Tan Chảy: Trái Tim Của SẾP Cả Ngày Lẫn Đêm
Cửa lớn ký túc xá đóng sầm lại một tiếng rầm.
Trợ lý và vài người bảo vệ ban đầu cùng Mục Tịch Triều đến đây hai mắt nhìn nhau.
Người đàn ông đang gấp gáp kia….thực sự là Mục tổng thanh tâm quả dục của bạn họ sao???
Bên trong phòng--
"Mục tổng!"
Tô Hồng chống cự kêu to hai tiếng, cả người bị Mục Tịch Triều ép vào cánh cửa, lại không dám lớn tiếng, sợ bị người đứng ngoài kia nghe thấy.
Mặc dù đang mùa hè, thế nhân da dẻ trần trụy kề sát ván cửa lạnh lẽo, vẫn khiến hắn không nhịn được run cầm cập mấy lần.
"Không bao nhiêu người nhìn thấy, là có bao nhiêu người nhìn thấy? Họ nhìn thấy cậu ở đâu?"
Mục Tịch Triều đứng sau lưng Tô Hồng, âm thanh khàn khàn, giống như gào thét cả đêm qua.
Trong lòng hắn tức giận đến phát điên, nhưng vẫn liều mạng khắc chế.
Tại sao hắn tức giận?
Tại sao hắn lại cảm thấy sốt ruột đau lòng?
Không nên như vậy…Hắn từ nhỏ đã không phải người dễ dàng kích động, tính tự kiềm chế của hắn xưa
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.