Tan Chảy: Trái Tim Của SẾP Cả Ngày Lẫn Đêm

Chương 71: Bệnh kiều giáo chủ xin tự trọng! (28)



Những người còn lại cũng vô cùng khách khí dồn dập khen tặng vài câu, sau đó Lý Ngọc Trần chậm rãi tiếp lời vài câu nói kia:

"Khúc minh chủ, ta vốn cho việc tấn công Bái Tinh Giáo là rất xa xôi, như hiện tại ta cũng không thể không gia nhập quân đoàn lần này cùng gộp sức thảo phạt"

Khúc Thương thoáng kinh ngạc: "Vì sao?"

Hai mắt Lý Ngọc Trần hơi trầm xuống, khắp nơi trong con ngươi màu nâu nhạt ấy đều trở nên lạnh lẽo đóng băng.

"Đêm qua muội muội ta ở trong phủ, bị ma giáo đột nhập bắt đi"

Người ngồi đấy đồng loạt lên!

Đường Đường là quận chúa, thế mà trong kinh thành lại bị ma giáo bắt đi?

Làm sao mà nhịn được!

"Vì lẽ đó Bản Hầu đã đưa ra quyết định, tuyển chọn ra 5 vạn binh lực cùng ngựa chiến, đồng hành cùng các vị võ lâm đồng đạo đây thảo phạt ma giáo!"

Tự trong lời nói của hắn chứa đầy khí phách, biểu diễn vô cùng tốt bộ mặt một người vương hầu bị người khác bôi nhọ, một người ca ca có muội muội bị kẻ khác bắt nạ.

Bầu không khí tại đây đầy nhiệt liệt, hết thảy các Nhân sĩ Võ lâm trong đại sảnh đều ồn ào vì Hầu gia anh minh đại nghĩa bóp mạnh cổ tay.

Đầu Khúc Thương giống như bị đánh vào từng cái từng cái một, vô cùng tiếc hận ánh mắt nhìn người của nghĩa tử mình: Thích ai không thích, cứ nhất đinh phải thích kẻ điên này! Ngay cả quận chúa cũng dám bắt cóc!

"Đợi đã!"

Giọng nói sắc bén của bạch y Tô Hồng truyền đến, khiến người khác kinh sợ.

Chỉ thấy vị thanh niên này trên mặt mũi còn mang chút tái nhơt, nhưng dù thế vẫn không che lấp được dung nhan tuấn tú tựa thiên thần khiến người khác kinh ngạc, một đôi mắt tà mị thoáng lệ điểm sầu bi, không khác nào đóa hoa đào nhu nhược không chịu nỗi gió lạnh dịu dàng.

Âm thanh trong đại sảnh phút chốc nhỏ đi, có người tựa hồ bàn tán xì xào"

"Này nha, đột nhiên ta nhớ đến, vị quân chúa này là hôn thi của bạch y Tô Hồng đấy!"

"Thực đáng thương cho đôi tiểu tình nhân này, lúc trước Tô Thiếu hiệp vừa mới bị đồn bên trong cơ thể có Kỳ Độc, hiện tại lại gặp phải chuyện như vậy…"

Tô Hồng đi tới trước người Khúc Thương, nghe vào tai hết những câu nói này, viền mắt đỏ ửng nói: "Nghĩa phụ, sự tình của ta như vậy…khiến người lo lắng rồi"

Khúc Thương:???

Đừng nhi tử của ta, trước mặt nhiều người như thế này ngươi định thẳng thắng khăng định thích Hạ Tinh Hoàng sao? Đừng nha…

Kết qua một giấy sao, Tô Hồng nghiên đầu qua chỗ khác, rầm một tiếng hướng về Lý Ngọc Trần quỳ xuống, suýt nữa khiến Lý Ngọc Trần bắn người lên vì cả kinh!

"Đại huynh! Ta xin lỗi ngươi!!!"

Khuôn mặt tuấn tú của Tô Hồng đầy đau khổ, hai hàng lệ thanh thoát không nói trước mà rơi xuống, Khúc Thương chứng kiến cảnh này mặt đầy mờ mịt, đồng thời cũng đem thái dương của Lý Ngọc Trần thình thịch lên xuống.

"Vốn dĩ ta tưởng có ám vệ phòng thủ, nghĩ rằng có thể đem Ngọc Minh Quận chúa đuổi về Ngọc Hầu Phủ một cách bình yên, ai ngờ tên rùa đen Hạ Tinh Hoàng khốn khiếp kia, vậy mà làm ra chuyện nữa đường bắt cóc quý nữ nhà người ta! Quả thực không bằng cầm thú, khiển trời đất đều phẫn nộ!"

Tô Hồng điên cuồng và đau đớn trách mắng tội tình của Hạ Tinh Hoàng, năm năm trước từ khi người này kế vị ma giáo đến nay, lời quở trách, lải nhải vô số kể đương nhiên người ngoài không thể nào nghe lọt thêm.

Nắm đấm trong tay áo Lý Ngọc Trần siết chặt, khuôn mặt bình tĩnh của hắn như sắp không kìm được

Hôm qua nếu không phải vì Tô Hồng đến Ngọc Hầu Phủ nói cùng hắn chuyện từ hôn, hắn việc gì phải sắp xếp một kế tiên nhân khiêu ngày đêm đó, để trói chặt Tô Hồng cùng Khúc Thương này đây?

Ngờ được đâu nữa đường đụng phải Hạ Tinh Hoàng, bắt cóc Ngọc Minh mang đi, còn tiện thể gửi Ám vệ mang lời nhắn về khiêu khích hắn.

Tung tích Ngọc Minh hiện tại không rõ, hăn cũng không thể đợi dựa vào đại hôn trói chặt mối quan hệ giữa Phủ Minh Chủ và Ngọc Hầu Phủ, đảnh phải trực tiếp khiêu khích các đương môn giáo phái, nhắm thắng vào Bái Tinh giáo mà đánh tới!

Những vẫn không nghĩ, nửa đường lại đụng tới tên Tô Hồng khiến kế hoạch bị nhiễu loại!

Đáng chết, hắn không phải đã nói muốn từ hôn sao, tại sao hiện tại lại bày ra cái dáng vẻ như đối với Ngọc Minh thâm tình thắm thiết lắm như thế này?

"Tô Thiếu Hiệp" Lý Ngọc Trần thật vất vả mới tìm được cơ hồi Tô Hồng nghỉ thở lấy hơi, xen vào nói một câu: "Việc của tiểu muội phiền người quan tâm…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.