Tần Ca

Chương 8: Nhà nhà đều có chuyện khó khăn





Suốt một năm không gặp, bây giờ được ôm nhau ở cùng một chỗ, Long Dương cùng Vương Bí lập tức tình cảm mãnh liệt như lửa, ngã xuống bụi hoa ân ái.

Nhẹ nhàng vuốt ve hai mắt đã mờ đi vì dục vọng của Long Dương như chạm vào trân bảo, Vương Bí trong lòng hận không thể đem xương cốt Ngụy vương nghiền nát thành tro.

Có lẽ cảm nhận được Vương Bí không ngừng toả ra sát khí, Long Dương vươn đôi tay đang đặt trên người hắn lên xoa xoa đầu: “A Miễn, ta không sao, mấy năm nay Ngụy vương tuổi tác cao chuyện trên giường lực bất tòng tâm, cũng không có…”

“Cho nên hắn tìm người khác…” Vương Bí kích động cắt đứt lời Long Dương, nhìn thấy người trong ngực đột nhiên tái nhợt không còn chút huyết sắc, câu nói kế tiếp vội vàng nén lại không mở miệng: “Long Dương, ta…” Vương đại tướng quân trên chiến trường người người nghe tên đã sợ mất mật lại vì người yêu mặt không có chút máu đẩy mình ra mà luống cuống vội vàng.

Long Dương nhặt quần áo rơi lả tả lên yên lặng mặc vào, đến cuối cùng cũng không ngẩng đầu nhìn Vương Bí. Hắn biết rõ Tần quốc chắc chắn có mật thám tại Ngụy quốc, có điều không nghĩ đến ngay cả tẩm cung của Ngụy vương cũng có thể ẩn náu, lại còn loại tư ẩn sự tình này cũng biết nhất thanh nhị sở.

Nam nhân đều không muốn để cho người khác biết mình “bất hành” , kẻ càng có thể diện lại càng để ý. Ngụy vương lúc này tuổi tác cao, việc trên giường đã không còn cách nào gắng sức, đặc biệt là mấy năm gần đây.

Vô luận là trong triều hay là hậu điện, sủng ái của Ngụy vương đối với Long Dương đều đến cực hạn, không ai có thể so sánh. Từ khi Long Dương tiến cung người khác không hề thấy Ngụy vương sủng hạnh phi tử, hàng đêm canh giữ bên người Long Dương. Chỉ là mấy năm gần đây tuổi tác cao, Ngụy vương hữu tâm vô lực thực sự không thể động đến thân thể Long Dương, vì vậy cứ cách mấy đêm Ngụy vương lại cho vài hoạn quan đã bị hạ độc làm cho câm, cùng với Long Dương bị kê đơn, ở trước mặt hắn biểu diễn vài tiết mục “nóng bỏng”, mượn đó thỏa mãn chính mình.

Long Dương không phải không có khả năng phản kháng, hắn là cao thủ kiếm thuật nổi danh ở Ngụy Quốc, cùng một thầy với Vương Bí. Nếu không phải vì Ngụy vương dùng tính mạng già trẻ lớn bé trong tộc bức bách, Long Dương tuyệt không bao giờ tiến cung trở thành nịnh thần bị người phỉ nhổ. Giết Ngụy vương đối với Long Dương mà nói là chuyện rất dễ dàng, hắn lại càng có thể đơn giản thoát thân, nhưng sẽ phải trả một cái giá rất lớn chính là cả gia tộc.

Bề ngoài, người người đều cho rằng Long Dương quân trong cung được Đại vương sủng ái quả thật cẩm y ngọc thực, có ai ngờ được hắn chỉ là một đồ chơi cho người đùa giỡn. Sau mỗi lần hắn đều nhiều lần cọ rửa thân thể mình, cảm giác bị một đám hoạn quan đụng vào toàn thân làm hắn muốn lộn nhào dạ dày mà ói mửa.

Nhưng hôm nay người khác đã biết tình cảnh hắn trong nội cung, hơn nữa còn là người mà hắn không muốn để cho biết nhất, Long Dương toàn thân lạnh như băng, trước mắt một mảnh mơ hồ, trong đầu trống rỗng.

“Long Dương…Long Dương…” Bối rối mặc xong quần áo, Vương Bí kéo tay Long Dương: “Ta không có ý tứ gì khác, chỉ là lo lắng cho ngươi, cho nên mới phái người âm thầm bảo vệ. Ta…Ta…Ta thật sự…”

Cúi đầu xuống, không giãy ra, Long Dương mặc cho Vương Bí lôi kéo mình.

“Khụ khụ…”

Giữa lúc cả hai không nói lời nào, lại không biết nói cái gì, làm cho không khí trở nên vô cùng xấu hổ, thì đột nhiên một tiếng ho khan không phải của cả hai vang lên, đánh vỡ cục diện bế tắc.

Long Dương cùng Vương Bí bởi vì có người thứ ba xuất hiện, thân thể đồng thời cứng đờ, không biết người này rốt cuộc nghe thấy nhìn thấy nhiều hay ít, hơn nữa khi xuất hiện vì sao hai người bọn họ đều không phát giác ra.

Đồng thời xoay người, thấy rõ người vừa tới, Long Dương đứng ngây tại chỗ, mà Vương Bí liền quỳ sụp trên mặt đất.

Nhìn hai người một đứng một quỳ Doanh Chính từ chỗ tối đi ra, tiến lên phía trước nói: “Không biết quả nhân có quấy rầy nhã hứng hai vị hay không?”

Miệng hết mở ra rồi ngậm lại, Long Dương đỏ mặt quay đầu sang một bên, vụng trộm dùng chân đá Vương Bí một cáiý bảo hắn nghĩ biện pháp.

“Thần…”

“Được rồi, được rồi, quả nhân chỉ đi ngang, trông thấy phía trước có người đang “nói chuyện” mới đến xem qua, nào biết lại nghe được…” Ánh mắt đảo qua nhìn hai người khổ sở vì lời nói của mình, Doanh Chính cười đắc ý, vươn tay nâng Vương Bí đứng lên.

Thần sắc xấu hổ cực điểm, Vương Bí cố bình tĩnh nói: “Đại vương muốn đi nơi nào, thần cùng ngài…”

“Quả nhân đi xem hài tử ngươi cũng muốn đi?”

“Chuyện này…Đại vương tử cũng là nghĩa tử của thần.” Vương Bí cắn răng nói.

“Lời này của ái khanh cũng có lý, chỉ là…” Doanh Chính ngẩng đầu nhìn trời, sau đó quay sang Vương Bí cười nói: “…giờ đã muộn, ái khanh xuất hiện ở phòng phu nhân quả nhân…”

“Thần biết tội!” Quỳ xuống một lần nữa, Vương Bí biết rõ hôm nay vô luận như thế nào cũng phải mời lão tổ tông này mau chóng dời đi nơi khác.

“A, ái khanh là nói biết tội gì?” Doanh Chính tìm được cơ hội lập tức không buông tha, ai bảo Vương Bí ngày thường không biết cách làm người, gây oán gây hận chất chứa quá sâu.

“Thần…Thần…”

“Tần vương bệ hạ thỉnh không cần phải làm khó Vương Tướng quân, là Long Dương…” Vung vạt áo lên muốn quỳ xuống, Long Dương không nghĩ tới nam nhân trước mặt lại đưa tay đỡ lấy mình: “Bệ hạ ngài…”

Đây là lần đầu tiên Doanh Chính nhìn thấy Long Dương quân lừng danh các nước, hắn cẩn thận nhìn như muốn đánh giá nội tâm người này. Vốn là định đi tắt đến Uyển viện nhìn hài tử, nào biết lại có phát hiện ngoài ý muốn ở đây. Có võ lĩnh quân, có tài trị quốc, một “toàn thần” (thần tử toàn diện) như vậy ở Ngụy quốc lại chỉ là nhân tài không được trọng dụng. Bất quá cũng may mắn, Ngụy quốc quân thần đều có mắt không tròng, đem “lợi kiếm” làm “đồ chơi”, bằng không Long Dương quân này nhất định là chướng ngại cực lớn ngày Đại Tần diệt Ngụy.

Dò xét xong Long Dương, Doanh Chính thu tay lại cười nói: “Sư huynh, không bao lâu nữa thiết kỵ Đại Tần sẽ san bằng hoàng thành Ngụy quốc, mong rằng sư huynh nếu có thể thì trợ giúp đồng môn một tay.” Nói xong nhìn thoáng qua Vương Bí, phất tay ra sau tự mình rời đi, sau lưng không một cung nhân thị vệ tùy tướng.

Người đã đi xa Long Dương mới tỉnh táo lại, không nghĩ tới chuyện lại đơn giản như vậy, hơn nữa từ “sư huynh” kia nghĩa là gì? “A Miễn, Tần vương đây là có ý gì?”

Lau mồ hôi trên trán, Vương Bí quỳ trên mặt đất đứng lên phủi phủi bụi đất trên quần áo: “Ngươi không phải luôn muốn biết năm đó vì sao sư phó luôn có mấy tháng không ở trên núi còn gì.” Chỉa chỉa về hướng thân ảnh đã biến mất, đối với người thông minh nói chuyện từ trước đến nay không cần phải nói quá rõ ràng.

“Không nghĩ đến quan môn đệ tử của sư phó lại là đương kim Tần vương bệ hạ.” Thu hồi ánh mắt liếc qua Vương Bí, giả vờ tức giận nói: “Vương Bí ngươi giỏi lắm, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho ta biết, ngươi còn dám nói cái gì cũng chưa từng giấu diếm ta?” Mặc kệ Vương Bí quần áo không chỉnh tề, tâm tình Long Dương bởi vì có một vị Tần vương sư đệ mà tốt hẳn lên, quyết định suy nghĩ cẩn thận, làm như thế nào có thể lợi dụng sư đệ kia áp chế cái tên Vương Bí chỉ giỏi ăn mình sạch sẽ này.

………

Đi tới đi lui ngoài sân nhỏ vài vòng, nhìn thấy trong phòng có người đi ra Doanh Chính mới lên trước nhỏ giọng hỏi: “Đã ngủ chưa?”

Lục Ngạc quỳ trên mặt đất gật gật đầu, cung kính trả lời: “Đại vương, đại vương tử vừa mới ngủ, phu nhân đang tắm.”

Nghe thấy hài tử đã ngủ, tay Doanh Chính đã duỗi ra muốn đẩy cửa liền ngừng một chút, nhẹ nhàng hé ra một khe hở, lặng lẽ vào trong, sợ hài tử cảm lạnh động tác càng nhanh chóng đóng kỹ cửa lại bước nhanh đến bên giường.

Trên giường đồng chí Phù Tô tròn vo nộn thịt vì hưng phấn cả ngày lúc này duỗi hai cái chân mập như cây củ cải, dang rộng hai cánh tay tròn lẳn mà ngủ như heo, cái miệng nhỏ nhắn thở phì phì đến phun cả bọt khí.

Càng nhìn càng cảm thấy hài tử đáng yêu vô cùng, Doanh Chính nhịn không được giơ ngón tay chọc lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt, kết quả bởi vì cảm giác quá mức thú vị mà liên tiếp đâm đâm không ngừng, khiến cho Phù Tô ngủ say không thể không xoay người, lại lộ ra cái mông nho nhỏ mềm mại, dẫn đến Doanh Chính “thú tính” đại phát. Nếu như không phải Cơ Uyển tắm rửa trở về phát hiện cùng ngăn cản kịp thời, Phù Tô nhất định sẽ bị đâm tỉnh.

Cho cung nga hầu hạ lui ra, Cơ Uyển tức giận nhìn đường đường một đấng quân vương lại chơi nghịch như thể hài tử: “Chính nhi!” Sợ Phù Tô nghiêng người đè tê cánh tay, Cơ Uyển cẩn thận lật người hài tử lại, vươn tay kéo chăn nhỏ đắp lên, sau đó lôi Doanh Chính đến gian ngoài: “Ngươi cứ như vậy nên mới làm Tô nhi chán ghét.”

Kéo Doanh Chính ngồi xuống trên giường, cầm ấm trà rót một chén trà ngon mới pha đặt vào trong tay hắn: “Một thân toàn mùi rượu, uống nhanh để giải.” nói rồi cầm lấy khăn vải chà lau tóc còn ướt nước của mình.

Nhấp một hớp trà nóng ấm dạ dày, đặt chén xuống, Doanh Chính tự mình tháo miện quan tán trên đầu, nằm xuống gối lên đùi Cơ Uyển, đóng mắt lại.

Chà xát tay đến lúc không còn lạnh buốt, Cơ Uyển lực đạo vừa phải giúp Doanh Chính xoa bóp đầu, trong hậu cung này có thể nhìn thấy lúc nam tử này bỏ đi trách nhiệm trên người mà thể hiện ra nội tâm mỏi mệt cũng chỉ có một mình nàng: “Có một số việc gấp cũng không được, chờ đợi sẽ thu được nhiều hơn.” Cơ Uyển nhỏ giọng.

“Ta hiểu, bây giờ là thời cơ tốt nhất để Đại Tần nhất thống thiên hạ, cho nên mới càng phải chú ý, tuyệt đối không thể có một chút sai lầm.” Doanh Chính nhắm mắt hưởng thụ.

“Chính nhi…” Cơ Uyển do dự một hồi lâu không mở miệng nói tiếp, làm Doanh Chính không thể không mở mắt nhìn.

Thấy được Cơ Uyển trong mắt tràn đầy sầu lo, Doanh Chính sững sờ nhìn, đọc ra được suy nghĩ trong lòng nàng, liền ngồi dậy: “Ý tứ tỷ tỷ ta hiểu rõ, trong hậu cung này nếu chỉ có một mình Tô nhi là hoàng tử quả thực sẽ có nguy hiểm.”

Người tương lai có thể kế thừa vương vị của mình chỉ có duy nhất Phù Tô, đây là chuyện Doanh Chính tuyệt đối sẽ không thay đổi. Về vấn đề con nối dòng hắn đã rất rõ ràng, chỉ là mấy tháng này chỉ xoay quanh hài tử, hắn đã đem chuyện làm ra vài “thế thân” cho nó vứt hết ra sau đầu, hiện tại mới nhớ ra từ lúc hài tử trở mặt với hắn đã không sủng hạnh qua nữ tử khác.

“Ta ngày mai…”

“Không, Chính nhi hôm nay nên đi, đến chỗ nữ tử thế gia vừa tiến cung.” Lợi hại trong chuyện này Cơ Uyển tin tưởng Doanh Chính phi thường hiểu rõ.

“Ta biết rồi, có điều tỷ tỷ phải kỹ lưỡng chiếu cố chính mình, chú ý một chút.”

“Chính nhi yên tâm, ngày mai có rảnh thì tới chơi với Tô nhi một lát, hôm nay nó cho ngươi ôm, vậy chứng tỏ nó không giận ngươi.” Nghĩ đến hài tử mới ba tháng sắc mặt Doanh Chính đầy vẻ kiêu ngạo làm Cơ Uyển trông thấy không nhịn được mà muốn cười.

Đưa miện quan cho Cơ Uyển, Doanh Chính ngồi ở bên cạnh bàn để mặc Cơ Uyển giúp mình bó tóc: “Tiểu tử này giỏi mang thù, tỷ tỷ ngươi cũng thấy đến tận một tháng.” Đứng dậy nhìn lại áo bào trên người một chút, lại nhìn Cơ Uyển, có chút không tự nhiên nói: “Kỳ thật ta…đa tạ tỷ tỷ đã sinh cho ta một hài tử đáng yêu như thế.”

Tươi cười giúp người trước mặt sửa sang lại vạt áo, Cơ Uyển ôn nhu nói: “Chính nhi ta biết rõ ngươi muốn nói gì, ta mười lăm tuổi đã bị người đưa đến Tần quốc tặng cho ngươi, những năm gần đây ta và ngươi thực tế là tỷ đệ nhưng danh phận chung quy ta vẫn là phi tử của ngươi, ngươi không cần bởi vì chuyện này mà lo lắng. Huống hồ ta cũng phải cám ơn ngươi cho ta một hài tử tri kỷ nhu thuận.”

Cơ Uyển vẻ mặt lạnh nhạt, làm Doanh Chính nhịn không được hỏi ra điều hắn một mực muốn biết: “Tỷ tỷ vẫn là yêu người kia…”

Ngẩng đầu, Cơ Uyển mỉm cười: “Mười năm, ta chờ hắn mười năm, kết quả ngươi cũng thấy…” Lại nở một nụ cười sâu kín: “…hắn không đến, mà ta mệt mỏi…”

Hai người đứng bên ngoài không phát hiện ra Phù Tô nằm trên giường mở to mắt đem lời bọn họ nói nghe được nhất thanh nhị sở, còn hiểu lầm một sự tình.

………

Tần quốc từng ban bố pháp lệnh, trong thành Hàm Dương nếu như không phải văn kiện chiến sự khẩn cấp cùng đế vương đặc biệt cho phép, người nào cũng không được phóng ngựa trên đường, bởi vậy Mông Điềm vội vã trở lại Hàm Dương cũng dùng xe ngựa mà đi.

Cung yến bắt đầu không bao lâu Mông Điềm nhận được tin tức hạ nhân trong nhà đưa tới, vì vậy tìm lúc có thể liền vội vội vàng vàng trở lại phủ Đại tướng quân trên phố Đông.

Xe dừng lại, còn chưa chờ người tiến lên vén rèm xe, Mông Điềm đã từ bên trong nhảy ra, bước nhanh vào cửa chính: “Phu nhân hiện ở đâu?”

Quản gia ở phía sau nói: “Can ngăn thiếu gia và tiểu thư đánh nhau xong, phu nhân liền đi tây sương thư các.” (lầu sách phía Tây, nôm na là thế)

“Các ngươi lui ra đi.” Đi vài bước Mông Điềm dừng bước xoay người nói với quản gia: “Mông thúc ngươi phân phó phòng bếp làm chút ít canh gừng, chờ lát nữa Nghị nhi về mang cho nó.”

“Lão nô lập tức làm.”

Mông Điềm gật gật đầu đi thẳng đến tây sương thư các, từ xa nhìn thấy trong lầu sáng ánh nến tâm nhảy càng nhanh, tốc độ dưới chân cũng càng lúc càng tăng lên, dọc theo bên đường không có một bóng người, không có một hạ nhân, Mông Điềm biết rõ đây là thê tử hắn cố ý cho người đều lui.

Bước vào tây sương (mái phía tây) chưa đến trúc lâu Mông Điềm chỉ thấy thê tử đứng trong nội viện nhìn mình tươi cười.

Cởi áo choàng trên người tiến lên phủ lên vai thê tử, cầm lấy đôi tay đã mát lạnh đặt ở bên miệng hà hơi, có chút trách cứ nói: “Nàng thân thể dễ nhiễm lạnh đứng ở chỗ này làm cái gì?”

Bốc phu nhân rút tay về kéo áo choàng trên người khép lại, nói nhỏ: “Sân nhiều người cho nên ta mới tự mình ở chỗ này chờ, chàng đi nhanh đi, ta xem hình như Hàn công tử có việc gấp tìm chàng.”

“Không vội, để ta đưa nàng về trước…”

“Không được, chàng nhanh một chút chớ làm cho người ta sốt ruột, ta đi xem hài tử.” Nhận lấy đèn ***g trong tay Mông Điềm, Bốc phu nhân giơ lên bước đi.

Thê tử thông tình đạt lý làm Mông Điềm thập phần hổ thẹn, trong mắt tràn ngập áy náy nhìn bóng lưng nàng.

Quan hệ của nam tử trong lầu kia cùng tướng công mình Bốc phu nhân vô cùng hiểu rõ, dù sao năm đó là chính mình chặn lối người ta vào Mông gia. Lúc ấy ỷ vào tuổi nhỏ làm một ít chuyện sai, bây giờ quay đầu nhìn lại mới thấy buồn cười. Hôm nay bên người nàng có con bầu bạn, lại có trượng phu săn sóc bảo vệ, thứ tình ái chấp nhất năm xưa hiện tại nàng cũng đã buông.

Giờ đây với Bốc phu nhân mà nói có thể trông thấy hai người vốn vô cùng xứng đôi kia quay về bên nhau chính là chuyện không gì có thể tốt hơn, hết thảy nàng làm hôm nay đều là vì sai lầm ngày xưa mà chuộc tội.

Đứng bên cửa suy nghĩ hồi lâu, Mông Điềm hít vào một hơi đẩy cửa phòng, nhìn thấy người đang chăm chú xem sách bên trong liền nhịn không được mà kích động kêu lên: “Phi, ngươi…” Câu nói kế tiếp còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã thấy nam nhân vẻ ngoài có thể cho là thanh tú kia hướng về phía mình hành đại lễ.

“Hàn…quốc sứ thần…Hàn Phi…bái…bái kiến Mông Tướng quân.” Chắp tay cúi đầu, ngữ khí lạnh nhạt làm tâm can Mông Điềm một thoáng trở nên lạnh giá.

.

.

.

— oOo —


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.