"Nói với người của canh anh, từ bỏ giám sát, tạo ra lối thoát để tôi đi ra ngoài"
Tô Hồng trong tay nắm dây xích sắt, sử dụng khí lực to lớn nhất nhưng không đến nỗi giết người để khống chế Duck.
Mặt Duck đỏ lên, tay chân quơ đạp loạn xạ, lại bị Tô Hồng một cước đạp lên vị trí hạ bộ.
Vị trí hạ bộ của đàn ông cũng có thể tùy tiện đạp à!
Trong nháy mắt Duck đau đớn đến không cách nào giãy dụa, vùng vẫy nắm lấy tai nghe Bluetooth trên tai, giọng khàn khàn nói: "Mở cửa, cho đi!"
Mà tai nghe bên kia chậm chạp không có âm thanh gì.
Tô Hồng không nhịn được đoạt lấy tai nghe, âm trầm nói: "Tôi đếm đến 3, nếu như không trả lời, tôi liền làm thịt cái thằng nhóc này."
Tai nghe đối diện vốn dĩ yên tĩnh đột nhiên truyền ra một tiếng cười khẽ.
Tô Hồng cau mày nghĩ thầm, thanh âm này làm sao lại quen thuộc như vậy, muốn đánh đòn à?
Nhanh chóng đón lấy, người bên kia đầu tai nghe từ tốn nói: "Không cần phải đếm, nếu em cao hứng, muốn làm thịt thì liền làm thịt đi."
Âm thanh khàn khàn nam tính của đối phương thông qua tai nghe Bluetooth truyền vào tai, Tô Hồng ngạc nhiên ý thức được, người đối diện kia là lão Nhan Ngọc Minh biến thái!
Cửa phòng một cước bị đá văng ra!
Một trận huyên náo truyền đến bên trong, Tô Hồng nhìn thấy một bóng người cao lớn nhanh chóng xông đến bên cạnh mình, tên Duck xui xẻ trong tay mình kia phát ra một tiếng kêu rên, sau đó liền bị đánh đến ngất xĩu, tiếp theo người mặc áo đen hết sức hiểu chuyện tiếp nhận Duck, sau đó lui ra khỏi gian nhà.
Trong phòng chỉ còn hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau.
"Thân thủ không tệ"
Nhan Ngọc Minh cười tựa như không nhìn hắn, thân ảnh cao lớn như thần linh mang lại bóng tối bao trùm, đem Tô Hòng bao phủ, dành cho sự che chở ấm áp nhưng không kém phần quyền quy.
Tô Hồng nhếch miệng, cười hết sức cứng ngắc: "Này này không phải là công lao của trí tuệ và andrenaline sao?"
Nhan Ngọc Minh liếc hắn một cái, không nói gì thêm nữa, chỉ nắm lấy tay hắn, xem vào trong thấy bị sắt tạo ra vết hồng ngân trầm mặt hồi lâu.
Bên trong căn phòng tráng lệ, hai người đứng ở cạnh giường, không khí đều yên tĩnh lại, hầu như lạnh băng như tủ lạnh.
"Xin lỗi" Nhan Ngọc Minh lặp lại một lần nữa, âm thanh ngày càng trầm thấp "Anh nghĩ rằng anh có thể bảo vệ tốt cho em."
Âm thanh của hắn như suối nước lạnh lẽo, từ trên núi cao trống trải mà lành lạnh rơi xuống, đánh vào dòng nước sâu trong đầm, vang lên từng đợt từng đợt dư vị sóng gợn, bắn vào lòng Tô Hồng từng mảnh gợn sóng.
Tô Hồng chỉ cảm thấy lớp da trên toàn thân phảng phất như bị nhen lửa, bên trong tinh thần có lúc lạnh lúc nóng thực hơi hoảng hốt.
Tại sao…Chỉ là nghe hắn nói một câu xin lỗi, lại khiến hắn trước sau như một bôn ba bao lâu lại có thể cảm thấy thoáng muốn khóc như thế này đây…
"Đừng nói, em không có chuyện gì, anh xem, chỉ là có chút hồng, da cũng không hề xướt!"
Hắn vui cười miễng cưỡng nghĩ cho Nhan Ngọc Minh tỏ ra bản thân vô cũng tốt, kết quả cổ chân vùng lúc này bị xích sắt khóa chặt có chút vết máu rõ ràng..
Vô cùng làm hắn mất mặt.
"Không sao, em không đau chút nào!"
Tô Hồng nhanh chóng giải thích, không ngờ Nhan Ngọc Minh đột nhiên cúi người xuống đem hắn ôm lấy, cực kỳ ôn nhu ngã ở trên giường, nhanh chóng đón lấy, trong đôi mắt khó có thể tin được của Tô Hồng nhẹ nhàng cúi người hôn lên cổ chân, đem vết thương của hắn thấm nước, giống như đang giúp hắn đơn giản xử lý vết thương.
"Nhan tổng…A!"
Tô Hồng vô tội ngẩng đầu nhìn Nhan Ngọc Minh, chỉ thấy con ngươi của đôi phương u ám đến cự điểm, nói giọng khàn khàn: "Trực tiếp gọi tên của anh."
Cái lão biến thái này…sắc mặt Tô Hồng đỏ đến nhỏ máu, nhưng không cách nào phủ nhận được, giờ khắc này sự gợi cảm của Nhan Ngọc Minh mạnh mẽ đến mức hắn không thể nào phản bác.