"Nếu như ta có 9 mạng sống sẽ đều cho nàng, ta thà rằng thiếu 9 lần sống, cũng không muốn cô độc lẻ loi, cứ thế một mình sống qua ngày."
Thanh niên mặc áo trắng cười một nụ cười hàm chứa bi thương, đôi mắt sáng lưng tròng nước mắt chảy ra từ khóe mi.
Hai tay hắn run rẩy nhẹ nhàng nâng lên một thanh đoản kiếm tinh xảo, đưa đến người bên cạnh ở trước mắt, thỉnh cầu đối phương hãy dùng thanh kiếm này đâm vào lòng ngực bản thân, cứu người trong lòng của mình.
Ánh đèn chiếu rọi vào khuôn mặt của hắn, khúc xạ giọt lệ lấp lánh.
"Cắt ----!"
Một tiếng nói tràn đầy năng lượng gầm gừ.
Hai người mời vừa rồi còn biểu hiện ngưng trọng đột nhiên hoàn toàn thu lại nét mặt.
"Oa Tô Hồng làm sao cậu lại nhập tâm diễn tốt như vậy, câu vừa rồi kia nói đến tôi sắp khóc rồi!"
Bạn học đối diện đỏ mặt nói.
Tô Hồng cười cười, đưa tay lau đi vệt nước ở khóe mắt.
"Chỉ đặt mình vào suy nghĩ bên trong của nhân vật mà thôi thôi, hay cậu lên QQ đọc vài l