Tán Đổ Ảnh Đế

Chương 13: Giúp đỡ



Ở chính giữa màn hình tivi hiện ra một vết nứt. Hồ Loạn sớm đã quen với chuyện này. Cứ mỗi khi Trương Thục thấy thương nhân kia ở trên tivi là lại bày ra đủ loại biểu tình vừa yêu vừa hận. Mới đầu còn khống chế được tâm trạng, sau này thì hoàn toàn chuyển thành căm ghét.

Cậu tắt tivi, quét dọn đống vụn thủy tinh rơi trên mặt đất. Cậu nhớ rõ Trương Thục từng nói, người kia là kẻ hèn nhát, là kẻ sợ vợ (*).

(*) Nguyên văn là 妻管严: Thê quản nghiêm, tức là bị vợ quản thúc chặt chẽ mọi việc.

“Về sau mỗi tháng con sẽ gửi tiền về. Mẹ nhớ ít chơi mạt chược đi nhé.” Hồ Loạn cầm chổi quét nhà.

“Lượn luôn đi. Bà đây một chút cũng không muốn nhìn thấy mặt mày nữa.” Trương Thục vứt toàn bộ rác trên bàn xuống đất. Sàn nhà vừa mới được quét sạch lại bị bẩn. Có thể là do cảm thấy thống khoái hơn một chút, bà ta liền chỉ thẳng vào di ảnh của chồng, xa xả mắng, “Ông có biết, hồi trước lúc vợ cũ của ông vẫn còn cướp giường tranh chăn với tôi mỗi đêm, cái người phụ nữ kia nói muốn con trai cô ta khôn lớn không cần vu lợi gì hết, bây giờ nó đang muốn đuổi tôi ra đường kia kìa. Đấy ông xem.”

Mấy lời sau Hồ Loạn không nghe nữa. Cậu không tức giận. Đôi mắt hơi rủ xuống. Những lời này nghe nhiều đến mức cũng sắp thuộc đến nơi rồi, “Về sau con sẽ không làm chướng mắt mẹ nữa đâu.”

Dọn xong nhà vệ sinh, Hồ Loạn ôm thùng đựng đồ của mẹ mình nhẹ bước ra ngoài. Tùy tiện kiếm một khách sạn ở tạm một ngày. Phòng của cậu ở trong nhà đã sớm bị Trương Thục đổi thành phòng chứa đồ rồi.

Tin tức trên mạng dồn dập không ngừng. Ảnh tạo hình giúp cậu thu hút được không ít fan. Hồ Loạn nhấp vào bài viết được nhiều người quan tâm nhất, phát hiện ra không biết “vị thiên sứ” nào đào lại các vai diễn mà cậu từng đóng. Thực ra cậu từng đóng vai quần chúng của rất nhiều phim nên cũng không thể nhớ hết được các vai diễn đó. Cho nên khi xem video tổng hợp các vai diễn của mình, Hồ Loạn không dám tin vào mắt mình. Chủ video là fan đã theo dõi cậu từ hồi cậu tham gia phim [Nhân sinh như mộng]. Cậu có hơi giật mình. Đọc bình luận thì thấy mọi người thích nhất tạo hình thái giám của cậu, còn nói cái gì mà [Đẹp quớ!!!! Mị mà là hoàng đế thì mị sẽ nạp anh ý vào dàn hậu cung…]

Có không ít người đặt câu hỏi ở dưới video, trong đó có người nhắc đến công ty giải trí Ưu Thượng, đại khái hỏi cậu có muốn ký hợp đồng với công ty này không. Hồ Loạn lẩm nhẩm thấy có chút quen tai. Ưu Thượng hình như là công ty quản lý của Tô Vi?

Vài năm gần đây, Ưu Thượng không có nữ minh tinh nào nổi bật, đào tạo được một đống tiểu thịt tươi để mở rộng thị trường nhưng vẫn chưa đâu vào đâu. Ưu Thượng cũng là công ty đối thủ của Hầu thị, có điều mấy năm nay có phần tụt dốc, thật sự đã bị Hồ thị bỏ xa phía sau.

Bối cảnh kiểu này…Hồ Loạn đang định trả lời tin nhắn thì đã có mấy người vào phản đối, ngay đến chủ video cũng bình luận vài lời, ý là không muốn cậu hợp tác với Ưu Thượng.

Cậu không muốn đào hố chôn tiền đồ của mình, thà cứ làm một mình mà thoải mái là được.

———

Hồ Loạn không có quá nhiều cảm xúc trong ngày tảo mộ. Dù sao cậu cũng chưa từng được tiếp xúc với mẹ đẻ, hàng năm đi tảo mộ cũng chỉ là thói quen. Đứng trước mộ nhìn tiền vàng hóa tro tàn bay trong gió, cậu phức tạp nhìn lên bia mộ vài lần rồi ngồi xổm xuống dọn đồ cúng.

“Con mới biết được tên mẹ muốn đặt cho con. Tên hay lắm.”

“Hiện giờ con sống rất tốt. Trước khi bố mất, ông khóc lóc bảo con chăm sóc mẹ kế, con đã đồng ý rồi.”

“Hàng năm con sẽ đi tảo mộ hóa vàng cho mẹ. Mẹ không phải tranh giường tranh gối cùng người kia nữa. Giường kia bẩn lắm, mẹ ngủ sẽ không được thoải mái đâu.”

Đây là lời nói thật lòng, giường Trương Thục cực kỳ…bẩn.

Đến chiều không còn việc gì nữa, Hồ Loạn ngồi xe về thẳng phòng trọ, lại tiếp tục nghiền ngẫm kịch bản. Đây không phải là bản kịch bản chốt lại cuối cùng nhưng chắc cũng sẽ không có quá nhiều thay đổi.

Một tuần sau, tài khoản weibo của [Mê Thành] công bố danh sách toàn bộ diễn viên, Hồ Loạn làm ổ trên giường, nhìn qua một lượt, thấy Tô Vi đảm nhận vai nữ phụ thứ ba. Kỳ thật nội dung chính của [Mê Thành] không xoay quanh chủ đề tình yêu mà là võ hiệp. Tình cảm của nam nữ chính là là tích lũy dần trong quá trình hành tẩu giang hồ, không rực rỡ hay ngượng ngùng mà rất tự nhiên.

Giới truyền thông cực kỳ chú ý tới dàn nam diễn viên trong phim.

Cứ nghĩ đến ngày được quay phim với Tô Vi, Hồ Loạn lại cảm thấy rất phấn khởi. Vì từ sau lần cuối đóng chung với nhau, đây là lần hợp tác đầu tiên của cả hai, hơn nữa lại còn là trong một bộ phim điện ảnh. Cậu chưa kịp gọi điện cho Tô Vi thì đối phương đã nhắn tin tới cho cậu.

[Đi nào, anh em ta ra ngoài dạo phố đê!]

Cậu nhìn qua đồng hồ, xuống giường mặc quần áo, cân nhắc một chút rồi quyết định đeo khẩu trang vào.

Tô Vi nhìn cậu như thế liền nói tiểu tử ngốc giờ đã biến thành thông minh rồi. Cô tiến lên khoác cánh tay cậu, “Để chúc mừng chuyện chúng ta có thể xuất hiện trong phim của đạo diễn Tưởng Dịch, tớ muốn đi mua quần áo mới!”

Quả nhiên phụ nữ khi vui sẽ thích đi mua sắm. Hồ Loạn bị Tô Vi kéo tới các cửa hàng chuyên doanh, thay hết váy này đến váy khác. Cậu thường chêm vài câu nhận xét, “Cái này không tôn được màu da của cậu, đổi cái kia xem sao.”

Tô Vi trộm hé khẩu trang ra thở một hơi rồi lại thay cái khác.

Cả hai đi dạo hết cả buổi chiều. Đến tối Tô Vi không có hoạt động hay phỏng vấn gì cần tham gia, bèn dẫn Hồ Loạn tới một nhà hàng gia đình, “Nghe nói đây là nhà hàng do một minh tinh mở đấy. Rất nhiều người trong giới thích đến đây ăn.”

“Ồ.” Hồ Loạn liếc mắt sang bên cạnh, người vừa bước ra từ cửa nhà hàng không phải là nhà biên kịch giỏi nhất năm nay đấy sao.

“Tớ nhớ mục tiêu ngày trước của bọn mình là được diễn chung với Trịnh Thế Bân. Bây giờ chúc mừng cậu đã hoàn thành trước nhé.”

“Cậu cũng thế còn gì.” Hồ Loạn cười nói, thực ra cậu vẫn chưa thể tin nổi là chuyện này lại xảy đến nhanh như thế.

“Tớ với ảnh đế có rất ít cảnh chung. Nhưng cậu thì khác, cậu là nam thứ cơ mà.” Ngữ điệu câu cuối trở nên lạ lùng, “Hồ Loạn. Lúc cậu thử vai Tư Âm suôn sẻ lắm à?”

“Là đạo diễn Tiêu Hà giới thiệu đấy. Ông ấy cho tớ cơ hội thử vai, sau đó đạo diễn Tưởng giữ tớ lại.” Không có gì khuất tất thì không cần giấu diếm, vì thế Hồ Loạn nói thật ra.

“Là thế à.” Vẻ mặt Tô Vi hơi miễn cưỡng, vội uống ngụm trà, “Tớ vào WC trang điểm lại đây.”

“Đi đi.” Hồ Loạn thầm cảm thán, may mà mình là đàn ông, không phải lúc nào cũng chú ý tới vẻ ngoài. Trong lúc Tô Vi đi trang điểm, nhân viên mang đồ ăn lên. Cậu đứng lên giúp dọn món lên bàn, trước mắt chợt lóe sáng.

Di động của Tô Vi đang để trên ghế. Màn hình di động hiện lên một dòng tin dài. Cậu vốn không có hứng thú với chuyện riêng tư của Tô Vi, nhưng khi nhìn được hai chữ [Biểu tử (*)] hiện lên, cậu liền quyết định làm tiểu nhân một lần.

(*) 婊子 /biǎozi/ kỹ nữ, gái mại d*m

Cậu ngẩng đầu nhìn cửa, chạm ngón tay vào màn hình để giữ ánh sáng, ánh mắt cậu chăm chú nhìn màn hình.

Lúc này, tiếng giày cao gót ngoài cửa truyền đến. Hai lỗ tai Hồ Loạn động đậy hai cái. Cậu bật người ngồi xuống, trấn định tâm trạng, làm bộ như không có việc gì.

“Hêhê, cậu có biết tớ gặp ai trong WC không?” Tô Vi không kiềm được sự kinh ngạc trên mặt, vừa tiến vào liền mở lời.

Hồ Loạn nghĩ, tớmà biết thì tớ đã là sắc lang nhìn thấu được mọi thứ rồi. “Ai thế?”

“Sư tỷ Lý-Băng-Nghi.” Tô Vi vừa nhìn màn hình di động đang sáng vừa lộ vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, “Gần đây cô ta đúng là không may mắn…” Khi cô đọc xong tin nhắn liền ngừng nói.

“Sao đấy?” Hồ Loạn nhìn lên, gắp rau vào bát cho cô.

Tô Vi không cười nổi nữa. Cô đặt đũa xuống bàn, vớ lấy túi xách rồi vội vàng đứng lên, “Tớ có việc gấp cần giải quyết. Bữa cơm này cho tớ nợ nhé. Lần sau nhất định sẽ đãi cậu.” Chạy tới cửa mới nhớ ra mình còn đống quần áo mới mua, liền quay đầu lại lưỡng lự nói, “Địa chỉ của tớ ở chỗ tớ bảo cậu lần trước ấy. Cách chỗ này cũng không xa. Phiền cậu đưa giúp tớ cho bảo vệ cổng nhé. Bao giờ về nhà tớ sẽ lấy.”

“Ok, đi đi.”

Hồ Loạn ngồi ăn hơn một giờ mới giải quyết xong phần cơm dành cho hai người. Ăn đến no căng bụng, ngay đến uống một chút nước cũng không chịu nổi. Lúc ra thanh toán thì gặp được một fan, lần đầu được trải nghiệm cảm giác ký tên tặng người hâm mộ. “Chữ anh xấu lắm, đừng chê nhé.”

“Không đâu không đâu. Anh diễn vai nam thần Tư Âm của em, nhất định em sẽ ra rạp xem.”

Hồ Loạn cười ngượng, lộ hai cái nanh nhỏ, “Cảm ơn em.”

Nhà hàng này cách nhà Tô Vi không xa. Hồ Loạn nghỉ một chút cho xuôi bụng rồi xách túi to túi nhỏ chuẩn bị rời đi.

Mới bước ra cửa chưa được hai bước thì đụng phải một người đàn ông cao hơn mình một cái đầu. Mùi hương có phần quen thuộc đột nhiên xộc vào mũi. Mắt kính của người đàn ông kia vì va chạm mà rơi xuống đất, lộ ra đôi mắt đang đỏ ngầu.

“Rất xin lỗi.” Giọng nói lạnh lùng vang lên.

Trịnh Thế Bân!

Hồ Loạn ngửi được mùi rượu bèn chạy phía sau ảnh đế. Có một đám người đang chạy đuổi về hướng này. Cậu vừa mới cúi đầu kiểm tra lại túi đồ thì quay lại đã không thấy bóng dáng ảnh đế đâu nữa. Nhìn xung quanh thì bắt gặp ảnh đế đang đứng ở ven đường lấy xe. Cậu do dự vài giây rồi quyết định đuổi theo.

Lúc đuổi được tới bên cạnh ảnh đế thì cả người đã mệt lừ. Nếu danh tiếng của cậu cũng như ảnh đế thì vừa rồi mọi người sẽ được chứng kiến cảnh tượng chạy điên cuồng đến mức thở không ra hơi của cậu.

Hồ Loạn thề, tất cả đều tại đống đồ này, vốn thành tích mấy môn thể dục của cậu trước nay vẫn luôn rất khá.

Trịnh Thế Bân mở cửa xe, rồi lại ngồi xổm xuống đất. Hồ Loạn nhìn đám fan đang nhìn đông nhìn tây, hiển nhiên là vẫn chưa phát hiện ra ảnh đế ở đâu.

Cậu há mồm thở dốc, liếm môi cho đỡ khô. Đỡ ảnh đế ngồi ở vị trí phó lái, “Anh Trịnh, để em lái cho.”

Trịnh Thế Bân đang ngồi xổm, đột nhiên bị người ta lôi đi, đầu choáng váng, đến khi ngồi yên vị thì đã thấy mình ở vị trí phó lái, anh bật cả người lên bắt lấy cánh tay đang đỡ mình, lực rất mạnh.

Hồ Loạn chợt nhớ ra trong bài phỏng vấn nào đó, Trịnh Thế Bân từng nói anh từng học Taekwondo, lúc này cậu đã được kiểm nghiệm rồi…

Lực tay mạnh đến nỗi Hồ Loạn phải kêu lên một tiếng. Cậu quay mặt lại cho Trịnh Thế Bân nhìn, cắn răng giải thích, “Anh Trịnh, là em này. Gần đây cảnh sát giao thông kiểm tra rất gắt gao. Anh như thế này không lái xe được đâu, để em lái giúp cho.”

Kỳ thật Trịnh Thế Bân cũng không uống nhiều lắm, vẫn chưa đến mức không thể tự lái xe. Nhưng lời Hồ Loạn nói là thật. Dạo này cảnh sát giao thông rất hay cắm chốt ở các ngã tư. Chỗ này lại khá sầm uất, phải đi qua rất nhiều cột đèn giao thông. Nếu anh vẫn cố chấp lái xe thì biết đâu tiêu đề tin tức ngày mai sẽ là: [Ảnh đế say rượu đâm xe, phá hủy hình tượng nhân vật của công chúng], rồi có thể còn bị thêm một câu [đời tư không lành mạnh] cũng nên.

Nâng mắt đỏ nhìn lên, Trịnh Thế Bân bịt miệng che đi mùi rượu, trầm giọng nói, “Lái xe đi.”

Đồng chí Hồ Loạn đáp lời rồi chạy ra sau mở cửa xe. Trịnh Thế Bân xoa huyệt thái dương, bực mình nghĩ, không phải bảo là lái xe sao, chạy ra ghế sau làm gì không biết.

Liếc nhìn ghế phía sau, hóa ra là…một đống túi đồ quần áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.