Tân Di - Bắc Qua

Chương 88: Ngoại truyện 3 Người rắn 2



Câu này vừa nói ra, cánh cửa phòng phát sóng trực tiếp bị  mở ra.

Tôi khẩn trương chuyển sang giao diện phát sóng trực tiếp.

Bạn gái đứng trước cửa: “Bảo bảo, căn phòng này của anh quá ngột ngạt, mở chút cửa ra cho thoáng đi.”

Tôi căng thẳng gật đầu: “A.....được.”

Bạn gái nhìn tôi mấy giây, sau đó bước ra chỗ khác, nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của bạn gái dán chặt lên người tôi.

Tôi giả vờ bình tĩnh, liên tục gõ ngón tay trên bàn phím.

“Đại sư! Bạn gái tôi đang ngồi ở sofa trong phòng khách nhìn tôi, tôi chưa muốn c.h.ế.t đâu, cứu mạng đi.”

 

Chi Linh trả lời rất nhanh:

“Ngày mai là ngày 15 tháng 3 âm lịch, rắn thường lột da và ăn thịt vào ngày này, cho nên cậu chỉ còn nhiều nhất là một ngày.”

Lột da?

Tôi kinh hãi nhìn hai chữ đó, sau đó vô thức nhìn bạn gái đang ngồi trên ghế sofa.

Chi Linh giải thích cho tôi:

 

“Người rắn có đầu người và thân rắn, chúng không được con người chú ý vì chúng được bao phủ bởi một lớp da người, một khi muốn ăn, chúng phải lột bỏ lớp da ban đầu của mình, và chúng có thể nuốt sống.”

Tôi cúi đầu nhìn thân hình mập mạp của mình, lập tức ngồi phịch xuống ghế.

“Bây giờ tôi không ở Song Thành, không thể tới cứu cậu được, nhưng đại sư tỷ của tôi thì ở đó, cậu có thể thử liên lạc với chị ấy.”

Chi Linh gõ xong câu này, liền đề cử ai đó cho tôi.

Là chủ phòng cùng nền tảng với tôi, tên.....Tân Di Huyền Thanh Quan?

Chi Linh nói rằng cô ấy là một chủ phòng đoán mệnh, có thể phát sóng bao lâu tùy thích.

Cậu ấy nói với tôi để ý thời gian phát sóng trực tiếp của Tân Di, sau đó lại đưa thêm một số hướng dẫn:

“Đừng để người rắn đó cảm thấy cậu đang không ổn, nếu không nó sẽ ăn trước để tránh đêm dài lắm mộng.”

“Đừng làm nó tức giận, tâm trạng của nó càng lúc càng không ổn định, cảm giác thèm ăn sẽ lớn hơn.”

Tôi mở lại phát sóng trực tiếp, vừa bắt đầu chơi như không có chuyện gì.

Vừa hồi hộp chờ Tân Di lên mạng.

Đến bữa trưa, bạn gái....không, con quái vật đó bước vào.

Cô ta vặn eo bám vào lưng tôi, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của cô ta một cách rõ ràng.

“Anh yêu à, nên ăn cơm rồi.”

Tôi quay người nhìn ra cửa, có một chén lớn đặt trên bàn.

Bên trong chắc chắn là có cho Hormone tăng cân.

Tôi muốn chống cự nhưng lại sợ cô ta nghi ngờ, chỉ có thể từ từ đứng dậy, theo cô ta ra ngoài.

Tôi đã ăn được hơn nửa cái chén lớn đó, con quái vật đó cuối cùng cũng mỉm cười hài lòng.

Cô ta nắm tay tôi: “Anh yêu à, anh thật giỏi.”

Tôi bình tĩnh đẩy tay cô ta ra, vịn vào tường đi vào phòng phát sóng.

“Nhiệm vụ của hội tháng này có chút nhiều, anh phải đi phát sóng thêm một lúc nữa.”

“Anh chơi game âm thanh có chút to, anh đóng cửa phòng, em đi ngủ trưa đi.”

Có lẽ do lúc nãy tôi ăn nhiều nên tâm trạng của con quái vật cũng vui lên.

Thật ra cô ta chẳng nói gì cả, để tôi đóng cửa lại.

Tôi ngồi gục xuống ghế, lúc này tôi mới nhận ra tay chân mình đang run rẩy.

Khoảng 1 giờ chiều, hệ thống nhắc nhở chủ phòng đặc biệt lên mạng.

Tôi vội vàng vào phòng phát sóng trực tiếp của Tân Di Huyền Thanh Quan.

Khuôn mặt trên màn hình rất đẹp, cô gái với mái tóc được kẹp bằng chiếc kẹp gỗ đang điều chỉnh camera.

Cô ấy thản nhiên liếc nhìn màn hình.

“Chủ phòng Ngân Ngưu......a, là anh sao, sư đệ của tôi đã kể về anh, gặp người rắn rồi sao?”

Ban đầu tôi còn nghi ngờ cô gái trẻ này có đáng tin hay không, cô ấy nói như vậy, tôi ngay lập tức kể lại tất cả những gì mình trải qua trong hai ngày qua một lần nữa.

Cuối cùng đáng chữ: “Tân Di đại sư, cứu mạng!”

“Anh bật camera lên, tôi xem ngôi nhà của anh.”

Tân Di ngồi hơi thẳng dậy: “Chỉ có 2 chúng ta trong phòng phát sóng, anh yên tâm đi.”

Tôi không nghĩ tới chuyện đó, trực tiếp kết nối với cô ấy, và mở camera lên.

“Ồ.” Tân Di tiến gần lại màn hình, nhìn căn phòng phát sóng nhỏ của tôi, cau mày: “Căn phòng của anh, yêu khí đã gần trở thành thực chất rồi.”

“Tiểu tử, anh chạy không thoát đâu.”

“A” Mặt tôi lập tức tái nhợt: “Chạy không thoát?”

“Người rắn này cực kỳ thận trọng, căn phòng này đã được bày trận rồi.” Tân Di bấm tay tính: “Đi đến bệ cửa sổ nhìn xem, chắc chắn có thứ gì đó dưới chậu cậy.”

Tôi nghe xong lập tức đứng dậy, đi đến trước bệ cửa sổ, đưa tay nhấc cây xương rồng lên.

Phía dưới xuất hiện một mảnh vẩy rắn to bằng tay trẻ con.

Tôi vô thức muốn cầm nó lên, Tân Di hét lên: “Đừng động, thứ này tương đương với mắt của người rắn, khi anh chạm vào nó sẽ phát hiện ra.”

Tôi sợ hãi lập tức rút tay lại, sau đó cẩn thận đặt chậu cây lại vị trí cũ.

Trở lại máy tính, Tân Di giải thích: “Trong nhà anh có 3 nơi giống như vậy, vẩy rắn tạo thành trận vẩy, nó biết mọi thứ đang diễn ra trong căn nhà này, nếu anh cố gắng trốn thoát, nó sẽ xuất hiện ngay lập tức ăn thịt anh.”

“Vậy phải làm sao?” Tôi hạ giọng hỏi, giọng có chút run run.

Sắc mặt Tân Di nghiêm trọng, suy nghĩ mấy giây, sau đó ngước lên nhìn tôi.

 

“Đợi.”

“Đợi không được nữa rồi.” Tôi sợ hãi: “Lại đợi nữa, nó sẽ ăn thịt tôi.”

“Không cần đợi quá lâu, nhiều nhất là sáng sớm ngày mai, khi con rắn lột da là lúc nó yếu nhất, lúc đó phản ứng của nó với trận vẩy này cũng là yếu nhất, đó là cơ hội trốn thoát tốt nhất của anh.”

Tân Di an ủi tôi: “Gửi cho tôi địa chỉ nhà của anh, tôi sẽ tìm một địa điểm gần nhà anh để bày trận trước.”

“Sau đó tôi sẽ gửi địa chỉ qua cho anh, sau khi chạy thoát hãy nhanh tới đó.”

Tôi gật đầu: “Được được được, tôi biết rồi.”

 

Ngắt kết nối với Tân Di, tôi cảm thấy thoải mái được một chút.

Vừa thoát khỏi phòng phát sóng trực tiếp, liền cảm thấy ớ lạnh sau gáy.

Tôi vô thức quay đầu, đối mặt với khuôn mặt của bạn gái.

“A” Tôi hét lên nhảy ra khỏi ghế.

Cô ta nhìn tôi ngơ ngác: “Anh yêu à, anh làm sao vậy?”

Tôi bị sốc, trong đầu tôi chỉ có một câu hỏi....

Cô ta đứng sau lưng tôi lúc nào vậy?

Cô ta đã nhìn thấy gì rồi?

“Anh sợ cái gì?” Đôi mắt của cô ta nheo lại: “Anh ở ngoài có người khác sau lưng tôi đúng không?”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ôm cô ta vào lòng bất nỗi sợ hãi: “Nói cái gì vậy, anh vừa cãi nhau với một chủ phòng khác, có chút hơi khó coi, không muốn em nhìn thấy mà thôi.”

Tôi giả vờ thoải mái: “Anh có chút đói rồi, tối nay ăn gì vậy?”

Vừa nghe tôi nói muốn ăn, bạn gái liền cười ngay:

“Em đi nấu cơm cho anh...”

Ăn xong bữa tối đã chín giờ hơn.

Tôi ở trong phòng phát sóng trực tiếp đến tận 12 giờ, sau đó mới về phòng.

Ngay khi tôi vừa nằm xuống, tay chân của bạn gái lập tức quấn quanh tôi.

Cô ta nhắm mắt lại ngửi tôi: “Anh yêu à, anh thật thơm.”

Tôi khóc không ra nước mắt.

Vì để giảm bớt sự thèm ăn của cô ta, tối nay tôi cố tình không tắm.

Cô ta còn có thể ngửi thấy mùi thơm của tôi, có vẻ cô ta rất đói.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.....

Một giờ sáng, bạn gái tôi từ từ ngồi dậy khỏi giường.

Cô ta bước vào phòng tắm, bên trong vang lên những âm thanh xào xạc dày đặc.

Tôi chợt mở mắt, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Trăng tròn treo cao.

Tôi lại nhìn về phía phòng tắm, cánh cửa kính mờ mờ phản chiếu những đường cong duyên dáng của bạn gái.

Tôi nhìn đường cong trở nên méo mó một cách kỳ lạ, bàn tay của bạn gái đang lột da từ lưng, c.ởi quần áo từ từ,.....

Tôi kinh hoàng mở mắt , lấy điện thoại nhắn tin cho Tân Di:

“Tân Di đại sư! Người rắn đã bắt đầu lột da rồi.”

“Ngay bây giờ, nhanh chạy đi.”

Tôi nhanh chóng ra khỏi giường, không ngừng nhìn vào phòng tắm, trực tiếp mở cửa chạy ra ngoài.

Trăng đêm nay to và tròn, xung quanh sẽ không tối hoàn toàn.

Trong đầu tôi chẳng có gì ngoài một ý nghĩ.

Chạy! Nhanh chạy! Nếu chạy chậm quái vật sẽ trở thành thức ăn của quái vật.

Khi tôi chạy ra khỏi tiểu khu, đột nhiên sau lưng tôi có một tiếng động lớn, tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tất cả đèn trong tòa nhà của tôi đột ngột tắt.

Mơ hồ, tôi cũng nghe thấy những tiếng la hét kỳ lạ.

Trực giác mách bảo tôi, người rắn đã phát hiện tôi không còn ở đó.

Trong cơn hoảng loạn, điên thoại của Tân Di gọi đến.

Giọng cô ấy đầy uy lực: “Đừng sợ, đi theo con đường đã định là được rồi.”

“Qúa trình lột xác của người rắn không thể bị gián đoạn, sẽ mất ít nhất mười phút để hoàn thành quá trình lột xác, anh tranh thủ thời gian đi.”

Tôi không nói gì nữa, nhanh chóng bỏ chạy.

Nhưng tạo tôi quá mập, lại lâu rồi không vận động, chạy được một lúc thì thở d.ốc, tim tôi đập nhanh đến mức muốn rớt ra ngoài.

Để đến được nơi Tân Di đã đề cập càng sớm càng tốt, tôi còn cố ý chạy đường tắt.

Đây là một con hẻm cũ, đi qua con hẻm này sẽ đến trường học bỏ hoang nơi mà Tân Di bày trận.

Đột nhiên có cơn gió mạnh xung quanh, tôi bàng hoàng nhìn xuống.

Có âm thanh lạ phát ra từ cống thoát nước.

Có cái gì đó đang cố đến gần tôi.

Ầm.

 

Một âm thanh vang lên, nắp cống bị bật ra, xoay vài vòng trên không rồi rớt mạnh xuống đất.

Tôi sợ hãi lùi lại, nhìn vào cống.

Đầu của một người phụ nữ quyến rũ quen thuộc từ từ bò ra từ bên trong, đôi mắt của cô ta đã hoàn thành biến thành đôi mắt rắn.

Khoảnh khác nhìn thấy tôi, cô ta cười toe toét, những chiếc răng sắc nhọn đặc biệt đáng sợ.

“Anh yêu à, em tìm thấy anh rồi.”

Làm sao lại nhanh như vậy?

Tôi bỏ chạy.

 

Khoảnh khắc quay người, tôi cảm thấy một cái chạm kỳ lạ từ túi quần.

Không cần suy nghĩ, tôi đưa tay chạm vào nó.

Là một chiếc vẩy rắn màu xanh.

Tôi vội vàng bỏ vẩy rắn đi.

Không biết cái này đã được bỏ vào túi của tôi khi nào, người rắn có lẽ đã dựa vào chiếc vẩy rắn này đã nhanh chóng phát hiện ra vị trí của tôi.

Chỉ trong vài giây, con quái vật phía sau lưng đã bò ra khỏi cống.

Tôi không khỏi quay đầu lại, cảnh tượng này làm tôi sợ hãi.

Chỉ nhìn thấy dưới đầu người phụ nữ là một cơ thể rắn, không có tay hay phần trên của cơ thể, chính là một con rắn có đầu người.

Mặt tôi tái nhợt, chạy thật nhanh về phía con hẻm.

Tiếng xào xạc của thân rắn cọ sát xuống đất nghe như tiếng dòi bám vào xương.

Thấy tôi định chạy vào hẻm, một cảm giác lạnh buốt quấn quanh chân mắt cá chân tôi.

Tôi ngã mạnh xuống đất, hai chiếc răng bị gãy, tôi đứng dậy mặc cho cơn đau dữ dội, nhìn cái đuôi quấn quanh chân, tôi có cảm giác mình vừa rơi vào hầm băng.

Người rắn đã đến gần trước mắt tôi, mặt nó sát gần mặt tôi......

“Anh yêu à, anh làm em thất vọng quá, em phải phạt anh.”

Nó mỉm cười, một cái miệng khổng lồ mở ra, mắt tôi mở to không thể cử động.

Tôi sắp c.h.ế.t rồi....

Sự tuyệt vọng dâng trào.

Trong chớp mắt, một sợi dây đỏ quấn quanh eo tôi, một lực kéo mạnh từ phía sau thoát khỏi đuôi của con rắn đó.

Tôi bị kéo đi 3,4 mét, cơ thể tôi không tự chủ ngã xuống đất.

Một bàn tay ấm áp giữ lưng tôi, không lớn, nhưng rất có lực.

Tôi quay lại nhìn, chỉ thấy Tân Di cau mày thu lại lại dây đỏ.

Cô ấy đẩy tôi ra: “Chạy.”

Tôi sững sốt một lúc, chạy về phía ngón tay cô ấy chỉ.

Tân Di nhanh chóng đuổi kịp.

Tôi hét lên: “Tân Di đại sư! Tại sao cô không đấu với nó?”

Chạy nhanh hơn tôi.

Tân Di: “Không đánh được, để nó dẫn vào trận pháp.”

Cô ấy quay sang nhìn tôi: “Anh trai! Hứa với tôi nhé, khi tai họa này kết thúc, nhớ giảm cân.”

“Vừa rồi tôi gần như không đỡ được anh.”

Chúng tôi vừa chạy vào ngôi trường bỏ hoang, có một gió thổi mạnh từ phía sau.

Tân Di đẩy tôi ra, tự mình lăn về phía trước một cách nhanh nhẹn.

Một cái đuôi dài dày quét qua đầu tôi, đập vào tường, làm đổ nhiều gạch đá.

Tôi sợ hãi đến mức ngã xuống đất.

“Đứng đó làm gì! Chạy đi.”

Người rắn đã đuổi kịp, nó liếc Tân Di người đang ở cách xa nó, không chút do dự vặn mình lao về phía tôi.

Tôi cực kì hoảng sợ, đứng dậy lao vào ngôi trường bỏ hoang.

Không gian bên trong ngôi trường không quá lớn, thân thể khổng lồ của người rắn không thể vặn vẹo được nhiều, tốc độ chậm lại rõ ràng.

Tôi lao vào một ở lớp học ở góc, đóng cửa lại.

Thịt toàn thân run lên, tôi thực sự không thể chạy được nữa.

Tôi khóa cửa, di chuyển tất cả bàn học chặn cửa lại.

“Ầm.”

Một âm thanh dữ dội từ phía sau, tôi sốc đến mức đầu óc choáng váng.

Lúc này Tân Di cũng gọi điện thoại cho tôi.

Tôi khó khăn lấy điện thoại ra: “Đại sư! Cô đâu rồi! Tôi sắp c.h.ế.t rồi.”

“Anh giúp tôi kiên trì thêm chút nữa, nhiều nhất là 5 phút, vị trí cuối cùng gần xong rồi.”

Tiếng bíp báo bận được phát ra từ điện thoại, cùng lúc đó, tiếng kính vỡ vang bên tai tôi.

Tôi giật mình quay lại, tôi thấy người rắn trèo qua cửa sổ, leo vào bên trong.

“Anh yêu à.” Âm thanh của nó thật kỳ lạ, âm điệu nhẹ nhàng, nhưng tôi nghe thấy có sự tức giận bên trong.

Tôi bò về phía cửa sau chạy, nhưng cửa sau bị đóng quá lâu rồi, tay cầm đã bị khóa rồi, căn bản văn không được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.