"Công tử nhỏ Tô gia ơi, xin cậu yên tĩnh trong chốc lát, khát nước đói bụng hay nhu cầu sinh lý đều có thể nói với chúng tôi, thế nhìn kính xin cậu đừng kêu gào âm thanh lớn như vậy nữa, đối với cổ họng cậu không tốt…"
"Vậy các người nói cho tôi biết các người đem trói tôi ở đây để làm gì-!"
Một người đàn ông trung niên bị hắn kêu đến mức huyết áp cũng muốn tăng xông, đi nhanh qua cười làm lành: "Công tử nhỏ nhà Tô Gia, chúng tôi mời cậu đến đây, chỉ để đàm luận một chuyện làm ăn với Nhan tổng, cậu ở chỗ chúng tôi cũng tốt mà, an tâm nữa."
"Các người đàm luận cái gì, tôi không biết chuyện làm ăn còn có thể bắt cóc con tin đấy-!"
Nghe nói được mình trở thành con tin, xem ta bây giờ bản thân xác định là an toàn, hơn nữa lại nhìn thấy người này không muốn để cho mình kêu quá to, Tô Hồng càng vui mừng.
Khốn khiếp! Dám bắt cóc tôi!
Người đàn ông trung niên không muốn Tô Hồng tiếp tục kêu to, hai bên đàm phán một hồi lâu, cuối cùng đáp ứng giúp Tô Hồng tháo ra dây trói gô trên người, nhưng nhất định phải quấn thêm một sợi dây xích trên chân, đề phòng hắn chạy trốn.
Tô Hồng suy nghĩ một chút, bày tỏ ý chấp thuận.
Xem vẻ mặt người đản ông, phảng phất như chịu sự tàn phá lớn, bị phái đến đây kí kết một điều ước nhục nhã mất chủ quyền.
Chờ người đi hết rồi, Tô Hồng lập tức cuộn mình ở trên giường,thể như hắn mới là bên gánh hết sự khuất nhục không chịu nỗi trên người, từ phòng giám sát quan sát, quả là yên tĩnh đáng ca ngợi hơn nhiều.
"Minh thế mà lại coi trọng loại người không có chút nội hàm nào chỉ được vẻ mặt như thế này, thực sự làm Mafia chúng ta mất mặt"
Một người đàn ông nước ngoài trẻ tuổi tóc xoăn màu nâu đang nghiên người dựa vào trên ghế salon trong phòng giám sát, trận la hét vừa rồi khiến cho hắn đến nay còn có bóng ma trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Tô Hồng cực kỳ bất thiện
"Duck thiếu gia, Tô Hồng từng được Nhan tổng bày mưu tính kế, không mảy may liền giành được một mảnh đất trị giá đến vài tỉ, tuyệt đối chúng ta không thể xem thường hắn."
Người đàn ông trung niên vừa mới khuyên bảo Tô Hồng đứng bên cạnh Duck, chân thành trần thuật cùng phân tích.
Duck không nhịn được cào cào lấy mái tóc: "Người cũng đã nhốt trong gian phòng rồi, dù thông minh như thế nào cũng có thế chạy đi sao? Nếu Minh mang đến tờ giấy chứng nhận hoàn thành theo hứa hẹn đến đây, chúng ta liền giết chết tên bình hoa ồn ào này."
Người đàn ông trung niên còn muốn nói gì đó, nhưng có thể là do vừa nghĩ đến vị này là Duck thiếu gia trong tổ chức với danh xưng tên thần kinh tính khí nóng nảy, vì vậy tự mình cân nhắc, hắn tốt hơn hết nên lựa chọn im lặng.
Tô Hồng còn không biết mình đang nị người khác ghi nhớ trong lòng muốn giết chết, ở trong phòng theo dõi làm vẻ như thật sự thương tâm, một bình hoa mệt mỏi quá độ đáng thương không còn sức.
Nhưng mà trên thực tế, hắn không hề có một tia ngừng lại.
Trên chiếc giường xa hoa Kingsize mềm mãi đầy gối cùng chăn, dựa vào những tầng trở ngại này,tay Tô Hồng đặt ở trên chiếc xích trói chân, nhẹ nhàng ma sát, xoa bóp cổ chân đau đớn do bị mài sát
Hắn sững sờ nhìn về phía cửa phòng, dường như đang tìm cách phóng thích bản thân, một cái dây thép cực nhỏ quấn quanh ở đầu ngón tay hắn hết lần này đến lần khác nằm ở cạnh xích sắt thử bẻ khóa…..
Đám tiểu nhân hèn hạ này, sợ không phaải thực sự chỉ cho rằng hắn là loại bình hoa di động đi.
Đến đế quốc mà hỏi thăm môt chút, người đeo mặt nạ Tô Hồng có thể bị xiềng xích nào giam giữ hay sao?
"Khặc khặc!"
Giống như bị sặc một ngụm nước bọt, Tô Hồng không kiềm được ho khan hai tiếng, người trong phòng quản lý nhìn qua không hề chú ý.
Nhưng bên này Tô Hồng cúi thấp đầu, hai mắt lập lòe ánh sáng làm người khác sợ hãi.
Hắc…Mở ra rồi
Lúc nãy hắn phát ra âm thanh lớn như vậy chính là vì muốn nghiệm chứng rằng đám người giám sát mình kia đối với âm thanh hắn phát ra được phóng đại,nhỏ một chút xíu đều có thể nghe thấy, vì lẽ đó vừa rồi làm bộ phát ra tiếng ho khan, chính là vì một che lấp đi âm thanh máy móc nhẹ nhàng của ổ khóa được mở ra.
Muốn có trăm phần trăm thế chủ động, điểm trọng yếu nhất chính là….không thể nằm ở phía bị động điều kiện sinh tồn.
Sống sót, là điều quan trọng hơn tất thảy!
Hắn liếc nhìn chiếc camera trên đỉnh đầu, bình tĩnh nói: "Mời người làm chủ của các người đến đây, tôi có điều kiện muốn cùng các người đàm luận"