Tần Cảnh đi đến trước mặt Thư Miểu đang âm thầm đắc ý, xưng hô rất lễ độ: "Thư tiểu thư!"
Cô tạm dừng một chút, mới nói, "Tôi và Doãn Thiên Dã đã thương lượng, đứa bé này, sinh hay không sinh, đều tùy ý cô! Chúng tôi hoàn toàn tôn trọng quyết định của cô, chuyện này, dù sao cũng phải để ý cảm nhận của người mẹ!"
Thư Miểu nguyên bản khí thế sắc bén chuẩn bị phản bác một lời dài của cô, lại không nghĩ đến, cô có thể nói chuyện với giọng điệu tốt như vậy, nhất thời nghệt ra, lập tức không thể hiểu được.
Cô ta không quan tâm chuyện đứa bé! Cái quan trọng là chuyện gả vào Doãn gia kia!
"Cô, cô sẽ chia tay anh ấy sao?" Thư Miểu hỏi.
"Chia tay? Sao lại gì chia tay?" Tần Cảnh rất kỳ quái, "Vì trong bụng cô có một cục thịt nhỏ, mà buông tha cho núi vàng to Doãn Thiên Dã, tôi không có bệnh!"
Thư Miểu choáng, cô ta, cô ta có thể chịu được sao? Hiện tại rốt cuộc là ai có bệnh?
"Mấy nhà giàu có, có nhà nào không có một hai đứa con riêng?" Tần Cảnh rất độ lượng khoát tay, "Chờ cô sinh xong, chúng ta đi làm giám định ADN, nếu không phải con của Doãn gia, chúng tôi cũng không quản nữa".
Tần Cảnh thoáng nhìn Thư Miểu lúc này mặt trắng bệch, trong lòng càng tính toán, tiếp tục "Còn nếu thực là con cháu Doãn gia, chúng tôi cứ chiếu theo quy định của luật pháp, tiêu chuẩn cấp nuôi, thêm một chút thì là 2000 đồng một tháng sinh hoạt phí."
Hai ngàn, một bộ quần áo cũng không đủ mua, mặt Thư Miểu co giật mạnh mẽ, không khách khí: "Tần Cảnh, cô cho tôi là người muốn bắt nạt mà dễ à?"
"Tôi đương nhiên biết cô không phải người đơn giản, bằng không làm sao nghĩ ra chiêu trò đáng xấu hổ như vậy?" Tần Cảnh phong đạm vân khinh cười nhướng mày, xem thường nhìn cô ta một cái, "Nhưng mà, cô nghĩ gả cho nhà quyền quý mà dễ dàng như vậy?"
"Một đứa trẻ lai lịch bất minh, mà cũng dám lấy ra để đòi bước chân vào nhà họ Doãn? Thư Miểu, cô xem nhiều phim thần tượng quá rồi! Trước không nói cha đứa bé có thực là Thiên Dã hay không, lấy người như cô, diễn viên hạng ba leo cao nhờ khuôn mặt, Doãn gia cũng khó chấp nhận cô! Càng không nói đến con cô!"
Tần Cảnh trước giờ không phát hiện chính mình cư nhiên như vậy, chửi người không một lời thô tục, từng lời từng lời tuôn ra cứ như nhập đồng vậy!
Thư Miểu cơ hồ khí bạo, nhưng nói đến đây, cô ta cũng không phản bác được Tần Cảnh, người trong ngành ai cũng biết xuất thân Tần Cảnh hiển hách, lai lịch không nhỏ. Nếu không, cô có gan đào hết chuyện riêng tư của bao nhiêu ngôi sao nổi tiếng, mà trước giờ chưa từng bị trả thù, mà cũng chưa có ai đụng được đến cô!
Mà so với Tần Cảnh, chính mình không chỉ không quyền không thế, không có người đứng sau, còn ở trong cùng đám với những kẻ lợi dụng thối nát.
Thư Miểu cũng biết Doãn gia lão gia tử lợi hại, biết Doãn gia không dễ bước vào. Nhưng cô ta lại không từ bỏ được mơ mộng hão huyền, cho rằng Doãn Thiên Dã có thể đứng sau nói giúp mình, nghĩ đâu được Doãn Thiên Dã không quan tâm đến cô ta, lại thêm một Tần Cảnh nửa đường bay tới.
Thư Miểu lạnh lùng cười, châm chọc nói: "Đúng a, tôi không có bản lĩnh như cô, vừa chia tay An Nham, lập tức tìm Doãn Thiên Dã dây dưa! Thế nào, vẫn kì trăng mật, nên chuyện gì của anh ấy cô cũng khoan dung được đúng không? Nhưng tôi chưa bỏ cuộc đâu, tôi sẽ tìm đến quấn quýt hai người người, tôi không tin, có người phụ nữ nào nhẫn nổi chuyện này!"
"Cô lại hiểu sai rồi!" Tần Cảnh rất tốt bụng giải thích, "Tôi chia tay An Nham, chính là vì Doãn Thiên Dã. Doãn bá bá nói đã chấm ta làm con dâu ông ấy. So sánh với An Nham không có tiền đồ gì, đương nhiên người lãnh đạo tương lai của Doãn thị càng hấp dẫn hơn! Về phần bản thân Doãn Thiên Dã, tôi và anh ấy từ nhỏ cùng nhau trưởng thành, nói là kì trăng mật, hoàn toàn không có nữa. Phân phân hợp hợp bao nhiêu năm, cho dù với nhau không yêu, nhưng không chán ghét. Cho nên, không có cái gì là khoan dung. Cô thích xen vào như thế thì cứ việc, tôi không quan tâm!"
Thư Miểu nhất thời tức đến răng nghiến run lên, cô ta biết, trước kia Doãn Thiên Dã là nam nhân tốt, còn có một người bạn gái hoàn mỹ, nhưng không nghĩ được là, nhân vật thần thánh đó cư nhiên là Tần Cảnh.
Tần Cảnh đã là con dâu Doãn gia duyệt rồi, điều này Thư Miểu không thể nghi ngờ, chỉ là, không làm sao nuốt trôi được cái khẩu khí kia.
"Hừ! Cô cho rằng Doãn Thiên Dã kết hôn với cô sao, anh ấy sợ nhất bị người quản, tôi thấy vẫn là cô nằm mơ rồi!"
"Tôi không cần quản! Tôi quản làm gì?" Tần Cảnh cười thật sự xán lạn, "Tôi về sau chỉ phụ trách tiếp quản tập đoàn Doãn thị, Thiên Dã tiếp tục phụ trách việc ăn chơi đàn đúm của anh ấy. Không can thiệp chuyện của nhau, thật tốt không phải sao?"
"Hơn nữa, " Tần Cảnh u u nhếch môi, "Chưa nói đến, với cô Doãn Thiên Dã cũng không có cảm tình gì. Mà cho dù, cô làm cho anh ấy mê đến thần hồn điên đảo, yêu chết đi sống lại, anh ấy cũng không làm trái ý cha mình đâu."
"Thư Miểu! Cái thứ vì người yêu phản kháng gia tộc trong phim thần tượng, đều là vô nghĩa!" Tần Cảnh càng nói giọng càng lạnh, "Càng là người lớn lên trong đống của cải, càng không thể phản kháng lại người đã cho hắn tất cả như vậy!"
Thư Miểu hung hăng giật mình, cô ta không nghĩ đến Tần Cảnh cư nhiên là người tâm cơ sâu nặng đến như thế, vì tiền cái gì cũng có thể từ bỏ. Cô vẫn bộ dạng thờ ở như không, càng làm Thư Miểu bất lực không dám làm gì.
Doãn Thiên Dã quả thật trước giờ không quản gì chuyện cô ty, nếu sau này, tài chính Doãn gia đều vào tay Tần Cảnh, cô có ở lại bên Doãn Thiên Dã cũng không được lợi lộc gì!
Thư Miểu cười lạnh, quả nhiên là vô cùng tương xứng, đến cách đối nhân xử thế đều là một dạng lạnh lùng vô tình!
Tuy rằng biết chính mình lúc trước nghĩ bấu víu vào kẻ có tiền như thế này quá mức ngây thơ, nhưng hiện tại hoàn toàn bị phá hỏng, cô ta vẫn không hả giận: "Tôi muốn 500 vạn để kín miệng, lập tức phá bỏ đứa bé này!"
Thư Miểu nổi giận: "Năm trăm vạn đối với Doãn gia chỉ là mắt muỗi!"
Tần Cảnh chậm rãi: "Cô không biết người có tiền đều là vắt cổ chày ra nước sao?"
"Tần Cảnh, cô đừng khinh người quá đáng!" Thư Miểu mặt méo xệch, phấn son cũng muốn rụng hết. (tớ chém)
"Người bị khinh chính là cô!" Tần Cảnh cười ôn nhu, giọng điệu lại vô cùng có sức sát thương, "Khinh là khinh dạng nữ nhân không biết xấu hổ như cô!"
Nháy mắt, giọng Tần Cảnh càng trở nên ác độc, "Thư Miểu, cô nghe cho kĩ. Cô muốn náo đến truyền thông, tôi lập tức có thể tìm được video nóng của cô từ phòng hồ sơ, lấy danh nghĩa của cô truyền ra bên ngoài. Cứ cho là cô mặt dày không phản ứng, tôi cũng không cho là nam chính trong video buông tha cô! Cô muốn kiện, càng đơn giản, toàn bộ diễn biến đều có đoàn luật sư cấp cao của Doãn thị theo dõi! Cô muốn tìm xã hội đen, thì cẩn thận Doãn lão gia tử sẽ làm cả cô và đứa bé trong bụng cô đều biến mất!"
Tần Cảnh nói không nhanh không chậm, tốc độ nhẹ nhàng như gió mùa xuân, nhưng lạnh thấu xương hơn cả gió đông tháng 11, khiến cho Thư Miểu toàn thân phát run, vừa tức vừa thẹn.
Tần Cảnh nói xong, lại quay lại xe, cầm theo bịch băng vệ sinh to đùng, đưa cho Thư Miểu, cười tít mắt: "Đề phòng sau cô nuôi đứa bé lại gặp nhiều khó khăn, thôi thì tiết kiệm được ít nào hay ít đó, mang về giữ lấy tạm làm tã giấy cho con đi nhé!"
Cuối cùng, "Nhưng mà" Tần Cảnh nhìn thẳng khuôn mặt đã tái nhợt của Thư Miểu, cười quỷ dị "Cô thực sự xác định, ba ba đứa nhỏ không phải là... tên có hai chữ sao, Thư Miểu?"
Thư Miểu đột nhiên ngẩn ra, kinh ngạc. Cô ta, làm sao mà biết?
Đương nhiên là nhờ phúc của tiểu thuyết rồi! Cũng không muốn dây dưa thêm với Thư Miểu, Tần Cảnh lập tức lên xe. Doãn Thiên Dã đi đến, ngồi ở ghế lái, lái xe đưa Tần Cảnh đi.
Chỉ còn lại Thư Miểu đứng đó, tay vẫn ôm một bao băng vệ sinh cỡ đại, nhìn theo xe Ferrari, trong con mắt oán độc hiện tia âm trầm: Tần Cảnh, đợi đó, nhất định tôi sẽ không buông tha cô!
(=)) chết cười Cảnh tỷ)
Mối hận của Thư Miểu, ngay đêm đó, cần được phát tiết.
Tám giờ tối, Tần Cảnh tắm rửa xong, ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha gọi điện cho Tần ba ba, định báo cào tình hình công tác mấy ngày nay.
Đang nói chuyện, có số lạ gọi tới,Tần Cảnh vội vàng chào Tần ba ba, nhấn nghe.
Một giọng nam nhân rất ôn hòa, nói là có trong tay VCD quay ngôi sao nổi tiếng Long Kỳ và nữ nhân N.
Người trong ngành giải trí ai mà không có chân truyền thông riêng cho mình, nên Tần Cảnh cũng không hoài nghi gì, ngắt máy liền đi thay quần áo, xuống lầu.
Người kia nói đứng ở dưới tiểu khu. Vậy mà Tần Cảnh đứng ngó bốn phía, lúc này cũng không thấy mọt bóng người nào.
Trên con đường hẹp dưới bóng cây ngô đồng, ánh sáng đèn đường đã mờ nhạt lại bị bóng cây rậm rạp che khuất, mới quả nhiên có thể thấy một bóng người cao lớn.
Tần Cảnh bước đến chào hỏi vài câu, người kia cũng không nhiều lời, lập tức rút đĩa từ trong túi ra.
Tần Cảnh nhận lấy, vừa định hỏi han, ngoài đường đột nhiên có một chiếc xe màu đen,đèn pha chiếu thẳng vào mặt làm cho cô thật chói mắt không thể mở được ra.
Cô theo bản năng đưa cánh tay đang cầm CD lên che mắt, lại lờ mờ phảng phất ngửi ra mùi gì đó đạm đạm ngọt ngọt.
Này, không phải là.... Điêtyl ête C2H5OC2H5?!!
Tần Cảnh cả kình, trong giây lát ý thức đến, vị trí dưới tán cây ngô đồng, ở mùa này, góc độ đó, đều là góc chết của camera"
Cô không dám ho he, chỉ quay người muốn rời đi. Nhưng chưa chạy được 2 bước, đã bị người đàn ông ở đằng sau giữ chặt, cùng lúc, cầm khăn tay sực mùi thuốc mê che hết mũi miệng cô.
Tần Cảnh cố nín thở, kiệt sức vẫn cố giãy rụa, nhưng xe màu đen không biết từ bao giờ đã tiến đến, từ trên xe đi xuống là vài người đàn ông, ba chân bốn căng nâng cô lên ném lên xe.
Cô tuy đã nhịn thở rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn là chịu không nổi hít vào nhiều dietyl ete, tinh thần dần dần mở mịt, hôn mê.
Đến khi cô tỉnh, phát hiện ra mình đang nằm trên mặt sàn gỗ cứng rắn lạnh lẽo, trước mặt là nhiều người mặc âu phục đứng thành hàng, giống như là phần trang trí của căn phòng chứ không phải là người thật nữa.
Tất cả những người đó đều có khuôn mặt vô cảm, trừ một người duy nhất lẳng lặng ngồi trên sofa, nhìn xuống cô, ánh mắt sâu thẳm như bóng đêm,
Tần Cảnh ngẩn ra, ngồi dậy, thân thể không biết bị cái gì mà không thể nhúc nhích. Cô mới phát hiện, tay mình bị trói ra sau lưng, dây thừng dài nối một đầu với móc sắt ở vách tường, giống như sợ cô chạy mất vậy.
Tần Cảnh mạc danh kì diệu (ngơ ngác), cô cũng đâu phải chó con!
Cô nổi giận đùng đùng nhìn người đàn ông ngôi ở phía xa, đến lúc nhìn rõ mặt hắn, tim dột nhiên thót một cái.
Ách, tướng mạo như vậy, làm vai phụ thật phí quá, nếu như vào một tiểu thuyết thần tượng khác, đã là nam chính rồi!
Nếu nói Doãn Thiên Dã đẹp sáng ngời rực rõ như mặt trời, thì người này, chính là vẻ đẹp của bóng đêm khiến người ta run sợ.
Hắn ta ngồi an tĩnh như vậy, như một pho tượng thần uy nghi, lại ẩn chứa khí độ không dám coi thường. Hắn ta nhìn Tần Cảnh, ánh mắt có chút lạnh, có chút tối, lại có chút gì đó khiêu chiến.
Tần Cảnh thấy hắn ta chậm chạp mãi không mở được miệng, những người đàn ông đứng xung quanh cũng im như phỗng, nói: "Uy, anh bắt tôi đến làm gì?"
Người đàn ông trước mặt nhếch môi cười, phong hoa lộ hết, "Tần Cảnh lần trước cô lấy từ chỗ tôi một tấm ảnh, kết quả,... Thế nào, còn chưa được giáo huấn sao?"
Tần Cảnh nghẹn họng, nhìn trân trối, đây là....
Việt Trạch?
Người trong tiểu thuyết muốn XXX cô, Việt Trạch? Có nhầm không?