Bíp bíp, một thiết bị hình chữ nhật được lắp ở đầu giường vang lên, nó chuyển từ màu vàng sang đỏ rồi lại nhảy sang xanh. Bên cạnh thiết bị là hàng loạt các phiếu, giấy được sắp theo thứ tự từ A đến Z.
Tiếng nước truyền nhỏ từng đợt tí tách rồi lại tí tách chảy qua lại trong chai truyền khoáng. Đâu đó vang lên tiếng ho khụ khụ và những tiếng nói xì xào không rõ.
Tôi bật choàng người dậy.
Ngay lúc này mắt tôi mở to và vội nhìn xung quanh. Sau ba giây hồn bay phách lạc, tôi xác định cái sự kia chỉ là ảo giác. Đó chẳng qua là một cơn ác mộng được sóng não trong đầu tôi tạo ra. Biết thế tôi đã không say mê quá nhiều phim ảnh và tiểu thuyết để bây giờ tôi bị ảo tưởng thế này đây.
Tự cười chính mình, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chắc giờ này ba mẹ tôi đang ở ngoài viện lo lắng lắm đây! Tôi tự hỏi có lẽ nào sau sự cố này của tôi họ có hoà thuận lại như trước và nghĩ đến truyện không còn cãi nhau nữa ko?
“ em tỉnh rồi à?” Mải mê suy nghĩ, cô y tá đến trước mặt tôi lúc nào ko hay
“ Vâng chị”
“ Em cho chị xin tên và địa chỉ nhé! “
“ Dạ, em tên Kim à không.... Tên em là Venus ạ! “ tôi cười hihi nhìn chị y tá. Lạ nhỉ, sao ba mẹ không ghi đủ thông tin của tôi vào phiếu bệnh nhân?
“ Em cho chị biết tên thật nhé”
“ Dạ là Venus đấy chị “
Chị y tá nhíu mày rồi cầm bút ghi gì đó vào tờ giấy trên tay rồi đưa cho tôi bảo tôi kí xác nhận vào đó. Tôi chả buồn đọc mà thẳng tay ghi ngay tên mình lên đó. Sau này tôi mới biết được, ko đọc kĩ tờ giấy là một điều ngu xuẩn tôi đã lầm lỡ.
“ Viện phí của em tổng cộng là 3 triệu “
Cái gì, đắt vậy má nó chứ!
“ chị ơi, ba mẹ e thanh toán bằng atm sau nha chị, e ra ngoài kia gọi họ vào “
Nói rồi tôi bước xuống giường trong cơn sống nặng vì giá viện phí tăng lên nhanh chóng và ra ngoài cửa. Tôi tìm trái tìm phải nhưng quái thật, không thấy họ đâu? Đáng lí ra họ phải sốt ruột ngoài này khi nghe tin tôi trong bệnh viện chứ nhỉ?
“ Em ơi, vui lòng thanh toán viện phí “
“ Chị đợi... Một lát đc ko ạ? “
“ này em, chị gặp ko ít những người như em rồi nhé! Em nhìn xem còn rất nhiều bệnh nhân, chưa kệ đợt sét đánh xuống hôm qua trúng rất nhiều nhà cả trong lẫn ngoài thành. Em thanh toán nhanh giúp chị. “
“ ơ kìa, chị này, hay nhỉ! E chỉ bảo chị đợi một chút thoi mà, sao chị đã nổi nóng với em rồi “ tôi nhíu mày đáp trả lại chị y tá, thật sự tôi không hề hay nổi nóng với người lạ nhưng giọng điệu của chị ta giờ lại rất khó nghe.
“ Con bé này, có trả tiền ko thì bảo! “
“ Không trả đấy, em thích thì em không trả đấy chị làm gì được e nào “
Viêc trả và không trả của chúng tôi bắt đầu thu hút ánh nhìn của mn xung quanh, vả lại tôi cũng không muốn mang tiếng xấu, mất công bọn bạn lại đồn nhảm nên tôi xoay người... Chuồn lẹ.
Thật sự trên người tôi không có ngay cả 500 tiền cũng không nên chỉ có thể chạy nhanh về nhà và nhờ người giải quyết. Và một sự việc quái lạ tại sao, ba mẹ tôi,họ lại không... Đến đây. Ý tôi là họ không biết gì về việc tôi....sao?
Vội vã chạy, tôi đâm sầm vào cặp nam nữ trước mặt lúc nào không hay. Và tất nhiên thời gian không chờ đợi ai cả. Tôi làm gì còn tâm trạng để ý đến họ mà chỉ cắm đầu cắm cổ chạy ra cổng bệnh viện và để lại lời nói “ xin lỗi tránh đường “
“ Hey What's wrong with her, so rude! “ cô gái tóc vàng người nước ngoài quay sang nói với chàng trai. Mà hiển nhiên chàng trai đó vẫn nhìn theo bóng dáng cô gái vừa đâm vào họ vài giây rồi dời ánh mắt đi.
Tôi chạy đến cổng bệnh viện thì thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại không còn ai đuổi theo mình nữa, mới hài lòng cười hí hí. Và rồi tôi lại đâm sầm vào người nào đó trước mặt. Không thể tin đc trong một ngày mà đã gây nhiều rắc rối như vậy, đúng là venus tôi số nhọ quá.
Tôi ngẩng đầu lên, đang định làm bộ mặt đanbs thương thì thiên địa ơi. Tôi vừa đâm trúng không ý tôi là vừa huých phải một anh chàng thật sự rât đẹp trai. Anh ta mặc một bộ véc tây với mái tóc chải hất về phía sau, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm và hàng lông mày khe nhíu lại.
“ I'm sorry! “ tôi vội vã đỡ anh ta lên,phủi bụi bộ véc anh ta đang mặc và tôi đứng hình trong giây lát với toàn bộ những thứ sau anh ta.