Tô Hồng chân tay luống cuống nhìn Mục Tịch Triều xoay người mở cửa, không có một chút dự định nào muốn cùng mình trao đổi thêm.
Cứ như thế kết thúc?
Không được, tiểu miêu ta đây không chịu được loại oan ức này!
Hắn quyết tâm, trong nháy mắt khi Mục Tịch Triều mở cửa, mạnh mẽ đâm sầm vào thân thể hắn!
"Cậu làm cái gì thế!"
Mục Tịch Triều không ngờ tới lá gan Tô Hồng lại lớn như vậy, xoay người định hét vào mặt cậu, nhưng không ngờ thoáng nhìn thấy khuôn mặt cậu đầy tuyệt vọng, ngay sau đó đã ngã vào lòng ngực của hắn giống như sắp chết đến nơi.
Hành động của Mục Tịch Triều lập tức cứng đờ.
"Van cầu anh Mục tổng…Dù cho, dù cho không thể lập tức trúng tuyển, cũng không nên đuổi tôi đi ngay có được không?"
Tô Hồng duỗi ra cánh tay mềm mại, chặt chẽ ôm lấy phía sau lưng Mục Tịch Triều, yếu đuối đến cùng cực nỉ non quyến rũ khóc
Mục Tịch Triều theo bản năng giơ hai tay lên, giữ vững trong sạch.