Người tài xế tập mãi cũng thành quen, Mục Tịch Triều là một ông chủ tốt, tuy không nhiều lời, nhưng rất hiếm khi gây khó dễ cho người khác, vì vậy hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều, lên tiếng chào hỏi xong liền rời đi.
Nhưng không nghĩ, bên dưới bãi đậu xe tối tăm, Mục Tịch Triều ngồi ở trong xe, phức tạp nhìn chằm chằm vào chú mèo nằm dưới lớp quần áo.
Toàn thân trắng như tuyết, nhưng Mục Tịch Triều vừa mới chạm vào liền ôm chặt cánh tay hắn.
Ngủ khò khè khò khè thật ngon.
…..
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng mặt trời tươi sáng chiếu rọi qua cửa sổ sưởi ấm không khí trong căn phòng thật ấm áp.
Cả người Tô Hồng đều nặng nề, như ở bên trong một vùng tắm tối không cách nào tỉnh thức.
Xảy ra chuyện gì…?
Hắn nhớ mang máng ngày hôm qua…dường như vì dùng sức quá độ, dẫn đến pháp lực suy kiệt….