Cô đột nhiên nhớ đến, lúc cô còn rất nhỏ, là anh trai lén lúc trong khi đang hoạt động lấy điểm tâm mang về cho cô sau khi kết thúc.
Tại thời điểm cha bất công cũng là anh trai đứng ra giúp cô nói chuyện.
Cô có thành tựu gì, anh trai đều cổ vũ cùng ca ngợi cô.
Mà bây giờ…anh trai cũng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, anh trai chết rồi, bị cô….
"A…..!"
Cõi lòng Tô Văn tan nát hét rầm lên, ôm đầu đau đớn như nứt ra, đau đến không muốn sống
Sau đó cô đột nhiên nhớ đến cái gì, thảng thốt nhìn về phía Tô Hồng, nhìn cái ly trong tay hắn-Tô Hồng thế mà đã uống sạch rồi!
"Nhanh phun ra! Nhanh phun ra!!!!"
Nàng luống cuống lau động Tô Hồng, nỗi hoảng sợ chiếm cứ lấy trái tim.
Kết quả Tô Hồng lại khẽ lắc đầu một cái, trong ánh mắt lộ ra một vệt khó có thể tin nhìn Tô Văn, vẻ mặt quyết tuyệt:
"Tội của chị sẽ bị giao cho pháp luật xử lý, mà tôi cùng phải vì người tôi yêu làm một vài chuyện."
"Cái gì?"
Tô Văn run rẩy nhìn hắn, chỉ thấy thanh niên hơi nhíu mày, thuốc dường như phát tác tác dụng, nhưng hắn lại cắn răng thật chắc không hé ra một chút âm thanh, nắm chặt nắm đấm đem hết toàn lực yên tĩnh nào trên ghế sopha."
Lục phủ ngũ tạng giống như co giật tụ lại một chỗ, Tô Hồng đau đến khó mà hô hấp.
[Hệ thống: Ký chủ….Cậu không nhất thiết phải để bản thân chịu đến phần này thống khổ đâu, lần trước sau vụ bắt cóc chúng ta đã thu được DNA của hoàng đế bệ hạ, cậu có thể trực tiếp rời đi nơi này rồi]
[Tô Hồng: Nói cái chuyện cười chó má gì vậy, tôi mới bất tử, người chết là Nhan Ngọc Minh!]
[Hệ thống:…Thế nhưng căn cứ số liệu biểu hiện, chúng ta đã thu được DNA, mục tiêu công chiếm tử vong với nhiệm vụ cũng không có ảnh hưởng chút nào.]
[Tô Hồng:…Quên đi ta không cùng tranh luận với trí tuệ nhân tạo.]
[Hệ thống: …]
Đau đớn tràn lan, nhưng Tô Hồng tuyệt không hối hận.
Trong ngày hôm bị bắt cóc ấy, Nhan Ngọc Minh tới cứu hắn, hắn người giao lưu cuối cùng tháo gỡ được khúc mắc trong lòng Nhan Ngọc Minh, cũng vởi vì vậy nên tiếp đến khi hai người giao hợp, Tô Hồng rốt cuộc cũng thu về đượn đoạn vật dẫn tinh thần được cất giấu cực sâu kia, hoàn thành nhiệm vụ này một cách viên mãn.
Tiếp đến, hệ thống thông báo hắn có thể rời đi khỏi thế giới này, hắn không buông được trong lúc hỏi về tình huống sau này của Nhan Ngọc Minh lại bị hệ thống báo cho mấy ngày nữa Nhan Ngọc Minh sẽ đột ngột chết đi.
Tô Hồng liền lập tức nỗi trận lôi đình!
Tôi ở bên ngoài chinh chiến, cậu lại đốt cháy hậu viện của lão tử tôi đây!? Này là quan bức dân phản a!
Ép buộc hệ thống đi chất vấn cơ quan cấp cao của đế quốc, cuối cùng nhận được kết luận.
Nếu như Tô Hồng lựa chọn rời đi khỏi nơi này, hệ thống sẽ chế tạo một người 100% tương đồng thay thế vị trí của hắn ở chỗ này.
Mà Nhan Ngọc Minh chính là vì phát hiện cái chết của anh trai Tô Hồng có liên quan đến Tô Văn, trong lúc bảo vệ Tô Hồng giải quyết Tô Văn không cẩn thận bất ngờ chế đi.
Trong đầu Tô Hồng lúc đó lóe lên nghi ngờ, Nhan Ngọc Minh dù thế nào đi nữa cũng là hoàng đế mang tinh thần vật dẫn ký thác trên người, đế quốc đã sắp xếp vở kịch có nội dung như vậy, không sợ người hoàng đế này sau khi sống dậy tiêu diệt hay sao?
Nhưng hệ thống giải thích là, nhiệm vụ đã hoàn thành, vật dẫn này dù có bỏ mạng cũng không quan hệ gì…Thế nhưng hắn lại không đành lòng.
Hắn tuy sợ chết, nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ người tại vị dù có chết cũng không có quan hệ gì,ngược lại sẽ tiếp tục tại vị một người sống khác, bắt đầu một nhiệm vụ công chiếm mới, thế nhưng nếu Nhan Ngọc Minh chết rồi…Vậy có nghĩa là thực sự chết đi rồi chứ?
Người đàn ông bá đạo lãnh khốc lại xấu bụng kia, cái người đàn ông yêu hắn yêu đến dốc hết tấc thảy, nếu như chết rồi….Hay là trên đời lại không có một ai khác yêu mình đến như vậy…
Nghĩ đến đây, Tô Hồng dứt khoát kiên quyết chết thay cho Nhan Ngọc Minh.
Mấy phút sau, Nhan Ngọc Minh khoan thai đến muộn nhìn thấy Tô Hồng đã không còn hô hấp, phảng phất như trời đất đều sụp đổ trước mặt, cứng đờ đứng tại chỗ, mọi tiếng vang bên tai hết thẩy đều không nghe thấy.
Kiêu ngạo như hắn, chưa bao giờ ở bất kỳ trường hợp nào bất kỳ thời điểm nào biểu hiện ra bên ngoài sự bi thống cùng kinh hoàng của bản thân.
Dùng trạng thái tinh thần trôi nổi bồng bềnh trên không trung, Tô Hồng nhìn thấy cảnh này, trái tim không nhin được hơi co giật.
Hắn vốn chỉ là một tên tiều chài lưới bé nhỏ không đáng kể, cuộc đời may mắn…gặp phải anh.
"Chúng ta nhìn qua cái thế giới này…." Tô Hồng nhắm mắt lại, sử dụng âm thanh mà chỉ hệ thống mới có thể nghe thấy chậm rãi nói rằng: "Hệ thống, chuyển đổi vị trí đi."