Tan Chảy: Trái Tim Của SẾP Cả Ngày Lẫn Đêm

Chương 20: Cha nuôi tổng giám đốc cấm dục (20)



Đỗ Tuyết Kiều suy tư một chút, chậm rãi nói: "Mảnh đất đó ban đầu vốn thuộc về tập đoàn Minh thành, được xem như là mũi nhọn trọng điểm trong chiến lược quy hoạch của tập đoàn này, thế nhưng cấp dưới của Nhan tổng có người vì mưu cầu lợi ích riêng đã bán rẻ nó đi, sau đó bị Nhan tổng phát hiện muốn thu mua về, đối phương lập tức nâng giá lên gấp trăm lần, chuyện này năm đó rất ầm ĩ, vì mặt mũi nên trước hết phải đè ép xuống"

Tô Văn đăm chiêu gật gù: "Tin tức bán đấu giá này là tin tức nội bộ nhà cậu có được hay đã công bố rộng rãi rồi?"

"Chưa có đâu, đây đại khái chỉ là một mẫu tin tức, chẳng qua tớ đoán Nhan tổng đối với lần này nhất định vô cùng để tâm, luận trên tính cách của anh ta tuyệt đối sẽ không để mảnh đất này rơi vào tay kẻ khác"

Đỗ Tuyết Kiều chăm chú phân tích nói.

Cô nàng này hằng ngày tuy hơi kiêu căng khó chơi, thế nhưng đối với chị em tốt của mình, Tô Văn, trước giờ luôn thành thật biết gì nói nấy, lời nói hết sức vô tư.

"Vậy thì tốt…"

Trong mắt Tô Văn lóe ra một tia hàn ý.

….

Tiễn thầy giáo đi, Tô Hồng nhìn đống bài tập đầy bàn mà đau đầu.

Cậu ở đế quốc trước giờ chưa từng chính thức tiếp thu kiến thức giáo dục, vốn dĩ còn đang cảm động vì nền giáo dục ở đây đặc biệt tươi đẹp, hiện tại đối mặt với bài tập trong truyền thuyết ngay lập tức trên mặt toàn là nước mắt.

Người ta kim ốc tàng kiều, mang đến toàn trang sức sản phẩm quý giá, thế nhưng Lão Biến Thái Nhan Ngọc Minh này lại mang đến từng quyển, từng quyển bài tập.

Chờ đến khi cậu hoàn thành được nhiệm vụ, không chừng còn có thể thi đậu tiến sĩ kinh tế ở thế giới này!

Tức giận thở hổn hển vung bút viết, bất tri bất giác sắc trời đã tối đi.

Tiếng mở cửa vang lên, Tô Hồng lúc này mới lấy lại nhận thức, khuôn mặt đầy phức tạp nhìn về phía Nhan Ngọc Minh đang đi tới.

Lão Biến Thái…Lại còn vụng trộm giữ chìa khóa của cái nơi gọi là "Ký túc xá" này.

Thực sự là không giấu diếm một chút nào.

Thấy tay Nhan Ngọc Minh ôm một hộp nhìn qua chứa rất nhiều loại đồ ăn khác nhau, so với khí chất cao quý lạnh nhạt của hắn thực sự không thích hợp.

"Ăn xong lại làm tiếp"

Hắn nói đơn giản, kéo ra chiếc ghế hết sức không khách khí ngồi xuống bên cạnh bàn.

Tô Hồng đem câu "Được rồi cha nuôi" nuốt vào trong bụng, ngoan ngoãn mở thức ăn ra – vừa đúng là món bò bít tết ngày hôm qua mà cậu thích nhất.

Cậu có chút sửng sốt, lén lút liếc nhìn Nhan Ngọc Minh, nhận ra đối phương đang ở bên kia chăm chú xem văn kiện mang về, không có quan tâm đến cậu, trong lòng không khỏi có chút phức tạp.

Tối hôm qua sau khi xảy ra cảnh tượng hỗn loạn như vậy, Nhan Ngọc Minh còn ghi nhớ được cậu thích nhất món này…

Lẽ nào thực sự coi cậu như con ruột mà nuôi dưỡng?

Trong lòng Tô Hồng hơi nghẹn ứ, quay về ăn món bò bít tết thơm ngon cũng không cảm thấy vừa miệng

"Sao hôm nay ăn lại không thấy ngon miệng?"

Nhan Ngọc Minh ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cậu.

Tô Hồng mím chặt môi, hơi do dự hỏi: "Nhan tổng…anh thực sự xem tôi như con trai nuôi dưỡng sao?

Nhan Ngọc Minh trầm mặc hồi lâu rồi xa xôi mở miệng: "Tôi đại khái sẽ không có một đứa con vô dụng như vậy"

Tô Hồng "…"

Tốt, đúng là không thể tán gẫu quá hai câu.

"Hơn nữa, cậu cảm thấy với tuổi của tôi có thể làm cha cậu sao?"

Nói đến đề tài này dĩ nhiên có chút tàn nhẫn.

Cổ Tô Hồng cảnh giác co rụt lại, nhìn thấy Nhan Ngọc Minh nheo mắt nguy hiểm nhìn chắm chằm vào mình

"Không không không, tôi chẳng qua cảm thấy anh đối với tôi… như bề trên đối với hậu bối rất hòa ái dễ gần!"

Cậu hoảng sợ giải thích rõ ràng.

Kết quả là sau khi nghe xong nụ cười của Nhan Ngọc Minh càng thêm lạnh lẽo.

"Trưởng bối, hòa ái dễ gần?"

Từng từ nói ra đều nghiến răng nghiến lợi, sắc bén xé ruột xé gan!

Quả thực Tô Hồng chỉ muốn gào khóc, cái miệng của tôi ơi!

Bình thường nhanh mồm nhanh miệng ăn nói lưu loát, sao trước mặt Nhan Ngọc Minh lại biến đâu mất, chỉ toàn nói linh tinh!

"Nhan tổng, tôi không có ý này! Ý tôi là anh đối với tôi, cực kỳ tốt! Thứ tình cảm này thật giống như tình thân!"

Hết lần này đến lần khác, Tô Hồng vừa nịnh nọt lại miễn cưỡng ton hót Nhan Ngọc Minh.

Nhan Ngọc Minh ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn hắn một cái: "Tốt như vậy thật không?"

"Vâng vâng!"

Khuôn mặt điển trai nhỏ bé chăm chú gật liên tục mấy cái

"Vậy cậu.."

Nhan Ngọc Minh hơi dừng lại, đăm chiêu nhìn cậu chậm rãi nói: "...sẵn lòng trả giá vì tôi bao nhiêu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.