Tần Ca

Chương 84: Lão cha & đại ca (hạ)





Nếu hiện tại có người cho Phù Tô một cái xẻng thì hắn nhất định sẽ đào một cái hố thật to rồi tự chôn mình vào

Đưa tay hất cái tay đang kéo trên vai mình ra, Hạng Vũ thoáng lùi vài bước vẻ mặt đề phòng nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện đang đối diện trước mặt hắn, che chắn Ngu đệ của hắn ở sau người.

Ngoại trừ mấy người Vương Bí ra Doanh Chính lần đầu đụng đến người không sợ thậm chí còn có can đảm nhìn thẳng vào mình, trong lòng lập tức giảm bớt địch ý đối với đối phương đi một ít.

Anh hùng tích anh hùng, trời sinh hào sảng như Hạng Vũ cũng bị bước sóng nào đó trên thân Doanh Chính phóng xuất ra hấp dẫn, sinh ra một tia hảo cảm.

Về phương diện nào đó mà nói Doanh Chính Hạng Vũ thuộc về cùng một loại người, trên thân bọn họ đều có một loại mị lực có thể làm cho người khác thề sống chết đi theo, có một cỗ khí phách trời sinh cùng với tính tình chỉ phục người cường đại có thể sánh với mình.

Chỉ cần liếc mắt một cái là bọn họ có thể nhìn ra đối phương cùng mình hợp hay không hợp, có phải là người cùng một bộ lạc hay không, mà thứ Doanh Chính cùng Hạng Vũ có thể thấy Phù Tô lại chưa chắc đã thấy được.

Ấn cái đầu đang lộ ra của Phù Tô ở sau người mình rụt trở lại, chứa ý cảnh cáo trừng một cái, Doanh Chính mới nhìn một lượt từ trên xuống dưới người đối diện: “Ngươi là…”

Thân hình cao lớn uy mãnh lại một thân chính khí, thêm nữa vừa nghe Phù Tô gọi ‘đại ca’, bởi vậy Doanh Chính nghĩ người trước mắt hắn chính là Hạng Vũ trong truyền thuyết.

“Tại hạ Hạng Vũ, xin hỏi cao tính đại danh vị huynh trưởng này?” Hạng Vũ đời này bội phục nhất chính là chân hán tử cùng với người cường đại so được với hắn, lúc bị đối phương quan sát hắn đồng thời cũng quan sát lại đối phương.

Hạng Vũ hàm hậu thành thực nhưng cũng có trực giác như động vật, mặc dù không nhìn ra được người trước mắt thân phận là gì, thế nhưng hắn vẫn cảm giác được uy nghiêm cùng khí thế không cho phép xem thường của đối phương

“Đại ca…” lộ đầu ra phía bên phải thắt lưng của Doanh Chính cha đang che trước người mình, Phù Tô có chút chột dạ chen ngang nói : “Đây là cha ta…”

“Cha ngươi?” Trừng to mắt Hạng Vũ sờ sờ râu trên cằm mình rồi lại nhìn dưới hàm trơn láng của người đối diện, trong mắt hiện lên một tia hoài nghi, vì vậy lại nhìn về phía người nào đó đang trốn sau lưng người khác nghiêm túc gật đầu.

Biết Hạng Vũ vì sao lại không tin , bởi vì có lúc Phù Tô cũng không tin lão cha nhà hắn đã đến tuổi trung niên, ông trời dường như thực sự đã quên phải biểu hiện vết tích của thời gian trên người hắn .

Nếu như không phải vì sợi tóc bạc mấy ngày trước Phù Tô có lẽ còn chưa nhớ ra hay chú ý tới chênh lệch tuổi tác giữa bọn họ.

Trên gương mặt tuấn tú cương nghị lại góc cạnh rõ ràng của Hạng Vũ hiện lên một tia ửng đỏ, có chút không biết làm sao ôm quyền với người đối diện, áy náy mười phần nói: “ Hạng Vũ mắt vụng về gây chuyện chê cười mong rằng Ngu đại thúc thứ tội, tiểu chất hữu lễ”

Thân cha của Ngu đệ chắc hẳn cũng phải họ Ngu, bởi vậy Hạng Vũ thập phần xác định người trước mắt họ Ngu không sai được.

Hạng Vũ gọi xong một tiếng ‘đại thúc’ sắc mặt đại biến không chỉ có một mình Doanh Chính, trừ bỏ một lăng đầu thanh đích thực là Hạng Vũ cùng đám sơn tặc bị phơi nắng ở một bên ra, tất cả mọi người kể cả Phù Tô đều trong lòng căng thẳng, cẩn thận len lén liếc nhìn về Doanh Chính cha hiện không nói lời nào nhưng rõ ràng là rất không vui vẻ.

Phù Tô sâu sắc cảm nhận được nhiệt độ bên cạnh mình đang giảm xuống, hàn khí mãnh liệt bay lên.

Nam nhân cũng thế nữ nhân cũng vậy , qua bốn mươi đều đối với vấn đề tuổi tác của mình rất là mẫn cảm. Mà Doanh Chính đối với nó lại đặc biệt mẫn cảm, hơi chút vô ý là có thể quát khởi một trận gió lốc lực phá hoại mười phần.

Chỉ là những điều này Hạng Vũ không biết, bởi vì hắn đã nửa đòi người lúc cần thông mình sẽ không thông minh, ngược lại khi nên giả bộ hồ đồ lại rất khôn khéo, quả thực làm cho người ta vừa yêu vừa hận: “Tiểu chất Hạng Vũ từng cùng Ngu đệ kết bái làm huynh đệ khác họ, bởi vậy Ngu đại thúc cũng là trưởng bối của Hạng Vũ, xin nhận Hạng Vũ cúi đầu.”

Lợi kiếm trở lại trong vỏ kiếm đeo bên hông , ngón tay khép kín tương điệp, Hạng Vũ chính thức cúi đầu trước phụ thân của huynh đệ kết nghĩa, thành ý mười phần.

“Không cần đa lễ” bóp chặt bàn tay bị mình giữ trong tay, Doanh Chính ‘hào phóng’ nói, trong lòng hận không thể đá cái tên Hạng Vũ này bay xa

“Không, lễ không thể phế, thỉnh Ngu đại thúc nhận tiểu chất cúi đầu”

“Không- cần!” bị cúi đầu là an vị luôn xưng hô ‘đại thúc’, nói đến chết Doanh Chính cũng không chịu nhận cái cúi đầu này của Hạng Vũ

Dù sao cũng là nhi tử của Doanh Chính, ở đây cũng chỉ có mình Phù Tô nhìn ra vấn đề. Cứu vớt bàn tay đã sắp bị bóp nát thành tàn phế của mình ra, nhảy lên đứng giữa hai người Phù Tô phối hợp nói: “Người một nhà! Người một nhà! Không cần đa lễ!”

Lại cười hai tiếng Phù Tô nhìn Hạng Vũ nói: “Gọi Ngu đại thúc rất khách khí, đại ca gọi hẳn cha ta bá phụ là được rồi” Mặc kệ thế nào ‘bá phụ’ vẫn êm tai hơn ‘đại thúc’ không phải sao ?

Hừ, cái gì mà người một nhà!

Nghiêng đầu sang hướng khác, Doanh Chính một bụng lửa giận tức đến toàn thân run lên, bỗng nhiên nhớ ra mình phải chịu một bụng lửa này truy nguyên tất cả đều là tại đám sơn tặc không có mắt bên kia. Nếu như không phải bọn chúng chặn đường mình sẽ không dừng lại, thì sẽ không gặp phải con trâu ngu ngốc này. Nếu không phải nể tình Hạng Vũ nói quá chân tình thực lòng không có một chút ác ý thì Doanh Chính đã sớm trở mặt ngay trước mặt mọi người rồi.

Vì vậy Doanh Chính cần một chỗ phát tiết liền quy kết tất cả sai lầm đổ lên thân đám sơn tặc, ngày hôm nay không xì ra được cục tức này hắn nhất định sẽ thêm một nếp nhăn trên trán mọc nhiều ra hai sợi tóc bạc: “Tứ chi đầy đủ lại không chịu lao động, chặn đường cướp tiền tâm tư đáng giết, còn lưu lại trên đời cũng chỉ nguy hại cho bách tính” Doanh Chính nhìn về phía thị vệ trưởng hạ chỉ: “Một tên cũng không để lại” Nói xong xoay người bước lên xe ngựa.

Đám sơn tặc không có văn hoá nghe thấy lời Doanh Chính cha nói như lọt vào trong sương mù chẳng hiểu chữ nào, chỉ là bị người không nhìn đến như vậy làm bọn hắn thấy mất mặt, bởi vậy toàn bộ tặc phỉ không cam lòng bị người bỏ quên múa may đao kiếm trong tay bắt đầu kêu gào.

“Dạ!” Thị vệ nghe Doanh Chính nói vậy xong nhất tề cúi đầu về phía hắn một cái, xong rồi xoay người lạnh lùng nhìn một đám không biết sống chết bên kia.

Níu lại Hạng Vũ đang còn muốn đi hỗ trợ, Phù Tô kéo hắn sang một bên. Đối phó với đám ô hợp này Phù Tô nghĩ với những nhất đẳng thị vệ như thị vệ trưởng bọn họ mà nói quả thực đã như tiểu hài tử nghịch bùn, căn bản không cần đến Hạng Vũ ra tay.

Cố sức cho Hạng Vũ một cái ôm thâm tình Phù Tô cười hỏi: “Đại ca sao lại xuất hiện ở đây?Thực sự là quá xảo, ngươi đây là muốn đi đâu?”

Một năm không gặp thấy hiền đệ nhà mình không chỉ cao lên mà còn cường tráng hơn Hạng Vũ lúc này mới yên tâm, hỏi ngược lại: “Hiền đệ không phải về nhà sao?Sao lại cùng đại…bá phụ xuất hiện ở sơn đạo này?”

“Ở nhà cũng chẳng làm gì cho nên mới ra ngoài kiến thức kiến thức thế sự, đi tứ sứ xem phong thổ dân tình, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường không phải sao?”

“Hiền đệ luôn luôn có thể nói ra thật nhiều đạo lý, làm cho vi huynh chẳng biết làm sao để trả lời”

Hai người nhìn nhau nhất thời cười ha hả, chỉ là tiếng cười nghe vào trong tai hai người là sang sảng hài lòng lại làm cho Doanh Chính ngồi trong xe ngựa rất nháo tâm, mùi dấm phiêu tán.

Phù Tô ngừng tiếng cười thấy trên y phục của Hạng Vũ mang theo cát bụi, rõ ràng là do gấp gáp đi đường mà có, hoàn toàn tương phản với bộ dạng nhàn nhã đi chơi của mình: “Đại ca đây là chạy gấp đi đâu?” Phù Tô giúp Hạng Vũ vỗ vỗ bụi bặm trên thân hỏi.

“Phái Huyện” Hạng Vũ cười đáp.

“Phái Huyện?” Phù Tô cất cao âm điệu kinh ngạc nhìn Hạng Vũ, không nghĩ đến bọn họ lại muốn đi cùng một nơi.

Chỉ là chưa đợi hắn nói ra bản thân cũng đi Phái Huyện, đã nghe thấy Hạng Vũ nói tiếp: “Vi huynh mấy ngày trước nghe huynh đệ trên giang hồ nhắc đến ở Phái Huyện xuất hiện một đình trưởng đại nhân đại nghĩa tên là Lưu Bang, rất được lòng người. Nhưng vi huynh nhớ kỹ đệ đệ từng nói qua ngươi sở dĩ bị người bắt đi chính là bởi vì kẻ này, vì vậy vi huynh muốn đi điều tra đến cùng, nhìn một cái xem hắn có đúng là kẻ hại người hay không, lột xuống cái mặt nạ lừa đời lấy tiếng của hắn”

Không nghĩ đến lời mình tuỳ tiện nói một năm trước người này dĩ nhiên cứ như vậy ghi tạc trong lòng, Phù Tô nhất thời cảm động đến hôn thiên ám địa, ngày sau dù có lên núi đao xuống biển lửa, phải giúp nhau không tiếc cả mạng sống hắn cũng sẽ không nhíu mày lấy một chút .

Bởi vì Phù Tô biết nếu có một ngày mình cần Hạng Vũ làm như vậy hắn cũng sẽ vì mình mà không chút nhíu mày.

Dùng ống tay áo xoa xoa hai mắt cay cay của mình, Phù Tô phát hiện chỉ cần ở cùng Hạng Vũ mình sẽ trở nên đa sầu đa cảm, luôn luôn dễ dàng bị cảm động: “Thực không dám giấu diếm, tiểu đệ lần này cũng đi Phái Huyện”

“Hai huynh đệ chúng ta đây chẳng phải là có thể đồng hành sao!” Hạng Vũ cười to nói.

“Đúng vậy, đúng vậy! Đây là duyên phận”

“Duyên phận, đây là duyên phận!”

Hồi lâu không gặp, Phù Tô cùng Hạng Vũ hiển nhiên có rất nhiều lời muốn nói, cho nên hai người quá mức hài lòng quên luôn bọn họ còn đang ở nơi hoàn sơn dã lĩnh , mà cách đó không xa còn có một đám người đang bị đơn phương ‘giết chóc’.

Thị vệ có thể được Doanh Chính mang theo bên người võ công tuyệt đối không phải bàn, cho nên không bao lâu sau đám sơn tặc vừa rồi còn kiêu ngạo đều đã bị xử lý sạch sẽ ném qua một bên .

Sai người ném thi thể đi thị vệ trưởng đến cạnh xe bẩm báo với Doanh Chính đang ngồi bên trong: “Gia, đều đã xử lý tốt, có thể khởi hành được rồi”

“Tô nhi đâu?”

“Thiếu gia…”Quay đầu nhìn về phía hai người còn đang nói giỡn thị vệ trưởng chỉ có thể bẩm báo như thực tế : “Thiếu gia còn đang cùng đại ca kết bái ôn chuyện”

“Nói với hắn là khởi hành”

Doanh Chính thề tuyệt sẽ không đơn giản mà tha thứ cho con tiểu bạch nhãn lang vô lương tâm Phù Tô này, cư nhiên có anh em kết nghĩa là quên luôn thân cha.

“Dạ”

Vẫy vẫy tay với Hạng Vũ đang vẫy ngựa đi cạnh thị vệ trưởng xong, Phù Tô rụt chân lại đóng cửa xe, tâm tình rất tốt, sớm đã quên không còn một mảnh chuyện bị cha hắn đánh vỡ mũi cùng với vừa rồi còn muốn đấu tay đôi: “Cha, đại ca ta cũng đi Phái Huyện, ngươi nói có xảo hay không? Thật tốt, trên đường có bạn rồi”

Tốt cái rắm!

Doanh Chính trong lòng tính toán, cả khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại: “Hắn chính là Hạng Vũ mà ngươi nói?”

“Đúng vậy!” Phù Tô cười hì hì gật đầu.

“Một đồ ngốc!”

“Là hàm hậu có được hay không?” Phù Tô sửa lại

“Hừ!” Đảo mắt xem thường một cái, Doanh Chính bỗng nhiên nhớ ra Hạng Vũ vừa gọi mình cái gì đại thúc? Hắn lúc nào thì sửa họ?

Chuyện này Doanh Chính rất muốn hỏi cho rõ ràng: “Ngươi đổi họ lúc nào? Ta lại sửa họ lúc nào?” Đạp một cước qua.

Xoa xoa chân nhỏ bị đạp đau Phù Tô nhịn không được bĩu môi, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn phải nơi nơi nói với người ta là mình họ Doanh

Nếu thực sự như vậy thì Phù Tô hắn sẽ chỉ có hai hạ tràng: Một, bị người nghĩ là kẻ điên giam lại; hai, bị người lấy tội dĩ hạ phạm thượng xử trảm. Cái họ Doanh này không phải là ai cũng có thể dùng.

Trầm mặc một hồi Doanh Chính mới mở miệng hỏi: “Ngươi nói với hắn ngưoi tên gì?”

“Ngu Tô? Hay Ngu Phiến?” Đương sơ thuận miệng nói nói, nhất thời Phù Tô cũng quên luôn mình tự đặt tên cho mình là gì.

“Ngư Phiến (lát cá ^^)? Đây là kiểu tên gì?” Vươn ngón tay Doanh Chính nhắm đầu Phù Tô cố sức chọc rồi lại chọc, hận đến nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi sao không tự đặt là Ngư Đầu hay Ngư Vĩ luôn đi?”

Mặc cho Doanh Chính chọc đầu mình Phù Tô cũng lười giải thích, nghĩ thầm có bản lĩnh thì ngươi cứ chọc thủng đầu ta đi.

……….

Sự xuất hiện của Hạng Vũ không thể nói rằng đã mang đến rất nhiều biến hoá , trong đó rõ rệt nhất chính là tiếng cười của Phù Tô nhiều hơn, thời gian Doanh Chính trời đầy mây dài hơn.

Phương pháp mạnh nhất để đối phó với một kẻ phúc hắc không phải là tìm một kẻ càng thêm phúc hắc, mà là tìm một người hàm hậu thật thà, tuyệt đối có thể tạo ra tác dụng tức chết người không đền mạng.

Một ngày nọ, cho rằng hành vi một đường đi theo còn luôn kề vai sát cánh với nhi tử của mình của Hạng Vũ rất là chướng mắt, lại không tiện trực tiếp đánh đuổi người ta đi, vì vậy Doanh Chính rảnh rỗi vô sự muốn tìm cơ hội làm khó dễ Hạng Vũ.

Nghe nói Hạng Vũ kiếm thuật không sai, Doanh Chính cũng xuất thân danh gia liền nổi lên lòng muốn luận bàn. Bất quá mục đích càng chủ yếu của hắn là muốn cho Hạng Vũ một giáo huấn, báo thù hành vi ‘đoạt sự chú ý của nhi tử, mở miệng là gọi đại thúc’ của người kia.

Doanh Chính kiếm thuật rất cao, mặc dù thường ngày không có cơ hội dùng đến chỉ có thể mượn để rèn đúc thân thể, hắn vẫn kiên trì mỗi ngày luyện kiếm chưa bao giờ hoang phế, cho nên Doanh Chính đối với bản thân rất có tự tin, mà sự thực cũng đúng là như vậy.

Ngay từ đầu Doanh Chính đã lợi dụng kiếm thuật cao siêu của mình liên tục đè ép Hạng Vũ, làm cho Hạng Vũ chật vật không chịu nổi, nơi chốn bị quản chế.

Mặc dù về mặt kiếm thuật Hạng Vũ kém hơn Doanh Chính không chỉ một bậc, nhưng xét về thái độ đối với mỗi lần tỷ thí thì Hạng Vũ lại nghiêm túc hơn Doanh Chính không biết bao nhiêu lần.

Ngược lại với Doanh Chính rắp tâm bất lương, Hạng Vũ thật có thể nói là nghiêm túc chăm chú, vô luận kiếm trong tay bị Doanh Chính đánh rơi bao nhiêu lần, bị đánh ngã bao nhiêu lần, hắn vẫn có thể hưng phấn nhặt kiếm lên bò thân dậy, mà thời gian đứng vững ở lần sau so với lần trước lại dài hơn không ít.

Theo thời gian kéo dài chênh lệch thể lực của hai người rõ ràng cũng bị kéo ra. Hơn nữa Hạng Vũ trời sinh thần lực, lực lớn vô cùng, Doanh Chính vì vậy mà phải tốn gấp đôi khí lực, cho nên ngày hôm sau toàn bộ di chứng từ việc vận động quá khích đều bộc phát hết ra.

Hoàng đế bệ hạ của Đại Tần đế quốc lần đầu tiên bởi vì vận động quá lượng mà toàn thân đau nhức nằm ẹp trên giường, ngay cả khí lực nhấc tay ăn cơm cũng không có. Mà Hạng Vũ thì ngày hôm sau đã lại vui vẻ, thậm chí sáng sớm tinh mơ còn lên trấn mua về cho Phù Tô điểm tâm mà hắn thích ăn nhất, điều này làm cho Doanh Chính cha tức giận đến suýt nữa nghiến cho răng rụng đầy miệng.

Từ trong người lấy ra dược cao bản thân đã dùng từ nhỏ đến lớn đưa lên, Hạng Vũ nhìn Doanh Chính rõ ràng là đang ép mình ngồi dậy, hổ thẹn từ tận đáy lòng nói: “Đều là tiểu chất không tốt, khó khăn lắm mới gặp được cao thủ đến nỗi hôm qua cùng bá phụ luận bàn kiếm thuật hưng phấn quá độ, đã quên bá phụ tuổi lớn không chịu được mệt nhọc như vậy. Chỉ trách Hạng Vũ sơ sẩy mới làm cho bá phụ thành ra như thế này, hôm nay ta còn không để ý đến thân thể của bá phụ lại muốn lãnh giáo, trong lòng thực sự là xấu hổ. Đây là dược tổ truyền của Hạng gia, đối với việc giảm bớt mệt nhọc rất là hữu hiệu, trước đây tiểu chất xoa đến hôm sau là đã có thể hồi phục như ban đầu, bá phụ chỉ cần bôi hai ngày tất có thể xuống giường được”.

Nghe hạng Vũ cứ mãi xỏ xiên mình già, Doanh Chính sắc mặt tái nhợt hận không thể sai người kéo người này xuống chém luôn. Biết rõ hắn không phải cố ý, Doanh Chính càng thêm tức giận mình lại thua trong tay một con trâu ngu như vậy, điều này làm cho hắn cảm thấy mình hoàn toàn mất sạch mặt mũi.

Hắn không dám nghĩ đến nếu như việc này bị Uý Liễu Vương Bí ở Hàm Dương xa xôi bên kia biết thì không hiểu hai người đó sẽ cười thành bộ dạng gì nữa

“Không nghiêm trọng như ngươi nghĩ” Cứng còng thân thể, Doanh Chính không dám lộn xộn, bởi vì mỗi một lần động đậy toàn thân đều đau đớn không ngừng như bị kim đâm, nhưng vì mặt mũi hắn vẫn làm bộ như không phát sinh chuyện gì.

Ý bảo Triệu Cao tiến lên tiếp nhận thứ đó Doanh Chính nói: “Việc này không oán được ngươi, cũng phải trách ta vì đã lâu không cùng người khác luận bàn thống khoái như vậy mà đã quên tiết chế”

“Không! Không, đều là tiểu chất quá vong ngã, quên mất bá phụ đã…”

“Được rồi!” Cắt ngang lời Hạng Vũ còn muốn nói đằng sau đó, Doanh Chính không muốn nghe thêm bất luận một chữ nào về tuổi tác của mình nữa: “Việc này không cần nhắc lại,ngươi cũng không cần phải tự trách”

Liếc mắt sang Phù Tô đang trốn ở một bên vừa ăn điểm tâm vừa cười trộm, Doanh Chính đột nhiên cười đến xán lạn không gì sánh được: “Nhi tử của ta kiếm thuật cũng không kém, không bằng hôm nay hai người các ngươi liền ở trong viện luận bàn, vừa vặn ta cũng muốn nhìn một chút xem hắn có lui bước hay không. Ngươi không cần lưu thủ, cứ xem như giúp ta kiểm tra võ nghệ của hắn”

“Được! Tiểu chất nguyện ý cống hiến sức lực!” Ôm quyền với Doanh Chính, Hạng Vũ hài lòng nhìn về phía Phù Tô.

Ngậm điểm tâm trong miệng sợ đến quên cả nhai nuốt, Phù Tô không dám tin nhìn Doanh Chính. Hắn không nghĩ ra người này cư nhiên mất nhân tính đến như vậy, vì bản thân mà đẩy mình – thân sinh nhi tử của hắn – vào luôn hố lửa!

Ngươi thực ngoan! Trừng to hai mắt đang phun lửa Phù Tô bóp nát điểm tâm trong tay.

Tuỳ tiện hai tinh cầu nào trong hệ ngân hà ‘hôn nhau nồng nhiệt’ thì bị liên luỵ tất nhiên cũng đều là địa cầu, tương tự như vậy Doanh Chính mà chạm trán Hạng Vũ thì cuối cùng người không may không thể nghi ngờ nhất định sẽ là Phù Tô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.