Tần Cảnh vừa chỉnh sửa xong bản kế hoạch của Trâu Manh liền nhận được điện thoại của phòng quản lý vật tư của khu chung cư Duyệt Thủy, nói là họ cần kiểm tra ống dẫn khí ga, nhờ cô về mở cửa.
Tần Cảnh đặt điện thoại xuống, có chút chột dạ nhìn ra bên ngoài, tổ chuyên mục "Chuyện ngôi sao" mấy hôm nữa sẽ đổi phòng làm việc, Doãn Thiên Dã và Đường Quả đang nói chuyện với các công nhân.
Tần Cảnh ra đưa bản kế hoạch cho Trâu Manh, sau đó lấy cớ tìm Dương Tân nói chuyện chuồn đến nhà của Doãn Thiên Dã ở khu Duyệt Thủy.
Kỳ thật, Tần Cảnh từ sớm đã cảm thấy cô ở cùng chỗ với Doãn Thiên Dã không phải là hay, chỉ là vừa rồi nhiều việc, không có thời gian để ý; nhưng mà mấy ngày nay nhàn rồi, ở nhà có nhiều thời gian, kết quả, không thể tránh rất nhiều vụ đụng độ vô cùng áo diệu mà khó xử vô cùng.
Sáng sớm ra, cô mơ mơ màng màng đi vào toilet, cửa đã tự động mở ra, cô không phản ứng kịp tông thẳng vào ngực một người nào đó vừa mới tắm xong vẫn còn tản luồng khí tươi mát của xà phòng.
Cô nháy mắt hết sạch cả buông ngủ, vẻ mắt vặn vẹo.
Người nào đó nhìn thấy cái biểu cảm đó của cô, vô thanh thắng hữu thanh, giống như thể hoài nghi là cô cố ý nhảy vào lòng hắn vậy, rất muốn đấm.
Mặc lễ phục dạ hội bằng lụa tơ tằm đương nhiên là phải mặc quần chữ T (*).
Tần Cảnh đi ra ngoài toilet cầm theo quần lót đi phơi, Doãn Thiên Dã nhìn lướt qua một cái, vừa hay nhìn thấy cái thứ bé bé kiểu dáng rất rõ ràng trong tay cô, đôi mắt xinh đẹp chứa ý cười, trên mặt là một cái biểu cảm, tất nhiên là, cũng rất đặc sắc.
Tần Cảnh biết, đàn ông là một loại động vật có sức tưởng tượng vô cùng phong phú, càng không nói đến cái người kia, có tên là Doãn Thiên Dã.
Cô nghĩ, trong lúc cô ở trong phòng xấu hổ đỏ mặt đổi quần lót, chắc chắn hắn ở ngoài phòng khách trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh cô chỉ mặc mỗi cái quần chữ T màu điều này. Chứ nếu không, lúc cô mặc xong lễ phục đi ra ánh mắt hắn đã không tự nhiên vội vàng cụp xuống như thế.
Cực kỳ ngứa đòn rồi đấy.
Buổi tối khi Tần Cảnh vừa đặt máy tính xách tay lên bàn trong phòng khách lên mạng, tự nhiên một website nhảy ra phát ra thanh âm kỳ kỳ quái quái, mọi người biết mà. Tần Cảnh tay chân luống cuống còn chưa kịp tắt, đã cảm nhận được một ánh mắt vô vung ý vị thâm trường, giống như kiểu một công tử nhà giàu đời sống mỹ mãn thông cảm vô hạn cho một ni cô nội tâm đói khát đã lâu, dạo này không bị đánh ngứa da à!
Cho nên, Tần Cảnh quyết định, tìm Doãn bá bá bảo bác ấy trả lại chìa khóa nhà của Doãn Thiên Dã ở Duyệt Thủy, dù thế nào chăng nữa cũng phải thanh lý được cái tên Doãn Thiên Dã này ra khỏi nhà, không thì không biết còn xảy ra được cái chuyện gì nữa!
Thế là, cô liền đi tìm Doãn Tùng.
Doãn Tùng rất sảng khoái, ngay lập tức cầm chìa khóa phòng Doãn Thiên Dã đưa cho cô, nhưng, ông bác còn nói một câu vô cùng đau đớn: "Bác tịch thu nhà của nó, chính là sợ nó mang con gái không đứng đắn đến nhà sống chung mà! Nhưng mà thôi, mang chìa khóa giao cho cháu, tùy cháu xử lí!"
Tần Cảnh:...
Cô rất xoắn xuýt:
Dù sao, chuyện người thừa kế này là không thể thay đổi. Nên giờ tính ra hắn không có đồng nào, vẫn sẽ có rất nhiều phụ nữ nhào vào hắn. Chỉ tính nhầm một bước, mất bao nhiêu công sức hắn mới có quy củ hơn một ít, cứ như vậy thả hắn đi tiêu dao. Chút thành quả từ bấy đến giờ lập tức thất bại trong gang tấc.
Cô suy tính rất lâu, cuối cùng vẫn là không để cho Doãn Thiên Dã biết về cái chìa khóa.
Cô nghĩ hiện tại chìa khóa còn trong tay cô, mới đến phòng quản lý đổi lại thông tin liên lạc người thuê nhà một chút. Để vạn nhất nơi đó có xảy ra chuyện gì, không cần phiền toái Doãn Tùng, cũng không cần kinh động Doãn Thiên Dã, để cô tự đi xử lý là được.
Không ngờ, vừa mới sửa đực một hai ngày, bên họ đã muốn sửa ống dẫn ga, Tần Cảnh đành lén lút đi qua đó.
Tần Cảnh lần đầu tiên đến nhà của Doãn Thiên Dã, hóa ra nhà của hắn so với tưởng tượng của cô quá không giống nhau.
Nhà hắn là một căn penthouse (mời các bạn GG) rất tuyệt, trang trí chủ đạo bằng hai màu đen trắng, phi thường tinh xảo cao quý, khiến cho người xem có một cảm giác thanh tịnh sạch sẽ, ngay cả sofa cũng là một màu trắng như tuyết, không một hạt bụi.
Căn phòng tuy rằng cả tháng nay không có người ở, nhưng vẫn sạch sẽ bóng loáng, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, không loạn chút nào, không hề giống như nơi ở của một người đàn ông độc thân, nhưng cũng không hề giống như nơi có phụ nữ ở qua.
Bởi vì Tần Cảnh đi một vòng, cũng không có phát hiện bất kỳ thứ gì liên quan đến phụ nữ, ngay cả trên giá rửa mặt cũng không có đồ trang điểm linh tinh.
Công nhân kiểm tra khe hở đường ống dẫn ga, Tần Cảnh không có việc gì cần tham gia, nhìn thấy trên tủ TV có một vài băng ghi hình xếp ở đó, trong đó có một cái ghi dòng chữ tiếng Ý "Turandot Turandot" (**).
Tần Cảnh lòng chấn động, cư nhiên còn có nhạc kịch để xem.
Kết quả, không giống như cô nghĩ, đây cũng không phải nhạc kịch, mà là mấy màn opera do nhóm lưu học sinh Trung Quốc ở Học viện Opera tự cải biên ra. Càng khiến cho cô không tin được là, vai nam chính do Doãn Thiên Dã thủ vai kĩ thuật diễn xuất vô cùng thuần thục.
Hắn biểu diễn cực kỳ rung động, đem hết nhân vật hoàng tử Mông Cổ, từ si tình, cơ trí, thông minh, bá đạo, ôn nhu đều biểu hiện rất tinh tế.
Điều này làm cho Tần Cảnh có chút hổ thẹn, hổ thẹn buổi tối hôm ấy khi hắn nói hắn học hai năm rưỡi Opera, cô còn cho rằng hắn đại bộ phận thời gian là chơi bời đàn đúm mà thôi.
Bộ Opera này của hắn lại khiến cô rất cảm động, đến tận khi băng ghi hình đã chạy hết rồi, cô còn thật lâu không thể hoàn hồn.
Xem xong vở Opera thì công nhân cũng kiểm tra xong.
Tần Cảnh đem băng ghi hình cất lại vào trong hộp, lại đột nhiên phát hiện bên trong còn có một cái gì đó, rút ra xem, giấy trắng mực đen "Ti Amo".
Tần Cảnh sửng sốt, loại cảm xúc này phải là...
Lật qua, quả nhiên là tấm hình chính diện.
Trước thánh đường Tòa thánh Ba Ngôi(***) ở Roma, trên bậc thềm Tây Ban Nha cổ xưa rộng lớn, Doãn Thiên Dã ngồi trên bậc thang, cánh tay tùy ý đặt trên bắp đùi thon dài, những ngón tay dài dễ nhìn như thể đó là bàn tay của một nhạc công piano vậy.
Hắn mỉm cười đạm đạm, lại mê người đến mức khiến người ta không dời được mắt.
Thế nhưng, chỉ cần dời được một chút nhìn lên trên sẽ thấy, một cô gái ngồi ở bậc trên, từ phía sau bám vào cổ hắn, tươi cười xán lạn như hoa.
Nàng rất đẹp, hắn cũng rất đẹp, nhìn qua giống như trời đất tạo nên một đôi!
Trong lòng Tần Cảnh nổi lên một tia tình tự là lạ, hẳn không phải là thư thái.
Cô chưa từng gặp qua cô gái trong bức ảnh, nhưng cô nhận ra, đây là nữ diễn viên đóng vai công chúa Turandot trong băng cô vừa xem, một nữ diễn viên đẹp không tưởng tượng nổi.
Tần Cảnh yên lặng nhét tấm hình lại, không biết có chuyện gì mà lòng mình lại thấy không thoải mái. Cô mới không thích Doãn tiểu cặn bã đâu, nhất định là do cảm xúc Tần Cảnh-trước lại quấy phá!
Có lẽ chút nữa sẽ đỡ hơn!
Advertisement / Quảng cáo
Chuẩn bị đi, vừa muốn mở cửa lại nghe thấy chuông cửa vang.
Vừa mở cửa, Tần Cảnh phát hiện ngay, cái loại tình tự là lạ kia, sẽ không đỡ được! Bởi vì, cô gái mỹ lệ trong băng hình và trong tấm ảnh, đang đứng ngay trước mặt cô đây.
Tần Cảnh là giật mình kinh ngạc, mỹ nữ đối diện cũng giống hệt là biểu cảm kinh ngạc giật mình.
Nói một cách chính xác là, trong một cái nháy mắt cánh cửa mở ra, nhãn thần kích động thấp thỏm của nàng nháy mắt đổi thành kinh ngạc. Nàng sững sờ nhìn chòng chọc Tần Cảnh hồi lâu, lại nhìn lại số nhà ghi trên cửa, mới hỏi một cách nghi ngờ: "Đây không phải là Doãn... A, xin hỏi, đây là nhà Doãn Thiên Dã sao?"
Tần Cảnh lần này hoàn toàn không biết trong lòng là cái cảm tưởng gì, đờ đẫn cười cười: "A, phải, nhưng mà, dạo gần đây anh ấy không sống ở đây!"
Cô gái nghe cô nói vậy có chút thất vọng, nhưng hiển nhiên, nàng tương đối quan tâm hơn về một vấn đề khác, "Thế, cô là?"
"Bạn thường thôi!" Ngay lúc này, Tần Cảnh có phần muốn bịa chuyện, nhưng mà, cô áp chế đươc được cái mong muốn không thể tưởng tượng được kia, ăn ngay nói thật, "Trong thời gian anh ấy không sống ở đây, Doãn bá bá nhờ tôi trông nhà cho anh ấy!"
Chẳng qua, cô yên lặng che dấu rằng cô biết Doãn Thiên Dã hiện tại ở chỗ nào!
Thực kỳ quái!
Trong đầu tựa hồ có hai người đang tranh cãi:
—— Tần Cảnh, mày phát thần kinh cái gì?
—— tôi chính là không muốn nói chuyện, thế thôi chứ có làm sao?
"A, vậy à?" Cô gái nhìn Tần Cảnh mặt hoàn toàn bình tĩnh, cũng thu lại nụ cười, vội lấy từ trong túi Gucci ra một tấm danh thiếp đưa cho cô, "Uhm, đây là danh thiếp của tôi, nếu như cô có gặp anh ấy, phiền cô bảo anh ấy liên lạc cho tôi, được không??"
Tần Cảnh gật gật đầu, nhận lấy danh thiếp nhìn thoáng qua, "Tô Mạn, diễn viên cấp B của Thịnh Hạ ".
Tô Man, cái tên rất phù hợp khí chất nàng, mà nàng không thể nghi ngờ là rất lợi hại, không có bỏ học, hẳn là học đủ bốn năm mới về nước.
Vừa mới trở về liền có thể trở thành diễn viên hạng B cho công ty quản lý hạng nhất trong nước Thịnh Hạ, chắc hẳn tài diễn xuất cũng như hậu phương đều là lợi hại.
Mà vào Thịnh Hạ, về sau đường đi hẳn là thuận buồm xuôi gió!
"Tôi sẽ chuyển lời!" Tần Cảnh cất kỹ danh thiếp, đóng cửa.
Tô Mạn rất vui vẻ, trong khi cùng Tần Cảnh xuống lầu, trong lúc lơ đãng nói rất nhiều lời, chỉ toàn là những chuyện hay ho của nàng và Doãn Thiên Dã xưa kia khi học cùng nhau ở Ý.
Gần đến giờ chia tay, Tô Mạn mới đột nhiên nghĩ tới: "A, ngại quá, tôi còn chưa hỏi tên cô là gì nhỉ?"
"Tần Cảnh!" Cô đạm đạm mỉm cười.
Tô Mạn lúm đồng tiền như hoa trên mặt liền trong một khắc có một chút cứng lại, nhưng chỉ một chút thôi, Tần Cảnh còn chưa kịp phát hiện ra. Tô Mạn kinh ngạc một giây đồng hồ, phục hồi tinh thần lại, tươi cười ngược lại biến thành càng tự tin mà thoải mái!
Trên đường Tần Cảnh trở về phòng làm việc, cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ, trong lòng cứ như có một khối sương mù mờ mịt khó miêu tả. Kỳ quái, cô suy nghĩ rất lâu, mới nghĩ chắc là do sắp tới tổ chuyên mục đổi phòng làm việc, phiền lòng!
Đến lúc vào phòng làm việc thì nhìn thấy Doãn Thiên Dã đang cầm giẻ lau lau nhà.
Cô đột nhiên phát hiện, cách cô sử dụng tên trợ lý này, hình như có chút không phải. Nghĩ lại cẩn thận một chút, hơn nửa tháng nay, hắn lái xe, mua cà phê, giặt ủi quần áo, chạy đến studio, đương nhiệm quay phim, kiêm cửu vạn khuân vác, còn phụ thêm công năng quét tước phòng làm việc. (anh Dã thật đảm đang)
Đương nhiên, mấy cái này không có ai yêu cầu hắn làm hết.Hắn vô cùng mẫn cảm với nơi sống, cho nên, không cần ai nhắc nhờ, cứ đúng giờ tự động quét tước.
Tần Cảnh nhìn hắn cần cù chăm chỉ di di đẩy đẩy cây lau nhà trên sàn, khiến phòng làm việc như thể phát ra ánh sáng lấp lánh, người khác không nỡ lòng nào giẫm giày lên.
Nghĩ lại, cô nhớ đến băng hình đó, cảm thấy có chút đại tài tiểu dụng.(lấy người tài bắt làm việc vớ vẩn – dùng người không thỏa đáng)
Sau khi cô hỏi lại Trâu Manh, biết được Trung tâm quản lý huấn luyện diễn viên của công ty năm nay tuyển lần đầu tiên vừa vặn sắp bắt đầu. Thế là,cô bảo Doãn Thiên Dã vào phòng mình, đưa cho hắn tờ mẫu đơn đăng ký báo danh, chỉ chỉ: "Này, báo danh đi!"
Doãn Thiên Dã cầm lấy nhìn thoáng qua: "Vì sao?"
Tần Cảnh ngồi ở trên ghế, cảm thấy tư thế cúi người của hắn khiến khoảng cách có phần hơi gần quá, không thấy tự nhiên xê dịch về phía sau, cười: "Anh không phải từng nghĩ muốn làm diễn viên sao? Vì sao không thử xem? Nhân viên nội bộ của công ty báo danh, có thể vừa làm việc vừa học đó!"
"Từ đầu đã không hứng thú!" Doãn Thiên Dã không chút đếm xỉa nói.
Tần Cảnh nhíu mày, làm mà không hứng thú được? Không hứng thú mà anh còn để cái băng hình đó cất ở chỗ giơ tay lên là lấy được vậy à?
Rốt cuộc là cô vẫn tìm chống lại hắn, vẫn là hắn vẫn tìm cách chống lại cô?
Doãn thị là làm giải trí, Doãn Thiên Dã về sau muốn tiếp nhận thì tất nhiên trước hết phải hiểu rõ hoạt động bên trong ngành giải trí đã.
Hôm nay không phải dễ dàng cô mới phát hiện ra, làm diễn viên ít nhất là một cái từ nước ngoài về, không nghĩ đến...
Tần Cảnh nháy mắt hạ mắt xuống, thương xót nói: "Doãn Thiên Dã, anh là một tên lừa đảo!"
Doãn Thiên Dã không biết cô thế nào đột nhiên như vậy, có chút ngơ ngác: "Tôi lừa em lúc nào?"
Tần Cảnh nhớ lại nội dung nhật kí, ánh mắt u oán nhìn hắn: "Trước kia anh từng nói, nếu như tôi về sau làm đạo diễn, dám khẳng định là bởi vì kỹ thuật quá ngốc mà không ai muốn đóng vai nam chính, đến lúc đó anh sẽ hy sinh hình tượng tới giúp tôi!"
Doãn Thiên Dã giật mình, có chút hốt hoảng.
Sau một lúc lâu, hắn tỉnh táo lại, lông mày ưa nhìn run rẩy một chút: "Chính vì tôi nhớ câu nói đó nên mới không đồng ý! Tần Cảnh, em đàn áp tôi đến nghiện rồi hả? Về sau nếu em làm đạo diễn, tôi làm diễn viên, không phải sẽ bị em chỉnh chết!"
Tần Cảnh không phục: "Tôi đối xử với anh tệ đến vậy cơ à?"
Doãn Thiên Dã: "Hừ!"
Nói, quay đầu đi không thèm nhìn cô.
Tần Cảnh cười tít mắt dụ dỗ:
"Doãn Thiên Dã, làm diễn viên thực rất tốt, diễn kịch vui lắm nha!"
"..."
"Diễn kịch có thể hấp dẫn rất nhiều fan nữ nha!"
"..."
"Diễn kịch có thể kiếm rất nhiều tiền nha!"
"Lúc trước em liên thủ với bố tôi làm đủ trò, không phải là để cho tôi không tìm vui, không cho tôi dây dưa phụ nữ, không cho tôi tiêu tiền sao?" Doãn Thiên Dã có lòng tốt nhắc nhở,
"Em trước sau mâu thuẫn! Cái tôi muốn là gì, trực tiếp phế bỏ khế ước của em với bố tôi là tốt rồi, không cần khổ cực đi diễn cái gì!"
Tên này sao tinh quái quá vậy, chuyên môn bẻ lại lời cô!
Tần Cảnh lầm bầm mắng mấy câu với cái gáy hắn, lại cười tít mắt dỗ dành: "Nếu anh đi báo danh, hơn nữa học tử tế một thời gian, thì tôi sẽ nói vài lời với bố anh, trả lại xe và nhà cho anh!"
Chao ôi, cái chiêu dỗ dành cho các bạn nam này, trước giờ chưa từng gặp cản trở đáng kể!
——————————-
(*) hình quần lót chữ T
(**) Turadot là vở opera 3 hồi của Giaccomo Puccini, nhưng được hoàn thành bởi Franco Alfano, chuyển thể libretto tiếng Ý bởi Giuseppe Adami và Renato Simoni.
Turandot được dựa trên cốt truyện cổ tích CHUYỆN HOÀNG TỬ CALAP VÀ CÔNG CHÚA NƯỚC TRUNG HOA- truyện cổ tích A Rập, là truyện thứ 8 trong tập truyện Nghìn lẻ một ngày nếu bạn nào muốn tìm đọc. Truyện kể về Công chúa Turadot nước Trung Hoa xinh đẹp nhưng kiêu ngạo, yêu cầu những kẻ đến cầu hôn phải trả lời được 3 câu đố của cô, nếu không trả lời được thì chỉ có đường chết. Chàng hoàng tử Mông Cổ Calaf nghe lời đồn, tìm đến xin được thử.
Vị hoàng đế già Altoum, đang ngồi trên ngai vàng trong một cung điện nguy nga, tráng lệ, đề nghị Calàf từ bỏ lời thách thức đó nhưng vô ích. Ngay lúc đó, Turandot bước vào và kể câu chuyện về tổ tiên của mình là công chúa Lou-Ling, bà đã bị giết một cách hung bạo bởi chính hoàng tử đã chinh phục được bà, vì thế giờ đây để trả thù, Turandot chống lại tất cả đàn ông với quyết tâm không ai có thể chiếm hữu được mình. Rồi Turandot đặt câu hỏi đầu tiên: "Cái gì sinh ra vào mỗi buổi tối và chết vào lúc bình minh?" "Hy vọng" – Calàf đã trả lời đúng. Mất tự tin, Turandot tiếp tục đặt câu hỏi: "Cái gì ánh lên lung linh màu đỏ và ấm áp như lửa nhưng không phải lửa?" Sau một giây im lặng, Calàf trả lời: "Máu". Dường như có phần nao núng trước câu trả lời của Calàf nhưng Turandot vẫn đặt tiếp câu hỏi thứ ba: "Cái gì giống như băng nhưng nó vẫn cháy?" Sự căng thẳng lan khắp không gian cho tời khi Calàf gào lên câu trả lời một cách đắc thắng: "Turandot!" Và khi đám đông đang vui vẻ chúc mừng chàng trai, công chúa van xin cha mình đừng bỏ rơi cô cho người khách lạ nhưng dù có van nài thế nào đi chăng nữa cũng không đem lại kết quả gì. Calàf đã rất rộng lượng đặt ra một câu hỏi cho Turandot, nếu Turandot có thể biết tên anh vào lúc bình minh thì anh sẽ chấp nhận hi sinh mạng sống của mình.
Sau đó, dù cho Turandot đã hạ lệnh bắt người cả thành Bắc Kinh không được ngủ để cô tìm tên của chàng,, nhưng Calaf thông minh đã lẩn tránh được điều đó, khiến cho cuối cùng nàng Turandot chỉ có thể chịu thua. Và họ sống happily ever after ~~~
Thực ra việc chú thích cho vở opera này cx không quá cần thiết nhỉ. Nhưng mà thôi.
(***)Trinità dei Monti, nhà thờ tiêu biểu cho kiến thức Phục hưng, nằm ở trung tâm thành phố Roma, Italia. Nó nổi tiếng với bậc thang Tây Ban Nha dẫn thẳng xuống Piazza di Spagna.