Một khắc sau, Tô Hồng bị Hạ Tinh Hoàng điểm huyệt á khẩu, tiếp tục không thể nói chuyện.
Tô Hồng:????
Ngươi là ma quỷ mà!
Không chờ đến lúc hắn thương tâm gần chết phản ứng lại, một ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện trước hắn.
Hạ Tinh Hoàng lạnh lùng rên lên một tiếng, đem Tô Hồng che vào trong ngực, tý nữa tránh ra mũi kiếm xong lạnh của Mạc Vân Trạch!
Làm sao có thể tốt như vậy!
Nếu không phải muốn nói chuyện mà không nói được, Tô Hồng đã sớm gỡ bỏ cổ họng kêu rên: Người huynh đệ ngươi đang chém ai đó!
"Ha, lúc trước không phải vì cứu hắn có thể nhượng bộ bất kỳ điều gì sao, thế nào vừa mới đó bây giờ lại muốn lấy mạng hắn rồi?" Mũi chân Hạ Tinh Hoàng nhẹ chút, lần thứ hai bay vọt ra tầm ngoài mấy chục mét, tiếng nói của hắn trong qua đường dẫn nội bộ truyền qua mỗi ngóc ngách trong cung Ngọc Hành.
Lòng Tô Hồng như nước đọng: ….
Tốt rồi đừng cố ý dùng âm thành lớn như vậy nói cho ta nghe, ta đều nhìn thấy cả.
Mạc Vân Trạch một đòn chưa đạt được, không có đuổi tiếp, chỉ dừng thân, mặt trầm như nước lạnh lùng nói: "A Hồng là người phóng khoáng đến lui như gió, rơi vào tay ngươi tất nhiên sống không bằng chết, nếu cứu không được hắn, ta liền trực tiếp giết chết hắn, tránh hắn bị người như ngươi nhục nhã!"
Lẽ nào chưa từng nói câu chết tử tế không bằng được sống sót sao?
Chưa từng nghe nói giữ được rằng ngại gì không có củi đốt sao?
Tiếp theo nghe Hạ Tinh Hoàng cười ha ha một tiếng, cười xong hướng về Tô Hồng thở dài: "Ta nói quả thật không tệ,ngoài miệng nói cùng ngươi đời này là tri kỷ, giúp ngươi không tiếc cả mạng sống, đến cuối cùng đều sẽ mạnh mẽ đâm xuyên người một nhát ở sau lưng, Hồng nhi, nếu không phải ta cứu ngươi, chỉ sợ ngươi đã sớm bị hắn đâm chết rồi."
Bên trái đâm một cái, bên phải đâm một cái, Tô Hồng nghe được mí mắt cũng giật giật.
"A Hồng nếu như chết ở trong tay ta…so sánh cũng giống như chết dưới tay tà ma ngoại đạo ngươi không khác biệt!"
Mặt Mạc Vân Trạch đỏ cả lên, nghiên răng nghiến lợi đáp lại nói.
"Chỉ mong…"
Hạ Tinh Hoàng trả lời nhẹ nhàng, dường như căn bản đối với một kẻ hấp hối sắp chết không cần nhiều lời giao lưu suy nghĩ, nhưng mà, lời nói của hắn còn chưa nói ra hết, thân thể đột nhiên cứng ngắc trong nháy mắt
Tô Hồng bị hắn ôm trong lòng ngực rõ ràng nhận ra sự khác biệt dị thường, dừng sức mở mắt ra, chỉ thấy mày kiếm của Hạ Tinh Hoàng cau lại, môi đỏ nhếch lên, xác định khác không giống với thường ngày.
"Hạ giáo chủ, ngươi hiện tải cảm thấy nội lực đến từng cơn, tứ chi không còn chút sức lực nào?"
Tô Hồng nhìn lại theo hướng âm thanh, chỉ nhìn thấy Lý Ngọc Trần đứng ở một vị trí cao, cười như như không ở đó, Mạc Vân Trạch chẳng biết từ lúc nào cũng cùng hắn đứng chung một chỗ, hai người đều mang dáng dấp cao quý trong loài người, nếu không phải thân đang ở chố Tu la, ngược lại giống như một cặp đẹp đôi được trời đất tác thành.
"Các ngươi hạ độc ta?"
Vẻ mặt Hạ Tinh Hoàng vi diệu, đối với việc bản thân bị hạ độc giống như vô cùng kinh ngạc.
Lý Ngọc Trần bung ra quạt giấy, hơi vẫy:
"Không sai, song song với việc Hạ giáo chủ bên trong vẫn có sư thúc tự tay nghiên cứu chế tạo độc dược nhất thế gian-trong nháy mắt hồng nhan hóa lão."
Hai từ sư thúc vừa ta,vốn là Hạ Tinh Hoàng chỉ thoáng không vừa lòng, hiện tại mặt lại trực tiếp âm trầm cười nói: "Thật tài tình, ngay cả ta còn không tìm tới được lão già kia, mà các ngươi lại tòm được, xem ra ta còn phải cảm tạ các ngươi, giúp cho ta biết có một kẻ thù còn chưa chết trên cõi đời này!"
Tâm tình hắn bất ổn, hơn nữa độc dược phát tác, sau khi hét lớn một tiếng, thủ đoạn mơ hồ càng thêm khinh suất.
Mặt Tô Hồng đầy sợ hãi!
Đại huynh đệ, tuyệt đối đừng từ bỏ! Ngã xuống là hài cốt không còn đó!
"Hạ giáo chủ, chúng ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, lưu lại Thiếu hiệp Tô Hồng, ta có thể cho ngươi thuốc giải!" thanh âm Lý Ngọc Trần ngày càng trầm thấp, cũng càng ngày càng không kiên nhẫn.
Hạ Tinh lạnh lùng lườm, khóe miệng nở một nụ cười: "Đáng tiếc, ngươi và ta quen biết một chút, ngươi cũng không biết tính nết thật sự của ta"