"Là lẽ tự nhiên, tuy rằng ta và quận chúa Ngọc Minh còn chưa bái đường, nhưng hai chúng ta là tri kỷ đã lâu, đối với đối phương đều đã nhận định rõ ràng, nếu nàng ấy xảy ra vấn đề gì, đương nhiên ta không thể khoanh tay đứng nhìn!"
Ngôn từ của Tô Hồng đầy chính nghĩa, ngẩng đầu nói-hiện tại hắn vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, tư thế quay về phía Lý Ngọc Trần ngước nhìn.
Lời vừa nói ra, các nhân sĩ trên gian hồ đều sâu sắc cảm động.
Thiếu hiệp Tô Hồng, người đàn ông tốt nha! Sắc mặt vị nữ hiệp mang khăn trùm trong đó đặc biệt thay đổi, hai mắt đều ửng đỏ!
Chỉ có hai người ở đây cảm thấy khóe mắt co giật, phức tạp trong lòng-
Khúc Thương: Nhi tử, ngươi đang nói cái gì vậy? Chẳng phải ngày hôm qua ngươi mới nói cùng ta ngươi thích Hạ Tinh Hoàng sao?
Lý Ngọc Trần: Tiện nhân!
Hắn hít sâu một hơi, hiện tại trong lòng biết không thể nói ra chuyện hôm qua Tô Hồng tới trước cửa từ hôn được, nếu không cũng không biết người ngoài sẽ nghi kỵ đến độ nào, dù sao Tô Hồng hôm qua cũng đơn độc đến phủ, không ai có thể chứng minh hắn đến từ hôn."
Hơn nữa, Tô Hồng với mới nói đêm qua đã sai Ám vệ đưa muội muội hồi phủ, rất sát đáng với tình hình thực tế, hắn không dám khẳng định đến cùng là Tô Hồng có biết trên người Ngọc Minh xảy ra chuyện gì hay không, nhỡ bản thân nhiều lời vài câu, rất có khả năng bộc lộ sự kiện tiên nhân khiêu ấy.
Cho nên trước mắt, hắn…chỉ có thể theo dòng suy nghĩ của Tô Hồng tiếp tục nói!
Ý thực được tình hình này, sắc mặt Lý Ngọc Trần trong nháy mắt liền đen kịt lại.
Hắn cố sức nhẫn nại, tự nói với mình không thể để công sức dã tràng xe cát trước mặt nhiều người như vậy!
Cho dù ngày hôm qua, hắn kỳ thực cũng không nể mặt mũi gì với Tô Hồng nữa, nhưng giữa hai người hiện tại chỉ có một tầng giấy cửa sổ chọc không thủng, hắn cũng không thể nào lộ ra răng năng trong thời khắc này được.
Bằng không, những điều hắn tỉ mỉ xây dựng tất cả đều sẽ bị hủy họai chỉ trong một ngày.
"Vậy trên góc nhìn của Tô Thiếu Hiệp, trước mắt chúng ta phải làm sao?"
Hơi thở Lý Ngọc Trần bình tĩnh thần sắc nhàn nhạt, nhưng lòng bàn tay thật ra đều bị ngón tay nắm đến chảy máu.
Tô Hồng trầm ngâm trong chốc lát, oai phong lẫm liệt tràn đầy hào khí nói: "Ta hai tháng trước từng một mình lén vào phân điểm núi Ngọc Hành, gặp mặt qua Hạ Tinh Hoàng một lần, biết được dáng dấp của hắn như thế nào, vì lẽ đó ta quyết định, sẽ một lần nữa một người một ngựa cô độc xông vào miệng hổ, vì Võ Lâm Trung Nguyền này một lần làm người tiên phong!"
Khúc Thương: "…"
Lý Ngọc Trần cũng tức giận nở một nụ cười, cố nén ngọn lửa trong lòng hỏi:
"Dũng khí của Tô Thiếu Hiệp ta rất kính nể, thế như ma giáo nguy hiểm và quỷ quyệt, ngươi đi đến đơn độc vô cùng không thích hợp, nhỡ đâu ngươi ngã xuống trước ma giáo, chẳng phải chúng ta tổn thất mật một đại tướng sao?"
Tô Hồng mím mím môi, đầy đau khổ, cười tựa như không giương mắt nhìn về phía Lý Ngọc Trần.
Trong lòng Lý Ngọc Trần rơi bộp một tiếng hồi hộp, trực giác tự nói với mình nhẽ ra câu này không nên hỏi…
"Các vị anh hùng hào kiệt chỉ biết được ta mang một thân Kỳ Độc, nhưng tiểu hầu gia đây phải biết, thực ra ta bị Hạ Tinh Hoàng hạ xuống sâu độc". Tô Hồng cười khổ hai tiếng, thêm hai giọt nước mắt theo đó chảy dọc xuống.
Khúc Thương: "…."
Đến cùng con thỏ nhỏ chết bằm này giống ai vậy, diện xuất tốt đến như thế?
"Sâu độc bên trong người ta chính là sâu độc độc nhất ma giáo, ngoại trừ Hạ Tinh Hoàng ra cũng chỉ có một vị từng là trưởng lão ma giáo trước đây hiện đang sống ở phủ của Tiểu Hầu gia biết cách chữa trị, bây giờ vị trưởng lão ma giáo này đã quy thuận phủ tiểu Hầu gia, cũng chỉ cứu người trong phủ, vì lẽ đó nếu như ta không cứu được quận chúa, thì cũng chỉ có con đường chết, căn bản không có gì lo sợ, cũng không có gì kiêng dè!"
Lời này vừa nói ra, vốn những người trong đại sảnh đều thấy Lý Ngọc Trần là nhân sĩ giang hồ trượng nghĩa hiện tại đều dồn dập lộ vẻ chần chờ.
Lý Ngọc Trần chỉ cảm thấy sau lưng một trận mồ hôi lạnh ứa ra, phản phất như bị ngàn vạn ánh mắt chiếu đến.
"Các vị không cần phải sốt sắng, vị lão thần y tại quý phủ của Tiểu hầu gia Tiếu Thanh hiện tại đã thoát ly khỏi ma giáo, đồng thời cùng Hạ Tinh Hoàng có mối thù không đội trời chung, sẽ không lâm trận phản chiến!"
Tô Hồng dường như ý thức được bản thân mình nói sai cái gì, nhanh chóng giải thích cho Ngọc Hầu phủ vài câu hay ho, nhưng đã khiến sắc mặt Lý Ngọc Trần đen đến cực hạn.