đạp hài chạy đến leo lên bàn ngồi vững: “Ù hù! Ngươi là ai?” Cúi đầu dán mặt lên tường gọi.

“Ta là cha ngươi!” Đứng ở trong tường Doanh Chính chỉ có thể đẩy cửa mật đạo ra một cái khe đủ vươn tay: “Phù Tô ngươi tránh ra cho ta!”

Không thể không nói mật đạo bị chặn lại còn bị nhi tử bắt quả tang làm Doanh Chính thấy rất mất thể diện. Thế nhưng đế vương của Đại Tần là ai? Hắn là cái loại dù có bị người bắt quả tang tại trận cũng có thể mặt không đổi sắc vứt sạch trách nhiệm trốn tránh.

“Ta không dậy nổi, ta không dậy nổi!” Từ trên bàn nhảy xuống Phù Tô chân trần chạy về giường ôm lấy gối đầu kéo một tấm đệm xong rồi lại chạy như điên trở về, biến bàn thành giường phô trải mọi thứ rồi nằm lên, đầu hướng về phía cửa ngầm: “Ố chăn thật ấm áp.”

Cố sức đạp đạp, bị chặn đường Doanh Chính tâm tình rất không thuận, tựa ở cạnh cửa nói: “Ngày hôm nay ngươi ra đủ danh tiếng, từ ngày mai trở đi ai còn dám coi khinh Phù Tô ngươi!” Doanh Chính lầm bầm.

Ghé vào gối đầu Phù Tô dùng chăn bao kín mình lại: “Nói gì chứ, không có cha làm chỗ dựa nhi tử ngày hôm nay nào dám nói nhiều như vậy. Bất quá Vương Oản thật đúng là vừa nể mặt cho cây cột thì lập tức muốn trèo lên, ta không phải là nhìn hết nổi mới giáo huấn hắn hay sao! Đại Tần ta đây mất bao nhiêu nhân lực vật lực, tích góp từng tí một biết bao nhiêu tâm huyết của lịch đại tổ tiên mới có thành tựu ngày hôm nay, có thể nào để cho hắn vì tính toán của bản thân mà…”

“Được rồi, ngươi nghĩ ta sẽ tin chắc.” cắt đứt lời thao thao bất tuyệt nước bọt bay ngang của Phù Tô, bị gió thổi có chút lạnh Doanh Chính siết lại y phục trên thân, nghiến răng nói: “Chút tâm tư của ngươi ta sao có thể không biết, còn không phải vì sợ ngày nào đó sự tình bị người vạch trần ta sẽ hi sinh ngươi hay sao? Ngươi muốn chuẩn bị cho chính mình, nghĩ nếu đến lúc đó thì cũng có đủ quyền lực để người khác không động được ngươi, đúng hay không?”

Bị người chọc trúng tâm sự Phù Tô kéo chăn rụt đầu, nhỏ giọng trả lời: “Cũng không phải tất cả đều là vì vậy…Ta cũng muốn vì chuyện hai ta ra chút lực…Ai nha, được rồi được rồi! Ta thừa nhận nguyên nhân ngươi nói cũng có.” Quấn chăn ngồi dậy xếp bằng, Phù Tô rất không có ý tứ lắc lắc góc chăn: “Ngươi đừng nói trắng ra như thế có được hay không…”Nhỏ giọng nói.

“Ngươi…không tin tưởng ta như vậy?” Ngữ khí của Doanh Chính mang theo một tia cô đơn.

“Mới không phải!” Nghe Doanh Chính nói như vậy Phù Tô lập tức bò sang trịnh trọng nói: “Ta thừa nhận ta là nghĩ đến lúc vạn bất đắc đĩ thì cũng có thể xuất chút lực, phòng ngừa chu đáo vẫn luôn không sai. Hơn nữa người ta cũng đã đánh đến cửa nhà, nhi tử của ngươi ta đây nếu không phản kích trở lại thì trên dưới triều đình còn không đều khinh ta là dế nhũi sao.”

“Dế nhũi?”

“Ý tứ cũng như con rùa rụt cổ.”

“Nga.”

Hai phụ tử cách một mặt tường nhất thời trầm mặc xuống, không phải hai người không có gì để nói, chỉ là bọn hắn đột nhiên phát hiện cứ như vậy kỳ thực cũng không sai, rất có cảm giác.

Nhớ đến trong cái bàn ngay dưới thân mình còn cất một khay điểm tâm, Phù Tô vươn tay móc ra cầm một khối nhét vào trong miệng, tiếp đó lại đưa khay đến khe hở cửa đá cho Doanh Chính cũng ăn một khối đệm dạ dày.

Thấy điểm tâm Doanh Chính lúc này mới nhớ ra mình cả đêm chưa ăn gì, mang theo bụng rỗng trở lại tẩm cung hắn liền lấy tấu giản tồn đọng ra phê duyệt bận rộn đến khuya, tiếp đó lại vội vàng tắm rửa thay y phục đuổi người gác đêm đi, lúc này mới từ mật đạo trong tẩm cung chạy đến nơi này.

Vươn tay cầm khối điểm tâm cắn một miếng Doanh Chính hỏi: “Ngươi ngày hôm nay lật đổ Vương Oản phản đối ‘phân phong chế’, có nghĩ đến sẽ làm cho đám hoàng tử có rắp tâm liên hợp lại đối phó với mình hay không?”

“Có, đương nhiên là có.” Lấy tay đón vụn điểm tâm rớt xuống Phù Tô vừa nhai vừa gật đầu: “Nhi tử của người đều trông cậy vào xong lễ cập quan lĩnh khối đất phong ra ngoài mưu hoa tương lại, ta lúc này lại đi làm ác nhân bọn chúng còn không hận chết ta sao!”

“Vậy ngươi định ứng đối thế nào?” Ăn điểm tâm Doanh Chính hỏi.

“Chưa nghĩ ra.”

“…”

Nửa ngày không nghe thấy Doanh Chính cha mở miệng Phù Tô nghĩ không biết có phải mình trong lúc vô ý đã làm tổn thương thân cha hay không, vì vậy hướng về phía tường cẩn thận hỏi: “Cha.. .ngươi không sao chứ?”

Giải quyết xong cao điểm trong tay Doanh Chính vỗ vỗ tay phủi sạch vụn, hơi có vẻ vô lực hồi đáp: “Ta không sao.”

Đối với thần kinh thô của nhi tử Doanh Chính lại lần nữa được lĩnh giáo. Tròn mười bảy năm bảo bối này của hắn vẫn không bị âm u trong cung ô nhiễm, mà từ đầu vẫn luôn bảo trì một ‘tấm lòng son’ thuần khiết, Doanh Chính thực không biết nhi tử này của hắn là làm sao mà nuôi ra được.

Tuy rằng hắn từ đầu vẫn luôn kiệt lực ngăn cản một ít chuyện qua mức máu tanh âm u không hiện ra bên người nhi tử, chỉ có chút cần cho sinh tồn trong cung vào lúc hợp thời mới để hắn nhìn ra, thế nhưng rất rõ ràng việc này tất cả đều làm không, bởi vì không phát ra nổi bất cứ tác dụng gì.

Nghe Doanh Chính nói không có việc gì chứng tỏ hắn còn sống, Phù Tô lúc này mới buông tâm: “Kỳ thực hiện tại không sợ bọn chúng có động tác, sợ nhất là chúng không nhúc nhích thôi. Đám đó thành thành thật thật không có mờ ám ta đây phải làm thế nào mới bắt được nhược điểm? Có lúc đả thảo kinh xà cũng là cần phải làm.”

Đả thảo kinh xà? Doanh Chính tỉ mỉ cân nhắc một chút, nghĩ sao cũng thấy bốn chữ này thật ra rất có hình tượng. Lúc này Doanh Chính mới chú ý đến Phù Tô có lúc thốt ra những nhóm bốn chữ đều rất ngắn gọn tinh luyện: “Ngươi đã có chủ ý của mình vậy cứ theo suy nghĩ của ngươi mà làm, bất quá ta vẫn phải nhắc nhở một câu, bức nóng nảy cẩn thận bọn chúng dùng phương pháp trực tiếp nhất đối phó với ngươi.”

Phương pháp trực tiếp nhất theo lời Doanh Chính cũng chính là biện pháp lưu hành nhất cũng là thuận tiện nhất từ cổ chí kim: ám sát. Người chết rồi sẽ không cần phải nghĩ biện pháp đấu đá, vừa tiết kiệm thời gian lại nhất lao vĩnh dật, thật tốt.

Cảm thấy Doanh Chính nói rất có lý, điểm này mình thật đúng là suýt nữa bỏ qua. Hắn trong cung đúng là có thị vệ tốt nhất, thế nhưng bọn họ có lợi hại cũng không chuyên nghiệp bằng thích khách, dù không kẽ hở cũng có thể chen vào thêm một cây kim, thái độ chấp nhất lúc nghĩ đủ biện pháp diệt trừ mục tiêu luôn làm người ta khó lòng phòng bị.

Mình cũng không thể cả đời đều trốn ở trong cung không ra ngoài, huống chi dù ở trong cung cũng không an toàn.

Nghĩ đến nhi tử từ nhỏ vẫn luôn theo bên cạnh mình cho nên bên người ngoại trừ Hàn Phồn võ công cao một chút ra thật đúng là không có người khác có thể dùng, mà Hàn Phồn chung quy là nội thị có một số việc muốn làm cũng không tiện, vì vậy Doanh Chính nói với Phù Tô: “Nếu không thì như vậy, ngày mai ta bảo Úy Liễu tìm mấy tử sĩ công phu không sai lại trung tâm đến làm thiếp thân thị vệ cho ngươi, sau này có việc bên cạnh ngươi cũng có người có thể sai sử.”

Nghe có người như vậy được đưa đến chỗ mình, luôn luôn tôn trọng kỹ thuật nhân tài Phù Tô đương nhiên cam tâm tình nguyện, bất quá nghĩ lại hắn vẫn mang hoài nghi cao độ hỏi: “Ngươi đưa người như vậy đến…sẽ không phải là muốn vô gian đạo đó chứ?”

Càng nghĩ Phù Tô càng thấy khả năng của chuyện này cực cao.

“Cái gì là vô gian đạo?” Kỳ thực không hỏi Doanh Chính cũng biết đó chẳng phải từ gì hay ho.

“Chính là ngoài mặt là người của ta kỳ thực là người của ngươi.”

“Ngươi nói thẳng là tế tác (mật thám) không phải được rồi sao.” Lấy tay đẩy đẩy cửa đá Doanh Chính mở miệng nói: “Kéo bàn đi cho ta vào.”

“Khó mà làm được!” Vừa nghe Doanh Chính còn muốn vào Phù Tô lập tức cự tuyệt, hắn biết chỉ cần ngày hôm nay thả Doanh Chính cha vào thì hoa nhỏ của mình tuyệt đối khó giữ được, hơn nữa hạ tràng cực thảm: “Sáng mai…còn phải vào triều…”

“Ta cái gì cũng không làm chỉ ôm ngươi ngủ!”

“Ai tin!” Vừa nói xong lời này Phù Tô vội vã che miệng lại, bị kích động hắn đều nói ra hết lời trong lòng.

Không cần nghĩ cũng biết sắc mặt hiện tại của Doanh Chính cha có bao nhiêu xấu xí có bao nhiêu kinh khủng: “Ai nha ngày hôm nay nói nhiều lắm, mệt mỏi a, đi ngủ!” Kéo chăn bịt kín đầu bắt đầu ngáy khò khò.

Bị cự ngoài cửa Doanh Chính tức giận đến vòng vo tại chỗ vài vòng, cuối cùng thề tuyệt đối sẽ không tha cho Phù Tô lúc này mới khép lại cửa mật thất xoay người trở về.

Thấy Doanh Chính thực sự đi, không còn lo lắng phiền toái Phù Tô trực tiếp nằm trên bàn ngủ luôn.

Ngày hôm sau lúc Hàn Phồn cố sức phá cửa vào thì chỉ thấy Phù Tô nằm ở trên cái bàn trên cùng ngủ ngon lành, một chân còn thòng ra ngoài vắt vẻo lắc lư, tất cả chăn đều che ở trên đầu.

Phù Tô lần này phát uy thế nhưng không uổng, hắn làm cho triều đình hậu cung đều nhận ra vị đại vương tử Tần quốc này cho đến bây giờ chưa bao giờ là cái bánh bao mặc người nhào nắn, càng làm cho tất cả thấy rõ Phù Tô hắn không có bối cảnh không có ngoại thích, nhưng hắn lại có vốn liếng vượt xa cả ngoại thích.

Hắn có sự duy trì của lực lượng trẻ tuổi trong triều, hắn có sự ủng hộ của tướng sĩ trong quân, hắn lại có một người hộ tống không ai có thể sánh bằng: quân vương của Đại Tần đế quốc.

Chỉ ba điểm này hắn cũng đã loại được một đống lớn người cạnh tranh, không, phải nói kỳ thực hắn ngay từ đầu đã không có người cạnh tranh, cái đám nhớ thương vương vị bất quá là một đám người tự thấy mình tốt, tự cho mình là to tát, tự nhận mình có tư cách có thể so sánh với Phù Tô.

Đi đến bàn nhỏ của mình ngồi xuống Phù Tô không chút để ý đến từng đạo ánh mắt thăm dò phía dưới, hắn bộ dạng như vậy làm mọi người cảm thấy cứ như hôm qua chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

Mà người đã gây sự, chiêu chiêu đẩy người vào tuyệt cảnh căn bản mới không phải cái người hiện tại ngồi trên thượng tọa vẻ mặt ôn hòa, len lén ngáp ngủ kia.

Cùng chúng đại thần dưới điện khấu xong lễ với Doanh Chính Phù Tô liền thành thật ngồi trên vị trí của mình không nhúc nhích, trừng mắt không rên một tiếng thẳng tắp eo lưng, quả thực đã đạt đến trình độ nhìn không chuyển mắt.

Người ngồi dưới chỉ thấy Phù Tô đang tập trung tinh thần nghe bẩm báo, thế nhưng Doanh Chính ngồi ở thượng tọa cách hắn gần nhất cùng với Triệu Cao đứng ở một bên lại thấy rõ ràng. Người này đâu có mở to hai mắt hữu thần, hắn căn bản là ở trên mí mắt dùng mực nước vẽ hai cái vòng tròn tròn đen đen giả làm con ngươi, đạt được hiệu quả che dấu tai mắt mọi người để tiếp tục ngủ.

Tức giận đến muốn lật bàn Doanh Chính ráng nhịn, ném một ánh mắt cho Triệu Cao để hắn sang đó giúp Phù Tô che một chút, dù sao giữa triều ngủ gật cũng không phải tội nhỏ, bị người phát hiện cũng là chuyện không hồ lộng được.

Doanh Chính lần đầu tiên nghĩ đại điện này bậc thang nhiều lại cách phía dưới xa cũng có chỗ tốt, ít nhất một vài chuyện mất mặt cũng dễ che lấp.

Trên triều không có đại sự, lật đến lật đi đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi, so với lôi mớ chuyện này lên triều nói Doanh Chính tình nguyện trở lại ngủ nhiều thêm một chút. Đảo qua một hàng văn thần ngồi phía dưới, Doanh Chính đột nhiên mở miệng hỏi: “Sao không thấy thừa tướng?”

Chuyện Vương Oản trúng gió nằm liệt giường các đại thần có giao hảo không ít với hắn đều đã biết, bất quá bọn họ cũng không tiện đứng ra giải thích nghi hoặc cho đế vương.

Dù sao ý đồ bề trên muốn tiêu quyền đã rất rõ ràng, giờ này bọn họ cần làm là phân rõ giới hạn với Vương Oản, không kéo bè kéo cánh, miễn cho tao ương.

Nếu như Vương Oản không nằm liệt trên giường ngay cả nói cũng không thể nói đầy đủ, thì lúc này thật ra vẫn sẽ có người đi lên vì hắn nói hai câu hữu ích. Dù sao mọi việc đều không có tuyệt đối, Vương Oản ở trong triều lại có không ít quan hệ, xoay mình thượng vị cũng không phải không có khả năng.

Nhưng hôm nay không phải là loại tình huống đó, hắn là nguyên lão hai triều thì thế nào, hắn là ngoại ông của tứ hoàng tử thì thế nào, một người ngay cả nói cũng nói không rõ đại tiểu tiện không thể tự gánh vác đã không có khả năng lại quay trở về triều đình, thời đại của hắn đã kết thúc.

Những cách nói như cây đổ bầy khỉ tan, tường sập mọi người đẩy, người đi trà lạnh gì gì đó đều là hiện thực quan trường, trong quan trường nào có bằng hữu chân chính, đến lúc đó không đạp cho ngươi một cước tuyết thượng gia sương đã rất không sai rồi.

“Hồi bệ hạ, Vương thừa tướng hôm qua trúng gió, hôm nay còn liệt trên giường không thể vào triều.” Thân là đứng đầu thái y viện Hạ Vô Thả đứng ra nói rõ với Doanh Chính. Hắn là thái y, việc này để hắn làm không thể thích hợp hơn.

“Vậy sao? Liệt rồi? Bao giờ sẽ tốt?” Doanh Chính giả vờ lo lắng hỏi.

“Chuyện này…thứ thần nói thẳng, lần bệnh này của thừa tướng chỉ sợ là rất không xong.” Hạ Vô Thả dập đầu xong tiếp tục nói: “Khởi bẩm bệ hạ, chính là có ngày thừa tướng khỏi hẳn cũng không thể làm lụng vất vả, cần tĩnh dưỡng.”

Trầm tư một hồi Doanh Chính hơi hiện vẻ đau lòng nói: “Vương thừa tướng hai triều làm quan, vì Đại Tần phí sức mệt nhọc lâu ngày, hôm nay nằm liệt trên giường trẫm đúng là băn khoăn. Nếu như trẫm sớm chuẩn cho hắn quy điền bảo dưỡng tuổi thọ thì có lẽ sẽ không làm hắn bệnh nghiêm trọng như vậy.” Sẽ chỉ càng thêm nghiêm trọng mà thôi.

“Triệu Cao, truyền ý chỉ của trẫm đưa dược liệu tốt nhất trong cung đến phủ thừa tướng, để thừa tướng không cần lại lo lắng chuyện trong triều, hảo hảo tĩnh dưỡng.” Hai ba câu Doanh Chính cứ như vậy đã dễ dàng tước đi chức thừa tướng của Vương Oản.

“Từ hôm nay trở đi đình úy Lý Tư thăng làm thừa tướng…” Tiếp đó Doanh Chính lập tức nhân cơ hội làm một phen thay đổi, dời quyền lực của toàn bộ quan viên trước đây cùng Vương Oản có giao hảo cũng như có lợi ích liên quan sang cho những người trung tâm, minh thăng ám hàng (ngoài mặt thăng chức kỳ thực hạ chức).

Từ đầu vẫn luôn bị vây trong hoảng hốt Lý Tư đến bây giờ còn chưa thể tin được mình dĩ nhiên sau một đêm liền làm thừa tướng đương triều, trong lúc nhất thời kích động đến chẳng làm sao nói nên lời.

Thẳng đến có người đẩy hắn, Lý Tư mới cuống quít bước lên phía trước nghe phong.

Khấu lễ tạ ân xong, Lý Tư rốt cục minh bạch vì sao hôm qua đại hoàng tử Phù Tô lại chúc mừng mình. Chỉ là hắn hiếu kỳ người kia làm sao mà sớm biết chuyện quan viên điều thăng như vậy, trừ phi là hắn cùng hoàng thượng thương lượng định ra.

Lý Tư giờ đây càng ngày càng nghĩ mình phải nắm chặt sợi dây đại biểu cho phú quý cùng tiền đồ vô hạn tên là Phù Tô.

Cử động lần này của Doanh Chính đương nhiên là làm cho rất nhiều người không cam lòng, đặc biệt là những kẻ đã chìm nổi trên quan trường nhiều năm, bọn hắn nhìn ra được đây là hoàng thượng đang mưu hoa cho đại hoàng tử.

Bọn hắn những ngoại thích có liên lụy với hậu cung, có hoàng tử tuyệt đối sẽ không thành tâm phụ trợ Phù Tô, nói không chừng đến lúc đó còn có thể cản trở, cho nên Doanh Chính mới giao một nhóm quan viên cũng giống Lý Tư không có bối cảnh, chỉ nhờ tài cán cũng như được quân vương tin một bề mới có thể thăng chức cho Phù Tô.

Thái độ của hoàng thượng đã rõ ràng như vậy, các hoàng tử khác đừng nói kế vị ngay cả cơ hội đụng vào chuyện triều đình khả năng cũng sẽ không có.

Một đám quan viên muốn duy trì hoàng tử nhà mình cố đánh cược một lần thì quyết định hảo hảo mưu hoa để có hành động mới, mà phần quan viên thấy gió sử đà thì như ong vỡ tổ khuynh hướng về Phù Tô.

Quan hệ quân thần cho dù tốt cũng không sánh được với quan hệ thông gia, hôm nay Phù Tô chưa hôn, bên người ngay một ngự nữ thông phòng cũng không có, vì vậy một ít người lại bắt đầu vắt óc nghĩ kế tìm khắp trong tộc có nữ tử thích hợp đưa vào cung hay không.

Thế nhưng tâm tư của những người này nào có thể thoát được hai mắt của Doanh Chính, trước kia Doanh Chính cũng từng dự định lợi dụng chiêu này để bồi dưỡng thế lực cho nhi tử, nhưng hôm nay quan hệ bọn họ đã khác, hắn quyết không cho phép những tên này nhét nữ nhân lên giường nhi tử, bởi vậy hắn từ lâu đã nghĩ tốt đối sách.

Nhìn Phù Tô còn đang ngủ một cái, Doanh Chính mở miệng nói: “Tiếp qua hai tháng đại hoàng tử liền tròn mười tám, theo tổ chế sẽ cử hành lễ cập quan, việc này trẫm giao cho quốc sư tự mình phụ trách, các khanh…” Doanh Chính nói nửa chừng liền thấy ngoài điện có một đồng tử đi lên, liền bảo kẻ dưới để hắn tiến vào.

Tiểu đồng tử đi lên đại điện cung kính cúi đầu về hướng Doanh Chính trên thượng tọa, sau đó lại cúi đầu về phía Phù Tô, rồi mới mở miệng nói: “Tiểu đồng phụng mệnh sư tôn đến đây hồi bẩm bệ hạ. Hôm qua sư tôn đêm xem tinh tượng thì phát hiện đại hoàng tử mệnh cách kỳ lạ, là mệnh cách được chúng tinh ủng hộ, đại hoàng tử không chỉ là phúc tinh của Đại Tần mà còn có ảnh hưởng lớn đến vận thế của Tần. Cho nên sư tôn hi vọng bệ hạ suy nghĩ vì vận của Đại Tần cũng là vì đại hoàng tử, trong vòng mười năm không được cho phép đại hoàng tử gần nữ sắc, thê thiếp tương lai càng phải tính mệnh cách cẩn thận, nếu không sẽ không chỉ làm cho đại hoàng tử có huyết quang tai ương, Đại Tần cũng sẽ gặp vận vong quốc.”

Từ đầu vẫn luôn cho rằng Từ Phúc là một đồ lừa gạt nhưng lần này hắn lừa quá đúng tâm ý mình, Doanh Chính nghĩ Từ Phúc này thật đúng là không phải hiểu chuyện ở cấp độ bình thường, nhất thời long tâm đại duyệt.

Mà nhân mấy lời đó của Từ Phúc, Phù Tô còn đang trong giấc mộng chính thức vô duyên cùng nữ nhân…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.