Mạc Vân Trạch cười khổ nhìn hắn: "A Hồng, ngươi ngày đó mặc dù thân thể không thể cử động, nhưng nhất định cũng nghe được, Lý Ngọc Trần trong nháy mắt hạ Hồng Nhan Lão cho Hạ Tinh Hoàng, đấy chính là ma giáo độc dược."
Nói cách khác, người năm đó sử dụng lời đồn đãi ép buộc Mạc Vân Trạch, và hạ độc sát hại gia chủ nhà họ Mạc, rất có khả năng chính là vị trước mắt người khác luôn nói cười vui vẻ tiểu Hầu gia - Lý Ngọc Trần!
Tô Hồng không nhịn được lấy tay che ngực, hàn ý xung quanh từ bốn phương tám hướng kéo đến làm hắn lạnh cả sống lưng.
Gài bẫy người khác cũng được đi, đằng này ngay cả người bên gối mình cũng có thể lừa dối sao?
Tô Hồng nhìn thấy hai mắt Mạc Vân Trạch đó rực, hai sợi tóc mai dài phấp phới trong gió rét cô đơn, trong lòng hắn không đành mở miệng gọi tên.
"Vân Trạch..."
Mai Vân Trạch lại lắc lắc đầu, lắc muốn bay đi hết tấc thảy tâm tình không tốt, nói bằng giọng khàn khàn:
"Vì lẽ đó hôm nay ta đến tìm ngươi, chính vì muốn làm sáng tỏ, là có còn phương pháp trị liệu nào khác hay không, nhưng chẳng qua bây giờ nhìn lại, e rằng chỉ có thể cầu Lý Ngọc Trần không có tồn tại mục đích gì khác"
Tô Hồng trầm mặc không nói.
Trong lòng hắn dày vò, cùng giãy dụa giữa có muốn hay không đem mối quan hệ của mình cùng Hạ Tinh Hoàng nói ra với Mạc Vân Trạch, vừa tốt làm cho đối phương an tâm hơn một chút.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, Hạ Tinh Hoàng là người thay đổi thất thường như vậy, đêm qua đến đây có thể hay không chỉ vì hứng thú nhất thời, muốn giúp giải trừ cho người bị mình hạ sâu độc...thế nên vẫn là đừng nghĩ tới.
Tô Hồng trầm mặt, trong lòng nhàn nhạt bay lên một luồng cảm xúc mất mát.
Đưa Mạc Vân Trạch đi, Tô Hồng hỏi thăm Khúc Thương nghĩa phụ một chút, nói hắn cần phải đến Ngọc Hầu Phủ một chuyến.
Khúc Thương là lão già không đúng đắn bắn cho hắn một nụ cười hiểu ý:
"Đến xem vợ sao? Đi đi đi đi, buổi tối không trở lại cũng không sao."
Tô Hồng: "..."
Các ngươi lựa chọn võ lâm minh chủ, cũng không có xét qua phẩm chất tư tưởng đạo đức sao?
....
Một con ngựa thần tốc chạy thẳng đến Ngọc Hầu phủ, tiểu Hầu gia Lý Ngọc Trần ngang dọc giang hồ, trước phủ thường có nhân sĩ gian hồ dừng lại nghỉ chân, vì lẽ đó gặp người đông đúc trên đường cũng không lấy làm kinh ngạc
Được quản gia dẫn vào bên trong, Tô Hồng không tiếng động yên lặng đánh giá cấu tạo trong phủ một chút.
Chỉ thấy phòng óc tầng tầng xếp thẳng tấp như lược, rất có quy tắc cùng thứ tự, không hợp lắm với tính cách bình thường hào sảng phóng túng của Lý Ngọc Trần.
Vườn cây cảnh Trung Sơn làm nổi bật những dòng nước, nhìn qua loa qua, càng khiến người ta có cảm giác trong thiên hạ này khó ai bì được khí thế mạnh mẽ nhường ấy!
"Tô Thiếu Hiệp!"
Lý Ngọc Trần nghe nói Tô Hồng đến, tâm tình vui sứng tới trước tiếp đón.
Chỉ thấy vị tiểu Hầu gia được hoàng đế sủng ái này một thân Tử Bào, tay cầm chiếc quạt bằng ngọc rất có khí phách, tinh thần tuấn lãng, mi kiếm tinh tường, vầng trán giữa hai hàng lông mày phong lưu phóng đãng.
Không trách nghe đồn năm đó thời điểm hắn triệt để theo đuổi một người đàn ông, ngàn vạn khuê tú danh môn tức giận cắn nát răng.
Tô Hồng không lộ ra dấu vết thu hồi ánh mắt, khẽ mỉm cười: "Tiểu Hầu gia, đã lâu không gặp."
Lý Ngọc Trần có chút kinh ngạc tiến lên vài bước, một phen quan sát kỹ càng Tô Hồng:
"Sắc khí của Tô Thiếu hiệp hôm nay không tệ, lẽ nào ngươi đã đánh bại hiểu rõ được phương pháp điều trị sâu độc sao?"
Trong lòng Tô Hồng xấu hổ đỏ ửng, nhưng ngoài mặt lại vững chãi, cười khổ lắc đầu một cái:
"Giải trừ sâu độc phức tạp như thế, ta sao có thể đánh lùi được"
Lý Ngọc Trần nghe vậy, đăm chiêu gật gật đầu.
Tô Hồng híp chặt hai mắt, không bỏ qua một nét biểu hiện nào trên khuôn mặt hắn!
"Vậy hôm nay Tô Thiếu hiệp đến đây, là để gặp muội muội ta sao?" Lý Ngọc Trần suy nghĩ một chút, tựa như cười mở miệng hỏi.
Tô Hồng cười khua khua tay: "Nào dám! Quận chúa thân phận cao quý, làm sao loại hương dã côn đồ cắc ké như ta có thể mơ ước?"
Lý Ngọc Trần biết hắn tự giễu bản thân, cũng biết chuyện này không thể quá mức dồn ép, cười tủm tỉm nói: "Vậy hôm nay Tô Thiếu hiệp đến đây để làm gì?"