“ Sao cháu còn chưa đi chứng thực xem giờ là năm bao nhiêu “
Tôi quay sang lườm ông ta mấy cái, cứng họng rồi lại gục đầu xuống gối.
Thôi rồi, tôi xuyên không thật rồi.
Tôi không thể hỏi người ta được nữa, người dân ở đây sẽ nghĩ tôi bị điên như trên phố hồi sáng.
Tôi sẽ không thể gặp lại gia đình của mình nữa. Giấc mơ về một tương lai hạnh phúc của tôi cũng đã chấm dứt từ đây...
“ Này cháu gái đừng ủ rũ như thế chứ, cháu làm ta sợ rồi đấy”
“ Tuy ta là người đã đưa cháu về đấy nhưng “
“ ÔNG NÓI CÁI GÌ CƠ!” Tôi bừng tỉnh đi đến trước mặt ông ta,chỉ suýt nhịn không nổi táng cho ông ta mấy phát. Hoá ra là ông ta. Cái.. Cái con người giả thần giả quỷ này.
Tôi còn tưởng là thế lực siêu nhiên nào đó đã đem tồi về quá khứ để thực hiện một nhiệm vụ bât khả thi nào đó hoá ra là ông ta!!
“ Ta... Nói ra thì hơi dài dòng nhưng ta có một nhiệm vụ cho cháu đây”
“ Đừng nhìn ta như thế, cháu muốn về nhà? Rất đơn giản, hãy đi tìm cây phong “
....
“ Ông bị dở hơi à, cái cây phong của khỉ gì đó, đã mấy ngàn năm trôi qua rồi làm sao tôi có thể tìm được nó cơ chứ”
Ông già trầm ngâm, khẽ nhíu mày, ông đứng dậy và phủi phủi tà áo
“ Đấy là chuyện của cháu“.
Nói rồi ông ta xách mông lên và đi nhưng chưa được hai bước đã bị ai đó tóm lại.
“ Ông già chết tiệt, chính ông đã đưa tôi về đây giờ ông lại hoàn toàn vứt bỏ trách nhiệm xuống mông và phủi đi à”
“ ấy từ từ,được rồi để ta nói cháu nghe. Mọi sự trên đời này..không có gì là ngẫu nhiên cả. Tất cả đều là tất nhiên. Việc ta vô tình đưa cháu trở về quá khứ cũng có lí do cả. Nhưng tạm thời ta không thể trái ý trời mà nói cho cháu biết được. “
“ Tôi sẽ làm gì ở đây, một đứa con gái không nhà cửa,không người thân xa lạ ở nơi này ông nghĩ tôi sẽ sống thế nào đây?”
“ Ai bảo cháu không có gia đình “ ông già chỉ chỉ về phía xa xa. Tôi theo hướng nhìn về phía ấy thì có khoảng 5-6 người đang chạy về đây. Từ xa nhìn lại học chỉ là một nắm nhỏ xíu đang di động. Mà tôi còn bị cận nữa chứ! Ông ta chỉ gì vậy?
“ Này... Quay lại đây ông già!” Thoáng cái tôi quay đầu lại đã không thấy ông ta đâu mà ngược lại có ai đó đang ôm lấy tôi từ phía sau.
“ Con à, con đây rồi, chúng ta lo cho con lắm,con đã chạy đi đâu vậy? Sao người con lại bẩn thế này”
Người phụ nữ tôi còn chưa nhìn rõ mặt chạy lại ôm chầm lấy tôi, tiếp đến là một vài người khác.
Cái...gì...vậy?
“ Về nhà thôi, con yêu ở đây là khu vực cấm”
Được rồi bình tĩnh nào, hãy nghĩ đi Venus nghĩ xem nào. Có hàng tá người chạy đến bên mày và nói muốn dắt mày về nhà. Vậy là ông già kia đã tạo ra cho mày một gia đình? Ko phải,đây là quá khứ, là những sự kiện có thật!
“ M Mẹ có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôi hướng phía người phụ nữ mà hỏi, bà trông già với những vết nhăn quanh mặt hiện rõ. Ngoại trừ bà ấy ra không còn một ai tôi có thể khẳng định là “ mẹ “ của mình nữa.
“ Con nói gì vậy Kim!”
“ Tôi tên là Kim á! “ Tôi hét toáng lên
“ À không mẹ.. Mẹ con đau đầu quá, khi con tỉnh dậy đa thấy mình ở đây rồi... Mẹ có thể cho con biêgs việc gì đã xảy ra không... Mẹ?”
“ Trận bão tối qua là một trận kinh thiên động địa đấy con. Gia đình chúng ta đang ngồi ăn cơm, đột nhiên con chạy ào ra ngoài. Chúng ta đã cố theo con nhưng ko kịp. Tìm một đoạn dài, có người báo con bị sét đánh ngất ở gốc cây bên đường. Lúc đó ta đã suýt lên cơn đau tim đấy Kim ạ. Con có sao ko?”
Vậy là cô con gái gia đình này đang yên đang lành chạy ra ngoài ngắm cảnh trong khi trời mưa vật vã, lại còn ngớ ngẩn đứng dưới gốc cây nên bị sét đánh trúng. Tại sao, nghe nó lại quen thế nhỉ...
Cái tối hôm tôi chạy ra khỏi nhà, lúc đấy trời cũng mưa rất to. Phải chi hai sự việc đều xảy ra cùng một lúc,cô con gái kia đã chết và cái thứ ánh sáng tôi nhìn thấy ko phải là đèn xe tải, mà là sét.
Tôi đã bị sét đánh trùng khớp với khoảng thời gian cô con gái kia.và linh hồn của tôi đã... Ngược về quá khứ.
“ con có sao ko Kim?”
“ Dạ không sao mẹ “
Trong đầu tôi vẫn còn rối rắm lăm. tuy xác suất tôi có thể trở về là 0,001 phần trăm. Không thậm chí là 0% nhưng tôi vẫn muốn thử, ở nơi này là quá khứ nhưng cũng hiện tại của tôi bây giờ, tôi phải làm gì đó.
Tôi phải tìm bằng được cây phong và nhờ ông già kia giúp tôi trở về, nhưng bằng cách nào đây?
1995
Tôi có thể gặp bố mẹ mình, đúng vậy tôi có thể thấy họ khi còn trẻ.