Tần Ca

Chương 82: Đồng hương (hạ)





“Việc đầu tiên trong trình tự xây đê chính là trước phải giả quyết vấn đề nước Mân Giang chảy về hướng đông, mà phương pháp nhanh cũng như tiện nhất chính là vận dụng nhân lực, vật lực cùng tài lực phá Ngọc Lũy Sơn tạo một lỗ hổng rộng hai mươi thước.” Lý Hậu chỉ vị trí cần cho nổ trên bản đồ mình vẽ.

Chuyện nổ núi mở kênh dẫn nước Doanh Chính cùng Từ Phúc chỉ từng đọc qua ký lục về ‘Đại Vũ’ trong cổ thư, nhưng phần nhiều là truyền thuyết, phương pháp theo đề xuất của Lý Hậu đặt ngay trước mắt đúng là có chút làm cho người ta khó mà giữ được bình tĩnh.

Biện pháp Lý Hậu nêu lên này, Phù Tô đời trước lúc chỉnh lý tư liệu cũng từng đọc qua, lỗ hổng rộng hai mươi thước đó còn có một cái tên dễ nghe là ‘Bảo bình khẩu’, mà Ngọc Lũy Sơn bị xé ra cuối cùng thành giống như một cặp đá lớn, người đời sau gọi là ‘Ly Đôi’, cũng là một phong cảnh

Doanh Chính nhìn chằm chằm địa đồ suy nghĩ sâu xa hồi lâu, ngẩng đầu hỏi ra điều không thể lý giải trong lòng: “Sau khi phá núi rồi thì sao? Ngươi có biện pháp gì có thể làm dòng Mân Giang chia làm hai nhánh? Lại làm cho một trong số đó chảy vào hà đạo mà ngươi mở?Lẽ nào…” Doanh Chính lại cúi đầu nhìn thoáng qua con sông trên bản đồ: “…ngươi có biện pháp dựng được đập nước ngay giữa trung tâm dòng sông?”

Tập trung tinh thần nhìn nơi Doanh Chính chỉ vào, Từ Phúc trước lắc đầu: “Ở trung tâm sông làm đập không dễ, đầu tiên là một lượng lớn cát đá cần dùng để tu kiến làm thế nào để vận chuyển được vào trong nước đã là vấn đề, chỉ dùng thì mất thời gian mất sức lực, vả lại nước sông chảy siết sẽ làm cát đá vừa chuyển vào lại bị cuốn đi, trừ phi…”

“Trừ phi có thể làm cho lượng cát đá đó hội tụ thành một thứ có trọng lượng nhất định rồi mới đặt vào trong sông” Doanh Chính kết luận thay Từ Phúc.

Doanh Chính cùng từ Phúc nói không chỉ làm cho Phù Tô kinh ngạc mà còn làm Lý Hậu giật mình không ít, bởi vì hai người này rõ ràng đều chỉ ra được những chỗ then chốt của sự tình.

“Bệ hạ cùng quốc sư yên tâm, thảo dân sớm đã nhờ trúc công tạo những ***g trúc lớn dài ba trượng, rộng hai thước, đến lúc đó thả đá vào sau đó từng cái từng cái cho chìm vào sông là có thể chia dòng xây đê”

“Máy bắn đá năm đó đánh Sở quốc vẫn còn giữ lại, không biết đối với đập trúc này có chỗ dùng đến hay không?” Doanh Chính đột nhiên nhớ đến đám máy có thể ném đá của mình.

Nghe Doanh Chính nói Lý Hậu nhất thời hai mắt sáng ngời, xây đập đến giai đoạn sau có thể dùng nhân công, nhưng lúc đầu để lấp đáy sông cao lên xác thực cần máy móc ném mạnh cỡ lớn: “ Thảo dân thay mặt bách tính Thục quận trước cảm tạ bệ hạ”

Doanh Chính phất tay không quá lưu ý, ý bảo Lý Hậu tiếp tục nói.

Được ý bảo của Doanh Chính, Lý Hậu chỉ vào địa đồ nói tiếp: “Đến lúc đó đê sẽ chia nước sông thành hai dòng đông tây, dòng tây gọi là Ngoại Giang, là dòng chính của Mân Giang;dòng đông gọi là Nội Giang, là dòng chính của hệ thống kênh tưới, đầu kênh chính là chỗ rẽ do vách núi tạo thành. Nước sông chảy qua nơi này sẽ chia thành rất nhiều mương máng lớn nhỏ, cấu thành một vùng nước đan xen hình quạt , tưới khắp ngàn dặm ruộng đồng bình nguyên Thành Đô…”

Nhìn ba người tụ ở trước bàn thảo luận, Phù Tô cảm thấy mình rất vô dụng, rất lạc lõng, ngay cả một cơ hội chen vào nói cũng không có.

Đều là đến từ dưới ngọn hồng kỳ, thế nhưng người ta đến đây xây đập Đô Giang tạo phúc cho dân, mà mình sống bao nhiêu năm nay lại chỉ làm mấy chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, còn khóc đổ cả Vạn Lý Trường Thành.

Hàng so với hàng, người so với người, mới so sánh với người ta một cái Phù Tô đã có cảm giác mình rất phế tài, không chỉ đối với kiến thiết quốc gia không có gì bang trợ ngược lại chỉ biết xả CO2.

Thở dài, Phù Tô nhìn ba người đang nhiệt tình nghiên cứu thảo luận, lặng lẽ ra khỏi phòng đóng cửa lại.

“Công…thiếu gia…” Thấy Phù Tô từ trong phòng đi ra, hai thị vệ canh giữ ở cửa lập tức khấu lễ, bất quá bọn họ nhớ đến lời Triệu Cao vừa dặn liền đổi giọng gọi Phù Tô là thiếu gia.

Không có tinh thần gật đầu, thấy mặt trời chiều tốt đẹp vô hạn, Phù Tô quyết định ‘giai cấp phong kiến’ một lần, sai người mang đến cho hắn một con ngựa

Xoay người lên ngựa Phù Tô căn dặn hai thị vệ: “Ta ra bờ sông đi dạo xem bọn họ sửa đê, các ngươi không cần theo, thuận tiện nói cho cha ta biết nếu như đến lúc ăn cơm mà ta còn chưa về thì chừa một chút cho ta là được”

Hai gã thị vệ chảng biết Phfu Tô nói như vậy  là có ý gì, bất quá kinh nghiệm dĩ vãng nói cho bọn họ biết chủ tử bảo cái gì thì là cái đó, mình chỉ cần truyền đạt đúng như vậy là được rồi: “Dạ!” Nhìn Phù Tô cưỡi ngựa từ cửa sau đi ra ngoài hai người lại quay về chỗ cũ đứng canh giữ.

Đội ánh thái dương hơn bốn giờ chiều đã không hề “Minh diễm chiếu nhân” Phù Tô cưỡi ngựa tản bộ ở nơi có địa thế cao bên bờ sông , cuối cùng chọn một sườn núi nhỏ nhảy xuống ngựa nghỉ ngơi tại chỗ

Nơi này tầm nhìn trống trải, có thể thưởng thức mặt trời chiều, lại có thể nhìn hương dân vất vả cần cù công tác bên bờ sông, còn có thể nghe thấy tiếng nước sông chảy xiết không ngừng

Trong tư liệu lịch sử có ghi chép về hộ đê bằng đá xây hai bên đập nước này, bên phía Nội Giang gọi là ‘Nội Kim Cương Đê’, bên phía Ngoại Giang gọi là ‘Ngoại Kim Cương Đê’, gọi chung là ‘Kim Đê’

Sau khi đập chia dòng nước kiến thành, bình nguyên Thành Đô được Nội Giang tưới rất ít có thủy nạn hạn hán. Xuân canh quý tiết, lượng nước của Nội Giang khoảng chừng chiếm sau phần, của Ngoại Giang khoảng chừng chiếm bốn phần. Mùa hồng thủy, Nội Giang vượt quá mức nước cần thiết sẽ theo đập Phi Sa tự động tràn ra, lại được Bảo BÌnh Khẩu tiết chế.

Có người nói để khống chế lưu lượng của Nội Giang, phụ tử Lý Băng đã cho tạc người đá dựng giữa dòng sông để quan trắc tiêu xích mực nước, yêu cầu mực nước ‘cạn không dưới chân, thịnh không quá vai’.

Lý Băng còn làm thạch tê chôn ở trên sông làm tiêu chuẩn chiều sâu được đào móc bùn cát, bởi vì nguyên tắc trị thủy của Lý Băng chính là ‘thâm đào than, đê tác yển’

Cái gọi là ‘thâm đào than’ là chỉ đào lấy bùn cát trầm tích ở đáy sông phải sâu, để tránh cho lượng nước Nội Giang quá ít, không đủ dùng cho tưới tiêu. Về phần ‘đê tác yển’ là nói đập Phi Sa không thể xây dựng quá cao, để tránh cho mùa hồng thủy điều tiết không nhanh, nguy hại đến bình nguyên Thành Đô.

Hôm nay lý luận này rốt cuộc là Lý Băng nói ra hay là nhi tử đến từ dưới ngọn hồng kỳ như mình của hắn nói ra, đối với Phù Tô mà nói ý nghĩa đều không lớn, bởi vì lòng tự trọng của hắn đã bị tổn thương sâu sắc, thực sự không có kích tình lại đi quấn quýt việc này.

Nói chung sống suốt mười tám năm Phù Tô rốt cục đã bắt đầu nghiêm túc kiểm điểm nhân sinh thứ hai của mình, quay đầu nhìn lại mười tám năm nay, tất cả những gì hắn làm quả thực chẳng khác nào thất bại cùng nhàm chán nhân lại rồi lũy thừa n lên, một chuyện lưu danh muôn đời cũng chưa làm qua.

Phơi mình dưới quang nhiệt cuối cùng tỏa ra lúc thái dương dần hạ xuống, nghe tiếng nước sông cuồn cuộn, nằm trên mặt đất một chút cũng không có hứng thú Phù Tô chỉ chốc lát sau đã mơ hồ ngủ thiếp đi.

Khi hắn tỉnh lại liền nhìn thấy cái người tên Lý Hậu đang ngồi cạnh mình, bên chân bày hai vò rượu: “Ngươi…” Phù Tô bò dậy nhìn người cằm mang mấy gốc râu thưa thớt bên cạnh hỏi: “Xưng hô thế nào?”.

“Lý Hậu” thấy người mình đợi nửa ngày cuối cùng cũng tỉnh lại, Lý Hậu nhấc tay đưa một vò rượu sang, cười nói: “Đời trước ta tên là Lý Hậu, đòi này ta vẫn tên là Lý Hậu.”

“Không ngạc nhiên, đời trước ta tên là ‘Phục Tô’, đời này ta là ‘Phù Tô’, bất quá là đồng âm khác chữ mà thôi, ngươi vẫn tốt hơn ta”. Ngửa đầu đảo mắt một cái Phù Tô cười nói: “Ngươi giỏi hơn ta nhiều, sẽ thành người lưu danh ngàn năm, mà ta lại thành một đồ xui xẻo”

Nghĩ đến ‘Phù Tô’ người này đúng là xui xẻo, Lý Hậu nở nụ cười: “Bất quá Doanh Chính chân thực này so với cái người chúng ta học trong sách giáo khoa quả thực khác xa vạn dặm rất là không xứng, nhìn thế nào cũng không giống bạo quân.”

“Lịch sử Tần Hán không thể quá tin, nhìn xem rồi bỏ thôi, tin là tự tìm phiền não” Nhấc vò rượu uống một ngụm Phù Tô bị rượu ở bên trong làm cay đến nước mắt chảy ròng : “Khụ khụ khụ…Đây không phải…khụ khụ khụ…đây là rượu tự ngươi ủ?”

Rượu lên men thời đại này độ không cao,  từ nhỏ đến lớn Phù Tô vẫn uống thay nước . Thế nhưng rượu vừa rồi không giống , uống vào trong miệng chảy qua yết hầu nóng bừng bừng , sặc đến hắn nước mắt ròng ròng.

“Ha ha…” Bật cười vài tiếng Lý Hậu giơ vò lên uống một hớp lớn: “Rượu ở niên đại này không cách nào uống được, một chút vị đạo cũng không có” chùi chùi miệng Lý Hậu từ trong áo móc ra thịt khô dùng lá sen bọc lại đưa qua, hỏi: “Ngươi đến đã bao lâu?”

“Mười tám năm, từ một chút chừng này lại lớn một lần” Phù Tô khoa tay múa chân một chút, sau đó hỏi ngược lại: “Ngươi thì sao?”

“Ta?” Lý Hậu nhai thịt khô rồi nói: “Ta lúc đó đang ở bờ sông kiểm tra công trình không cẩn thận rơi xuống nước, đến lúc mở mắt ra thì đã thành nhi tử của Lý Băng rồi. Bất quá lúc ta nhìn thấy thời đại này cư nhiên lại cso quần lót, năm ngoài còn nghe nói có giấy liền nghĩ nơi này nhất định có đồng hương, không nghĩ đến thế nhưng lại là đường đường hoàng tử Đại tần, chỗ dựa rất lớn”.

“Hắc hắc!” cười gượng hai tiếng Phù Tô cúi đầu, ai nói rớt xuống trên thân hoàng tử là tốt: “Đừng nháo nữa, ngươi lại không biết ‘Phù Tô’ có hạ tràng thế nào, ta cũng sắp phiền chết rồi đây. Mười năm, sai, chín năm, còn có chín năm sẽ đến ‘Sa khâu chi biến’, Doanh Chính mà chết ta cũng không biết sẽ gặp chuyện gì”.

Vừa nghe lời này biểu tình của Lý Hậu lập tức cũng trở nên ngưng trọng, tỷ mỉ suy nghĩ một chút lại hỏi: “Ngươi giờ có tính toán gì không?”

“Có tính toán gì? Ta có thể có tính toán gì để bảo trụ mạng nhỏ mới là quan trọng” Vắt chân ngửa thân thể ra sau hai tay tựa đất, Phù Tô lời mang bất đắc dĩ nói: “Ngươi cho là ta không vội sao, ban đầu ta sợ cải biến lịch sử lại dẫn đến cái gì mà ‘hiệu ứng hồ điệp’ . Thế nhưng sau lại nghĩ thật vất vả ông trời mới cho một cơ hội thứ hai, vì sao lại phải nhận lấy nghẹn khuất như thế , vì vậy…vì vậy ta ích kỷ một hồi”

Ngẩng đầu nhìn Lý Hậu, có những lời Phù Tô đè dưới đáy lòng đã lâu lắm mà không thể nói với bất luận kẻ nào, miễn cho bọn họ nhìn minh như người điên.

Lý Hậu không nói chỉ an tĩnh nghe Phù Tô kể: “Để bảo trụ mạng của mình ta sai người bóp chết ‘Hồ Hợi’ còn đang nằm trong nôi, sợ không chết hẳn lúc hắn tắt thở còn bổ thêm một đao. Hôm nay Vương Bí, Mông Điềm là cha nuôi của ta, Mông Nghị là bạn thân của ta, Úy Liễu là thủ hạ của ta, Lý Tư chỉ có theo ta mới có thể ngồi ổn vị trí thừa tướng, ngay cả Triệu Cao cũng phải dựa vào ta, ta thậm chí còn cùng Tây Sở Bá vương Hạng Vũ kết bái làm huynh đệ, nếu đã sửa thì đơn giản sửa cho triệt để.”

Gặm một miếng thịt khô Phù Tô nhìn Lý Hậu: “Ngươi có biết ta lần này xuất cung đến tận đây làm cái gì không? Bởi vì ngày nào chưa trừ ‘Lưu Bang’ thì ngày đó ta sống khó an. Thế nhưng nếu không phải vì dính đến một thân phận xấu hổ như thế này ta cũng sẽ không thành ra như vậy.”

“Trước đây không cảm thấy, thế nhưng từ lúc sống lại một lần ta mới phát hiện có thể sống là một chuyện cỡ nào may mắn, cho nên nếu đổi lại ta là ngươi, những chuyện ngươi vừa nói ta cũng sẽ làm. Chúng ta vốn không phải thánh nhân, về phần hai ngàn năm sau phát sinh chuyện gì thì có liên quan gì đến chúng ta đâu? Lẽ nào thật phải vì cái gọi là lịch sử mà mắt mở trừng trừng nhìn thân nhân bên cạnh vô tội chết đi?”

“Đúng đúng” Phù Tô kích động nắm lấy tay Lý Hậu, nghĩ mình như còn chim nhỏ lạc đàn rốt cuộc đã tìm được đội hữu. Lúc đó hắn cũng dùng những lời này thuyết phục chính mình, ngày hôm nay lại nghe từ trong miệng người khác nói ra Phù Tô thực an tâm không ít.

Chuyện làm Phù Tô quấn quýt mâu thuẫn Lý Hậu cũng không ngoại lệ. Lúc mới đến nơi này hắn cũng chỉ thầm muốn bình an qua một đời không chen vào lịch sử, thế nhưng khi hắn thấy Lý Băng vì bách tính đất Thục mà làm lụng vất vả bạc hai bên tóc mai cuối cùng vẫn nhịn không được mà dùng sở học của mình giúp đỡ hắn : “Biết ‘Lược sử thời gian’ của Hawking (Stephen Hawking) không?”

Sách thâm ảo như vậy Phù Tô đương nhiên chưa đọc qua, ngay cả ‘hiệu ứng hồ điệp’ cũng là hắn đọc được trên một tạp chí điện ảnh mới biết.

Thấy Phù Tô lắc đầu Lý Hậu giải thích: “Giản đơn mà nói những chuyện ngươi làm dùng lý luận của Hawking để giải thích có hai cái, một là ‘lịch sử phối hợp’, chính là vô luận ngươi làm cái gì nó cũng tự nhiên trở về đúng với quỹ tích lịch sử , giống như chuyện ‘Lưu Bang’ đột nhiên xuất hiện theo lời ngươi nói vậy. Một lý luận khác là ‘không gian song song’ cái này không nói ngươi cũng biết. Tuy rằng không rõ chúng ta đụng phải chính là cái nào, nhưng ta càng nguyện ý tin tưởng là cái thứ hai”

Lý Hậu đối với Phù Tô mà nói quả thực tựa như bác sĩ tâm lý, vừa nghe như thế nhất thời làm hắn hiểu ra, tâm tình vui sướng không gì sánh được, làm việc cũng có lòng tin.

Hai người nói chuyện từ đời trước cho đến đời này, sau lại nói đến tận chuyện Phù Tô chi tiền Lý Hậu xuất kỹ thuật hai người mở tửu quán khắp đại giang nam bắc: “Mặt trên có người cũng dễ làm việc, sau này ta làm chỗ dựa cho ngươi, tốt xấu ta cũng là một hoàng tử không phải sao? Xây đập Đô Giang việc này ta bao. hậu cần tuyệt đối không ngừng!” Phù Tô vỗ ngực nói.

“Có lời này của người anh em ta an tâm, ngươi không biết ta rất sợ công trình này làm được phân nửa lại bởi vì trung gian xảy ra chuyện gì mà tài chính không đến được nửa đường hoang phế”.

“Yên tâm trở về ta lập tức phái người tin cậy trực tiếp phụ trách việc này, dù Hoàng Lăng Ly Sơn có đình công cũng phải bảo chứng đập Đô Giang có lợi cho dân của ngươi được xây dựng.”

Không biết có phải bởi vì đến từ cùng một nơi lại đều có bí mật không thể nói với người ngoài hay không, nói chung Phù Tô cùng Lý Hậu phi thường hợp ý, hai người quả thực không chuyện gì không nói.

Mặt trời lặn xuống phía tây, hai người ngâm nga ca khúc lưu hành đi ngựa trở về, Lý Hậu quay đầu hỏi Phù Tô: “Ngươi còn chưa nói ngươi thế nào mà đến đây?”

“Ân..ân…” không được tự nhiên quay đầu sang một bên, Phù Tô có chút ngượng ngùng, dù sao hắn chết thực sự rất nghẹn khuất: “@#$$^*&(_)#@…”

Phù Tô nhỏ giọng lại rất nhanh nói một lần , ngữ tốc cực nhanh làm Lý Hậu một chữ cũng không nghe rõ.

“Ngươi nói gì?” Nấc rượu một cái Lý Hậu móc móc lỗ tai, vươn sang hỏi lại Phù Tô.

Nhịn rồi lại nhịn, hít sâu một hơi, Phù Tô lấy tốc độ tiêu cuẩn của phát thanh viên đài tiếng nói trung ương ghé vào tai Lý Hậu: “Ta là lúc tắm vô ý đạp trúng cục xà bông …ngã chết…” Sau đó hầm hừ nhìn Lý Hậu đang há to miệng nhìn mình.

“Ha ha ha ha! Cười chết ta mất!” Nghe được Phù Tô chết kiểu đó, Lý Hậu cười to không ngừng.

…………….

Bởi vì giữa đường chậm trễ thời gian, cho nên lúc Phù Tô cùng Lý Hậu trở lại nơi ở thì trời đã tối đen. Mà hai thị vệ đang đứng ngoài cửa thì cứ nhìn xung quanh, vừa thấy Phù Tô trở về lập tức lên nghênh đón.

“Thiếu gia đã trở về! Gia đã hỏi rất nhiều lần, hiện tại sắc mặt rất khó coi” Một thị vệ lo lắng nói.

“Đã biết, không có việc gì” Giao ngựa cho thị vệ Phù Tô xoay người nói với Lý Hậu: “Chúng ta ngày kia khởi hành, ngươi chuẩn bị xong hết mọi thứ, đến lúc đó triều đình sẽ phái người đến hỗ trợ”

Hôm nay thiên hạ thái bình, cho nên Phù Tô quyết định cùng Doanh Chính nói chuyện xem có nên điều quân đội xung quanh đến cùng bách tính địa phương khai thông sông hay không, bằng không nhàn rỗi cũng chỉ lãng phí lương thực lãng phí tiền của người nộp thuế.

Gật đầu biểu thị mình đã biết, Lý Hậu lúc này mới cùng Phù Tô nói lời tạm biệt trở về nơi ở của mình.

Thế nhưng Phù Tô lúc sắp vào cửa hậu viện thì đột nhiên nhớ ra đã quên lấy ở chỗ Lý Hậu phối phương hỏa dược về nghiên cứu, vì vậy hắn chưa vào cửa đã quay trở lại.

Ngày hôm nay hai người bọn họ lúc thảo luận chuyện phá núi thì đột nhiên nhớ đến chuyện dùng hỏa dược có hiệu suất cao hơn nhân công , cho nên họp lại suy nghĩ phối phương thổ hỏa dược. Chỉ là hỏa dược này dù sao cũng không phải đồ bình thường , bằng vào uy lực của nó đủ làm cho người khắp nơi nhìn trộm, cho nên cuối cùng hai người thương định phối trí hỏa dược do Phù Tô phụ trách , mượn danh nghĩa ‘công bộ’ trong cung vận đến đất Thục, lau sạch quan hệ với Lý Hậu để tránh khỏi đưa tới họa sát thân.

Dựa theo trí nhớ đi đến đông sương phòng, lúc Phù Tô vừa mò được đến cửa sổ dự định len lén gọi Lý hậu ra thì chợt nghe bên trong truyền đến đối thoại đả kích người.

“Cha, nghe nói các nàng ngày hôm nay lại nói chuyện tìm tức phụ cho ngươi…” Đây rất rõ ràng là thanh âm đã ngà ngà say của Lý Hậu.

“Ta…ta…ta từ chối rồi…”

“Nga?Vậy cha nói như thế nào?”

“…”

“Sao không nói lời nào?Không nói lời nào nhi tử sẽ tức giận ”

“Đừng…đừng…Ta nói ta sẽ không thành thân…Có Hậu nhi như vậy đủ rồi…”

“Cha ngươi phải nhớ kỹ lời mình nói nga.”

“Ân…Đừng… đừng…trời còn chưa tối…”

Đối thoại ám muội trong phòng làm cho Phù Tô tâm ngứa, chỉ tiếc cửa sổ này dán là vải chứ không phải giấy, không có biện pháp chọc cái lỗ nhìn lén.

Phù Tô không ngây thơ, hắn biết đối thoại bên trong có ý nghĩa như thế nào, thế nhưng hắn không bởi vì Lý Hậu cũng không thể chạy trốn vòng luẩn quẩn ‘nam xuyên qua nếu không phải làm ngựa giống thì là bị bẻ cong’ mà thổn thức, càng không vì Lý Hậu cũng giống mình chạy theo mốt phụ tử mà kích động, ngược lại hắn tức giận, tức giận vô cùng , tức giận đến muốn cùng Doanh Chính cha chia tay say goodbye.

Trở lại nơi ở một cước đá văng cửa ra, thấy Doanh Chính cha còn to gan dám chờ mình về, hướng lên trời mượn lá gan Phù Tô nhắm đối phương giơ ngón tay giữa lên , đá bay giày bò lên giường, không đợi Doanh Chính cha mở miệng đã chui vào túi ngủ giản dị mà ngày hôm nay mới nhờ các đại thẩm giúp may được.

Kéo sợi dây bên trong túi ngủ lại Phù Tô tự biến mình thành tằm cưng.

Doanh Chính nghẹn một bụng lửa đang muốn buổi tối chu đáo giáo dục một chút Phù Tô vừa rồi rõ như ban ngày dám cầm tay nam nhân khác không tha, vậy mà còn chưa đợi hắn mở miệng người này đã to gan lên mặt: “Ngươi đi ra cho ta !” Nghiến răng nghiến lợi tiến lên Doanh Chính cố sức kéo một cái, nào biết lại thấy chăn chẳng hiểu từ lúc nào đã thành cái túi.

Cố sức lắc nửa ngày cũng không thấy người ở bên trong rớt ra, điều này làm Doanh Chính cha tức chết đi được.

“Ngươi đi ra cho ta”

“Không ra!”

“Đi ra!”

“Không ra!”

Giữ chặt túi quay lưng lại Phù Tô túm góc chăn không hề phản ứng, Doanh Chính cha một thân cơn tức, có giỏi thì hủy luôn túi ngủ của hắn đi.

Rụt đầu vào trong chăn Phù Tô nghĩ mình làm người thực thất bại.

Đều là xuyên qua, đều làm phụ tử, dựa vào cái gì người ta là phụ tử niên hạ mà mình đây lại là phụ tử niên thượng?

Lại còn thuộc về cái loại niên thượng cả đời cũng không thể xoay người!

Càng nghĩ càng nghẹn hỏa, Phù Tô ngó phắt đầu ra ngồi dậy nhìn Doanh Chính cha, sau một hồi rốt cuộc mở miệng nói: “Chia tay! Ta muốn chia tay với ngươi! Ngươi nếu như không cho ta làm niên hạ chúng ta liền chia tay!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.