Từ Man nghiêm túc nhìn tôi: “Mọi luật đều để điều khiển dương sang âm, đều có sức mạnh đi vào lòng đất, nếu đại âm mạnh thì dương sé suy yếu biến mất, nếu đại âm mạnh thì sẽ bị đưa xuống âm phủ và không được dầu thai.”
Tôi nghe rồi sững sờ một lúc: “Điều này có nghĩa là gì?”
“Chuyện này cô đừng quản, tôi cũng ghi nhớ nó từ sách, nói ra để khoe thôi.” Từ Man ho khan: “Nhìn chung, đây là cuộc chiến giữa năng lượng âm và năng lượng dương, âm khí của ma cà rồng không thể đánh bại dương khí của Tân Di, cuộc chiến này sẽ nhanh két thúc.”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy Tân Di hét lên, một lá bùa vàng được dán lên trán con ma cà rồng.
Con ma cà rồng rơi xuống đất.
Còn chưa kịp đứng dậy, Tân Di đã dùng thanh kiếm gỗ của mình đ.â.m mạnh vào nó: “Nghịch ngô giả tử, cảm hữu xung đương đạo sáp địa phủ, do ngã chân dương, cấp cấp như luật lệnh.”
Tôi nhìn chằm chằm xuống đất với đôi mắt mở to.
Chỉ thấy một vết nứt đột nhiên xuất hiện, có một ánh sáng đỏ phát ra từ khoảng trống đó, giống như có một bàn tay vô hình nào đó kéo con ma cà rồng xuống.
Con ma cà rồng cố gắng chạy ra ngoài, nhưng nó không thể so sánh với sức mạnh đó.
Toàn bộ cơ thể bị xé nát.
Khoảnh khắc đầu nó bị xé toạc, tôi nghe thấy tiếng la chói tai của nó.
Sau đó tiếng la hét hoàn toàn tiêu tan.
Khung cảnh xung quanh lập tức thay đổi, ánh sáng nhợt nhạt trở thành ánh sáng mờ ảo ấm áp.
Sương mù dày đăc cũng tan đi.
Mơ mơ hồ hồ, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng nói từ những con phố phía xa.
Tôi ôm mặt khóc lóc sau khi sống sót sau tai họa.
Tân Di ngồi trên một chiếc ghế dài nghỉ ngơi, Từ Man bối rối đến an ủi tôi: “Sống sót sau tai họa, sau này sẽ có phúc, may mắn vẫn chưa đến mà thôi.”
“Nhưng Trình Hạo đâu?” Tôi khóc đến mức không thở được: “Trình Hạo phải làm sao?”
Từ Man im lặng, cuối cùng cậu ta thở dài.
“Cậu ấy gặp tai họa này, không thể chạy thoát được.”
Tân Di thu dọn đồ đạc, bước tới.
Từ Man vội vàng nói: “Nếu như Tân Di đồng đạo đã ở đây, vậy tôi rời đi trước, Trọng Quang Quan chúng tôi nhất định sẽ giải quyết tót hậu quả, đồng thời sẽ làm việc với cảnh sát địa phương làm tốt công tác trấn an người dân.”
Nói xong hắn bỏ chạy, nhưng Tân Di đã túm lấy cổ cậu ta.
“Chuện vẫn chưa xong đâu, cậu định đi đâu vậy?”
Tân Di kéo cậu ta vào cửa hàng thịt hầm trăm năm, đi thẳng lên tầng 2 đứng trước tủ quần áo lớn.
Tân Di im lặng đếm: “Tổng cộng 13 mạng người, 1 người tụng chú tái sinh 3 lần.”
Từ Man: “Một mình tôi sao?”
Tân Di liếc cậu ta: “Nếu không thì sao? Tôi còn có việc.”
Từ Man vô thức hỏi: “Việc gì vậy?”
Tân Di đã trả lời: “Tôi đi khiếu nại Trọng Quang Quan đã không kiểm tra cẩn thận trong việc tiến hành kiểm tra, gây thiệt hại lớn cho người dân.”
Tân Di đưa tôi về nhà.
Trước khi rời đi, Tân Di nói với tôi một cậu.
“Vừa rồi tôi ở trong mê cung, thật ra tôi không tìm thấy cô nhanh như vậy, là có người dẫn tôi đi.”
Tôi sững sốt, ngước lên nhìn cô ấy.
Tân Di: “Bạn trai của cô Trình Hạo, anh ấy rất yêu bạn, linh hồn của anh ấy luôn dõi theo cô.”
“Anh ấy tìm thấy tôi, đưa tôi đi cứu cô.”
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, một câu cũng không nói ra.
Tân Di hỏi tôi: “Cô có muốn nói chuyện với anh ấy không?”
...............
Tân Di chấm nước bùa lên hai mắt của tôi: “Sau 3 giay hãy mở mắt, mắt âm dương sẽ duy trì trong 3 phút, hơn nữa chỉ có 1 lần thôi, cô chú ý thời gian.”
Tiếng cánh cửa đóng lại.
Tôi từ từ mở mắt, Tân Di đã ra ngoài rồi, xun quanh dường như không có gì khác biệt.
Cho đến khi một đôi tay nhợt nhạt lạnh lẽo ôm lấy tôi từ phía sau.
Tôi lạnh đến mức rùng mình, nước mắt chợt tuôn ra.
“Đã nói anh đừng đi, anh lại muốn đi.”
Trình Hạo ôm tôi liên tục nói xin lỗi.
Tôi chạm vào tay anh ấy, ngón tay xuyên thẳng qua.
“Em thậm chí không chạm đươc vào anh.” Tôi nhìn Trình Hạo, hỏi anh ấy: “Có đau không?”
Có đau không khi bị ma cà rồng ăn thịt.
Trình Hạo lắc đầu.
“Yến Yến, xin lỗi, anh đã thất hứa rồi, lời hứa kết hôn với em chỉ có thể đợi kiếp sau thực hiện.”
“Anh đã mua cho em một chiếc nhẫn, giấu nó sau chiếc TV trong nhà chúng ta, vốn dĩ muốn chính thức cầu hôn em, nhueng bây giờ không kịp nữa rồi.”
“Yến Yến...ba mẹ anh bên đó, em giúp anh đến thăm họ vài lần, có anh trai và chị gái, bọn học sẽ ổn thôi.”
“Sau này tim một người thật sự tốt với em, điều quan trọng là tìm người lắng nghe em.”
“Đừng giống như anh, chỉ biết phô trương.”
Lần đầu tiên tôi cảm thấy 3 phút thật ngắn ngủi.
Sao kịp nói vài câu?
Sắc mặt của Trình Hạo càng ngày càng mờ,giọng nói dần trở nên không rõ ràng.
Mãi cho tới khi anh ấy hoàn toàn biến mất, tôi mới tỉnh dậy từ giấc mơ.
Bây giờ, tôi khóc không ra tiếng.
Chỉ im lặng nhìn vào khoảng không, trong lòng cảm thấy vô cùng cay đắng.
Giọng Tan Di vang lên từ ngoài cửa: “Tôi đã đưa anh ấy đi rồi, mỗi người đều có số mệnh riêng, Chu Yến, cô nghỉ ngơi sớm đi.”
“Cảm ơn.” Tôi chậm rãi gật đầu.
Cửa hàng thịt hầm trăm năm làm ăn phát đạt trong một đêm đã bị đóng cửa.
Cảnh sát cho biết họ tìm thấy hàng cấm bên trong, chủ cửa hàng đã bị bắt.
Công việc kinh doanh của cửa hàng nhỏ của tôi đang khởi sắc lại.
Không chỉ khách hàng cũ quay lại, còn có nhiều khách hàng mới.
“Tôi nói rồi thịt hầm của cửa hàng cô vẫn là ngon nhất, mùi bên nhà hàng đó quá thơm, ăn không quen.”
Tôi mỉm cười, đưa cho cô ấy một bát súp.
“Súp đậu xanh miễn phí.”
“Aiyo” Người phụ nữ nở nụ cười như hoa: “Vẫn là cô biết cách kinh doanh.”
Cô ấy bê bát súp lên uống hết: “Thật sự rất ngon, sau khi uống xong cảm thấy sảng khoái.”
Bởi vì nó có chứa nước bùa của Huyền Thanh Quan.
Tân Di lại đến sau đó, muốn tôi giúp cô ấy một việc.
Cô ấy nói rằng trước đây có quá nhiều người ăn ở cửa hàng đó, món thịt hầm đó chứa năng lượng xác c.h.ế.t ma cà rồng, những người ăn qua nó dễ sinh bệnh và gặp ác mộng.
Cô ấy nhờ tôi trộn nước bùa Huyền Thanh Quan vào súp đầu xanh, cho khách uống.
Người ra vào hai con phố này dều là người của thành phố này, chín trong số mười khách hàng đến chỗ tôi cũng đã từng ghé qua cửa hàng thịt hầm trăm năm trước đó.
Mặc dù không chắc chắn sẽ tiêu tan hết khí xác chết, nhưng cũng là nổ lực tốt nhất.
Người phụ nữ ăn xong thịt hầm nhưng không đi.
Cô ta nhìn quanh: “Ơ? Bạn trai của cô đâu? Sao không thấy cậu ấy?”
Tôi sững sờ một lát: “Anh ấy mất rồi, có một tai nạn ngoài ý muốn.”
Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn tôi, không hỏi nhiều, thậm chí còn không đủ can đảm ở lâu, rất nhanh đã rời đi.
Tôi thu dọn xong cửa hàng, khóa cửa.
Người bán hàng bên cạnh hỏi tôi: “Tiêu Chu à, ngày mai không mở cửa sao?”
“Vâng.” Tôi trả lời “Xin hãy giúp tôi trông coi cửa hàng trong 3 ngày tới.”
“Không thành vấn đề.”
Tôi hình thành thói quen đến Huyền Thanh Quan vài ngày mỗi tháng.
Cảm giác như chỉ có ở đó tôi mới có thể ngủ ngon.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã một năm trôi qua.
Tôi đến gặp Tân Di vào này tuyết rơi.
Cô ấy đến gặp sư phụ của mình.
“Tôi sẽ không đến đây nữa.” Tôi mỉm cười với cô ấy.
Tân Di gật đầu hỏi tôi: “Nghĩ thông suốt rồi sao?”
“Nghĩ thông suốt rồi.”
Tôi quay đầu lại nhìn những ngọn núi được bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng, cảm nhận sự mát mẻ trong không khí, thở ra từ từ: “Luôn chào đón một cuộc sống mới.”
“Đêm qua, anh ấy đến trong mơ của tôi.” Tôi không nhịn được cười : “Anh ấy nói tôi luôn nhớ anh ấy, anh ấy không thể đi tái sinh được.”