Sau khi tôi kể đầu đuôi sự việc xong.
Phòng phát sóng trực tiếp im lặng mấy giây, rồi đột nhiên bùng nổ.
“Theo kinh nghiệm đánh giá của tôi trong phòng phát sóng trực tiếp của Tân Di đại sư trong 3 tháng, món hầm của nhà hàng đó chắc chắn không bình thường.”
“Đề xuất thứ 2, bạn trai của chị gái này có lẽ đã bị họ giam cầm rồi.”
“Làm ơn, người nhà đã xem camera giám sát, bạn trai của cô ấy đã rời đi rồi.”
Ngay lúc này, có người hỏi:
“Chị gái không nhìn nhầm chứ? Người rời đi đó ........thật sự là bạn trai của chị không?”
Tim tôi đập thình thịch: “Có lẽ là vậy, trời quá tối, nhìn không rõ mặt.”
“Tôi đã quay lại video giám sát đó, về nhà xem đi xem lại mấy lần, cũng không nhìn rõ mặt.”
Tân Di người im lăng nãy giờ lên tiếng: “Cô quay video lại sao?”
Tôi sững sờ một lúc: “Quay rồi.”
Tân Di: “Gửi riêng cho tôi đi.”
Tôi nhanh chóng gửi video qua cho cô ấy.
Trên màn hình, Tân Di cúi xuống xem video, trên mặt không có biểu cảm gì.
Xem xong video, Tân Di vẫn không ngẩng đầu lên, ngón tay dừng video ở một cảnh nào đó, hơi cau mày.
Mấy giây sau, cô ấy ngước lên nhìn tôi.
“Cô xem lại video mấy lần, mà không nhận ra người trong video sao? Sau khi đi ra đường gót chân thậm chí không chạm đất khi bước đi?”
Nghe cô ấy nói, tôi bị dọa một trận, nhanh chóng lấy video ra xem lại.
Chỉ thấy trong màn hình mờ, người đàn ông đang đi về phía bên kia đường.
Mắt tôi mở to không chớp, tim đập dữ dội.
Giống như lời Tân Di nói, khi bước đi gót chân anh ấy không chạm đất.
Đây hoàn toàn không phải tư thế đi lại của Trình Hạo.
“Đại sư, nếu đó không phải Trình Hạo, vậy người đó là ai?”
Giọng tôi run run khi hỏi câu này.
Tân Di hỏi tôi: “Cô còn phát hiện cửa hàng đó có nơi nào không ổn không?”
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cung ngập ngừng nói: “Có một đêm tôi quay lại cửa hàng lấy đồ, nghe thấy bên trong cửa hàng của họ có tiếng khóc, có tính không?”
Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, tưởng đó là cuộc cãi vã của hai vợ chồng.
Cũng không lo chuyện bao đồng, quay về của hàng của mình lấy đồ rồi rời đi.
Tân Di vẻ mặt nghiêm trọng, sau đó suy nghĩ cẩn thận, ngồi dậy một chút: “Dựa trên những gì cô miêu tả, tôi có một suy đoán.”
“Cô nghe qua......ma cà rồng chưa?”
Tổ Xung Chi một nhà toán học nổi tiếng thời Nam Bắc triều, đã ghi lại moojy loại yêu quá như vậy trong “Thuật Dị Ký”.
Ma cà rồng đã tồn tại từ xưa, thường xảy ra các cuộc chiến, chúng không bao giờ thiếu lương thực, trên chiến trường đổ nát thường thấy bóng dáng của nó.
Nó sẽ khóc cho người đã khuất trước khi ăn, sau đó lột da người chết, ăn hết phần thịt bên trong, sau đó khoác da rời đi.
Loại yêu quái này không được thế gian dung nạp, lúc đó, mọi người mong muốn được yên nghỉ dưới lòng đất, mong muốn t.h.i t.h.ể sẽ được toàn vẹn, tuy c.h.ế.t rồi, nhưng t.h.i t.h.ể cũng không nên bị hủy hoại.
Những con ma cà rồng gần như đã bị tàn sát 300 năm trước, nhưng vẫn còn một số ít còn sống.
Chúng học cách ngụy trang.
Chúng đắp da người lên cơ thể, học dáng vẻ của người sống và dần dần hòa nhập với thế giới loài người.
Nhưng chúng không thể ngăn được bản tính ăn thịt người của mình, chỉ có thể đào bới những chiếc quan tài vừa được chôn cất, lấy t.h.i t.h.ể từ bên trong lên ăn.
Cho đến hiện đại, người được chôn cất ngày càng ít, hầu hết mọi người đều chọn cách hỏa táng để bảo vệ môi trường, vì vậy đồ ăn của ma cà rồng càng ngày càng khó tìm.
Giọng Tân Di trầm xuống, những gì cô ấy nói ra thực sự gây sốc.
Cô ấy nói: “Bây giờ, ma cà rồng đang lẩn chốn trong chợ, trường học, chúng học cách chủ động săn bắt.”
Có cư dân mạng hỏi trong phần bình luận:
“Trời ơi, thật sự có những sinh vật như vậy xung quanh chúng ta sao?”
“Vậy ma cà rồng bao lâu mới ăn một lần?”
“Ma cà rồng đi săn như thế nào?”
Tân Di nhìn bình luận, trả lời từng câu.
“Thực sự sống xung quanh chúng ta, nhưng số lượng đã rất ít rồi, hiện nay tư liệu nội bộ của chúng ghi chép không vượt quá 10 con.”
“Một con ma cà rồng ăn thịt khoảng hai đến 3 người một năm.”
“Những phương pháp săn mồi của ma cà rồng được học từ con người, chúng sẽ chủ động thể hiện lòng tốt với con mồi, làm giảm sự cảnh giác của con mồi, thỉnh thoảng cho con mồi ăn, sau đó g.i.ế.c con mồi khi con mồi không có khả năng tự vệ.”
Cư dân mạng đứng hình, nhưng có một số người nhanh chóng phản ứng.
“Vậy cửa hàng thịt hầm mà chị Chu Yến kể do ma cà rồng quản lý, chúng đang chờ con mồi sao?”
“Hơn nữa chị ấy còn nghe tiếng khóc lúc nửa đêm, là ma cà rồng khóc trước khi ăn sao? Chết tiệt, nghĩ thôi đã thấy sợ.”
Tân Di nói: “Tôi không chắc chắn về cái này, chỉ có thể nói đó là thói quen của ma cà rồng.”
Tôi rất sợ, tôi đang định hỏi thêm vài câu nữa, tôi chợt thấy một bình luận không liên quan.
“Chủ phòng đừng lừa người nữa! Cô là một đạo sĩ giả từ đâu đến vậy? Tôi là đạo sĩ của Trọng Quang Quan, bây giờ xã hội làm gì có chỗ nào có ma cà rồng? Hơn nữa đạo quán chúng tôi vừa đi điều tra qua ở Thiên Kiều không lâu, đừng nói là ma cà rồng, một oán linh cũng không có, rất sạch sẽ, cô đừng ở đây nói lung tung.”
Cư dân mạng nói chuyện mỉa mai đó tên là “A Man”.
Tân Di không phản ứng gì.
Cô ấy hỏi: “Việc điều tra các sự việc bất thường ở đường Thiên Kiều là trách nhiệm của Trọng Quang Quan, là ai đi vậy?”
A Man đắc ý trả lời: “Tôi đã tự mình tới đó.”
“Ồ.” Tân Di gật đầu: “Vậy là do bản lĩnh chưa tới đâu thôi.”
A Man sốt ruột, chưa tra hỏi mấy câu đã bị Tân Di chặn lại.
Ngay khi cư dân mạng có chút không rõ ràng bắt đầu nghi ngờ cô ấy, Tân Di gọi tôi.
“Chu Yến.” Giọng cô ấy vẫn bình tĩnh như mọi khi: “Lúc cửa hàng thịt hầm trăm năm đó khai trương, có phải đã đặt thứ gì dọc trên hai con phố buôn bán đúng không?”
“Ví dụ như giỏ hoa, tượng sư tử đá, thứ như bảng hiệu lớn.”
“Đúng vậy, họ đặt một lẵng hoa ở đầu đường, đến giờ nó vẫn ở đó.”
Tôi sống ở con đường đối diện, vừa nói vừa mở rèm hướng camera điện thoại về phía đó.
“Mọi người xem.”
Tân Di lại hỏi: “Cô có tiện xuống dưới một lát không? Đi đến trước lẵng hoa đó.”
Bây giờ mới 10 giờ hơn, vẫn còn rất nhiều người trên phố.
Tôi cũng không quá sợ, nghe xong liền mở cửa đi xuống lầu, chưa tới 20 bước đã đến phía bên kia đường .
Hướng điện thoại về phía lẵng hoa, tôi nghe Tân Di nói đây những bông hoa ra khỏi giỏ hoa, lộ ra bùn hoa bên dưới.
Bùn hoa ở giữa bị vỡ ra, một khúc xương nhỏ dựng đứng, ngoài ra còn có một sợ dây đỏ quấn quanh khúc xương.
“Đây là thứ gì vậy?” Tôi định đưa tay cầm nó, Tân Di kịp thời ngăn chặn tôi lại.
“Đừng động.” Tân Di nói: “Ma cà rồng có tính lãnh thổ, chúng đặt xương của con mồi còn sót lại ở cuối đường, để cảnh báo những hồn ma khác rằng đây là lãnh thổ của chúng, mọi thứ trong lãnh thổ đều là con mồi của chúng.....”
Cô ấy đổi chủ đề: “A Man, đây chính là lý do cậu không thấy những oán linh.”
“Đối với những con ma cà rồng, chúng thật sự không được tính là ma, và tương tự như quái vật, chúng có thực thể, biết ngụy trạng, người bình thường khó mà phân biệt được, mọi người tập trung một cách mù quáng vào việc điều tra những oán linh và phớt lờ chúng.”
A Man luôn trực tuyến, nhưng không nói lời nào.
Tôi tránh xa lẵng hoa, ngay khi tôi định quay về, một người đàn ông đánh tôi từ phía sau.
Tôi quay lại nhìn, hắn hơi cúi đầu về phía tôi, khom lưng bước vào phố thương mại.
Tôi sững sờ một lúc, vô thức đuổi theo hắn.
Góc nghiêng của hắn rất giống Trình Hạo.
“Đừng đuổi nữa.”
Nghe thấy giọng nói của Tân Di tôi dừng lại.
Tôi cũng nhận ra điều gì đó không ổn.
Hắn không thể là Trình Hạo.
Trình Hạo sẽ không phản ứng như vậy khi nhìn tôi.
Tôi đang đứng ở vị trí ban đầu, giọng có chút run rẩy: “Tân Di đại sư, bạn trai của tôi.......còn sống không?”