Tàn Cuộc - Nha Ký

Chương 80: Vì gặp được em mà sự xuất hiện của anh trên thế gian này mới có ý nghĩa



01

Hôm đó, Trì Ương Hà mơ một giấc mơ, trong đó cô không còn là một người đứng ngoài quan sát câu chuyện của Triều Chu Viễn nữa, mà là người gắn bó với nó từ đầu đến cuối. Cô cũng không nhớ mình tham gia vào cuộc đời anh với thân phận gì, chỉ biết đó là một vai trò vô cùng quan trọng, giống như đang bước vào một cuốn tiểu thuyết kỳ ảo đầy mê hoặc.

Trong giấc mơ, anh vẫn là con trai của Kesoia, chỉ khác là không có một quá khứ đầy tiếc nuối. Vì thế, cuối cùng anh cũng chẳng khác gì những đứa trẻ bình thường khác.

Cô gặp anh vào mùa thả động vật hoang dã trong một khu bảo tồn.

Ai đó giúp cô đeo thiết bị bảo hộ, đưa cho cô một khẩu súng lục nhỏ và dặn rằng đừng đi quá xa, bởi rừng rậm rất dễ lạc đường.

Trì Ương Hà nghe nhưng cũng chẳng để tâm, ánh mắt chỉ dõi theo màu xanh bạt ngàn của cánh rừng tự do.

Tôi muốn chạy nhảy vô tư giữa chốn thần tiên này, muốn cây đũa phép của bà tiên đỡ đầu vĩnh viễn không mất đi hiệu lực. Tôi muốn bà ấy dịu dàng xoa đầu tôi, xem tôi như một đứa trẻ, rồi nói rằng: “Bé con, đừng lo, con đường này chắc chắn là đúng.”

Con sẽ gặp một người mà lời nói không thể nào định nghĩa được. Có lúc anh ta rất trẻ con, nhưng phần lớn thời gian lại như một kẻ khó ưa. Anh ta sẽ thờ ơ quan sát niềm vui, nỗi buồn của con, sẽ cười và vỗ tay khi con tức giận, có khi còn véo má con rồi trêu: “Giỏi thật đấy.”

Nhưng đừng lo, anh ta chắc chắn yêu con. Con chính là phần thưởng quý giá nhất trong cuộc đời anh ta. Nếu không có con, có lẽ cả đời này anh ta cũng không hiểu bản thân khi thật lòng yêu một người sẽ trông như thế nào.

Đúng vậy, con khiến lý trí trở nên điên cuồng.

Nhưng có nằm mơ, cô cũng không ngờ rằng, sự điên cuồng ấy lại bắt đầu bằng một tiếng súng nổ.

Âm thanh đó quá gần, viên đạn lướt qua tai mang theo cả cơn gió, cô thậm chí còn chưa kịp quay đầu lại, cả người đã đứng sững tại chỗ. Và rồi, cuộc gặp gỡ này bỗng trở thành một điều hiển nhiên.

   

Thiếu niên trước mặt đang giương súng săn lên, tư thế chuẩn xác đến mức gần như hoàn hảo. Ngón tay vẫn giữ nguyên động tác bóp cò, lực giật lùi đã được tính toán cẩn thận nên cơ thể không hề bị chao đảo. Trong ánh nắng chói chang, anh trông như được phủ lên một tầng ánh sáng thần thánh.

Cái nhìn đầu tiên anh dành cho cô, có lẽ là qua ống ngắm của khẩu súng. Như thể bà tiên đỡ đầu đang ngầm cảnh báo: Hành trình này nhất định sẽ rất nguy hiểm đấy!

Vậy cô nên nói gì đây?

Chào anh? Anh thế nào?

Hay giơ hai tay lên đầu như một kẻ đầu hàng?

Cô cảm thấy người này quá nguy hiểm. Ai biết được viên đạn tiếp theo có nhắm vào cô hay không?

Ngay lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ phía sau.

Hóa ra là một con hươu. Máu thấm xuống cỏ, lan ra một vệt đỏ quanh chân nó.

“Nó chết rồi à?”

“Mắt nó vẫn còn chớp.”

“…”

Cô vốn không nghĩ mình sẽ nhận được câu trả lời. Câu hỏi vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng thốt ra.

Anh đã đến bên cô từ lúc nào? Và tại sao lại không bắn vào tim con hươu?

Cô không biết.

Chỉ biết câu tiếp theo mình hỏi càng ngốc nghếch hơn: “Tại sao lại bắn nó?”

Triều Chu Viễn nhìn cô bằng ánh mắt bình thản, không gợn sóng, không cười nhạo sự ngây thơ của cô, mà nghiêm túc trả lời: “Chỉ những người đi săn mới đến đây.”

Trì Ương Hà vén váy, ngồi xuống bên con hươu. Ánh mắt cô lưu luyến trên thân nó còn lâu hơn cả khi nhìn Triều Chu Viễn.

Hóa ra làm hươu không hẳn là tự do tuyệt đối, ít nhất là không phải làm một con hươu ở đây.

“Không thể đổi một con khác sao?”

“Ban đầu thì có thể.” Anh nói. “Nhưng giờ thì không.”

Cô quay lại nhìn anh.

Tuổi tác khoảng mười bảy, mười tám, nhưng đã rất cao.

Anh cưỡi ngựa đến, con ngựa được buộc vào một gốc cây. Không phải bạch mã.

“Tại sao?”

Anh bỗng bật cười, nụ cười rạng rỡ như một cơn gió lướt qua rừng cây: “Vì em quan tâm đến nó nhiều hơn là quan tâm đến anh.”

Cô không quen với sự thẳng thắn kiểu này, mất mấy giây mới đỏ mặt.

Nhưng ngay sau đó, anh lại đưa tay véo má cô: “Lợi hại thật, vừa nói một câu đã đỏ mặt rồi.”

Cô hất tay anh ra. Anh cười híp mắt, rồi nhẹ giọng bảo: “Được rồi, giờ có thể tha cho nó.”

Trì Ương Hà cảm thấy mình bị trêu chọc, liền đứng dậy chạy sâu vào rừng.

Nhưng không kịp.

Một bàn tay vươn ra nắm lấy vai cô.

Và thế là, cô đâm sầm vào lồng ngực anh.

Một âm thanh nặng nề vang lên, đến mức cô cảm thấy hình như đã làm anh đau. Cảm giác như xương cốt cả hai người đều va chạm vào nhau.

Nhưng anh không buông tay. Ngược lại, còn vòng tay từ phía sau, ôm trọn lấy bờ vai cô, từ bên phải sang bên trái.

“Đi tiếp sẽ lạc đấy.”

Sau này, cô mới nghe nói rằng anh đến đây là để tìm cô, người đã đi lạc. Tiếng súng chỉ là bắn cho vui.

Vừa hay, có một con hươu đứng ngay sau cô, thế là vừa hay trêu cô một chút.

Rừng xanh nguy hiểm, thôi cứ ở cạnh anh đi.

02

Trì Ương Hà tỉnh dậy, lặng lẽ nhìn người đối diện – Triều Chu Viễn. Cô cũng không nhớ đây là năm thứ mấy rồi.

Có rất nhiều lời đã bị chôn vùi theo thời gian, nhưng nếu nhất định phải nói yêu Triều Chu Viễn có gì đáng giá, có lẽ là những lời yêu thương có thể nói cả đời không hết của anh.

   

Ở bên anh thật lãng mạn, có lẽ vì anh luôn đam mê sự thẳng thắn và chân thành.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là anh phải yêu cô.

Họ sống bên một hòn đảo nhỏ, ngày ngày đối diện với biển cả bao la, thỉnh thoảng từ bờ biển còn có thể thấy núi lửa.

Triều Chu Viễn nói đó là một dạng “hình ảnh ảo giác trên biển”, Trì Ương Hà liền vốc nước tạt lên mặt anh: “Vậy sao?”

Đôi khi, họ tản bộ trên bãi biển lúc rảnh rỗi, Trì Ương Hà chợt nhận ra hóa ra cuộc sống cũng có thể tự do trong khoảnh khắc. Có lẽ, chẳng cần phải trốn chạy đến một nơi xa xôi nào đó, thoát khỏi những định nghĩa của người đời cũng không hề khó.

Lúc ấy, cô đột nhiên cảm thán: “Tự nhiên em nghĩ, có lẽ vì gặp được anh nên những khổ đau trước đây mới có ý nghĩa.”

Triều Chu Viễn đáp lại: “Anh không muốn trở thành ý nghĩa của khổ đau, nhưng nếu thay hai chữ đó bằng ‘tình yêu’ thì anh rất sẵn lòng.”

Cô vẫn giữ thói quen sửa lời anh: “Phải nói là ‘tình yêu đích thực’ chứ.”

Anh cười, nhẹ nhàng cọ mũi cô: “Không còn từ nào khác sao? Từ đó nghe có vẻ quá bình thường, còn hơi sến súa nữa.”

Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng rọi qua cửa sổ thật đẹp, nhưng Triều Chu Viễn vẫn muốn ngủ nướng.

Anh nói, ở bên cô, anh không còn muốn làm một đứa con ngoan để nhận phần thưởng từ ai đó nữa, mà chỉ muốn làm một người chồng trưởng thành và đáng tin cậy.

Trì Ương Hà gọi tên tiếng Ý của anh, trêu chọc: “Anh định phá hủy tâm huyết cả đời của Kesoia sao?”

Anh nói, anh không quan tâm đến việc phản bội tâm huyết của ai cả, anh chỉ quan tâm đến người đã khiến anh từ một chàng trai non nớt trở thành một người đàn ông thực thụ.

Cô lặng lẽ ghi nhớ những lời này, nhưng sau đó lại bị vô số khoảnh khắc khác làm lu mờ. Vậy nên, đôi khi cô tự hỏi, nếu muốn ghi lại cả cuộc đời Triều Chu Viễn thì liệu trăm nghìn chữ có đủ không? Nếu thật sự viết ra, có lẽ đủ để làm thành một bộ phim dài tập.

Trì Ương Hà cầm điện thoại lên xem giờ, thực ra cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là ánh nắng hôm nay đẹp quá.

Nhưng trước khi cô kịp đặt điện thoại xuống, đã bị Triều Chu Viễn lặng lẽ kéo vào lòng.

Cô biết anh là người ngủ rất nông, nên vừa xoay người đã làm anh thức giấc.

“Buongiorno, Moglie.”

“Hửm?”

Giọng anh nói quá nhanh, lại còn dụi mặt vào vai cô, khiến cô không nghe rõ. Anh bèn lặp lại bằng tiếng mẹ đẻ: “Chào buổi sáng, vợ yêu.”

Trì Ương Hà muốn quay lại ôm anh, nhưng Triều Chu Viễn siết chặt quá, ép sát cô vào lồng ngực ấm áp của anh. Ngay cả nhiệt độ từ hai chân anh cũng khiến cô cảm nhận rõ ràng.

“Buông ra một chút.”

Vừa nói xong, cô mới nhận ra giọng mình vào sáng sớm mềm mại đến mức giống như đang làm nũng.

Sau đó, cô nghe thấy Triều Chu Viễn cũng cố tình bắt chước giọng điệu đó, cười khẽ mà thì thầm bên tai: “Không buông.”

Nhưng rốt cuộc là ai dạy anh mà ngay cả lúc làm nũng tay cũng không chịu yên vị?

Khoảnh khắc ấy, cô hoàn toàn không có sức chống cự, cả cơ thể mềm nhũn, chỉ có thể đẩy nhẹ anh ra rồi lẩm bẩm: “Đừng nghịch nữa.”

Tiếng cười của Triều Chu Viễn càng rõ ràng hơn, lồng ngực anh rung lên vì cười, môi chạm nhẹ vào tai cô, rồi từ từ lướt xuống cổ, để lại những dấu vết nhẹ nhàng trên làn da cô.

   

Ngón tay anh lướt qua bụng cô như đang đo đếm khoảng cách, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh rất yêu em, em có cảm nhận được không?”

03

Sau đó, khi Trì Ương Hà cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng, giọng cô nhẹ như mơ màng: “Em vừa mơ một giấc mơ.”

Triều Chu Viễn nhẹ nhàng vuốt lưng cô, dỗ dành: “Ừ?”

“Trong mơ, anh không bị bỏ rơi.”

“Ừm.”

“Và anh ở bên em.”

Nói xong, cô chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại Triều Chu Viễn nhìn cô dưới ánh nắng dịu dàng.

Khi ấy, anh tự hỏi: Không biết tình yêu của mình có đủ để cô ấy cảm nhận chưa?

Nhưng không sao cả, đợi cô ngủ dậy, anh sẽ tìm được một từ ngữ phù hợp hơn để nói với cô: “Có lẽ vì gặp được em mà sự xuất hiện của anh trên thế gian này mới có ý nghĩa.”

[HOÀN TOÀN VĂN]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.