Tán Đổ Ảnh Đế

Chương 19: Sinh bệnh



Ảnh đế bỗng cảm thấy thật hối hận khi đã dùng xe riêng của nhà mình. Day day trán nhìn sang Hồ Loạn đang ngủ say bên cạnh, nếu không phải vì lo cho người đang bị bệnh này thì anh đã không đổi xe rồi.

“Cậu nghe lầm đấy.” Trịnh Thế Bân lạnh lùng đáp lại lời trợ lý.

Trợ lý biết điều quay lên, trong lòng vẫn tràn ngập nghi vấn nhưng không dám hỏi thêm gì nữa.

Từ khách sạn ra sân bay, nhanh thì cũng phải mất hơn một giờ. Bây giờ trời lại còn đang mưa, đường rất khó đi nên chắc còn phải mất nhiều thời gian hơn nữa. Trịnh Thế Bân thong thả lấy một cuốn tạp chí đặt lên đùi để đọc. Là cuốn tạp chí 《Độc giả》 mới nhất của tháng này.

Tình hình giao thông như vậy, khó tránh khỏi xe bị xóc nảy. Lúc đi trên một đoạn đường dốc cao, đầu Hồ Loạn bị ngoẹo hẳn sang một bên nên cậu tỉnh lại luôn. Không để ý tới chiếc áo khoác màu xám ấm áp đang khoác lên người, cậu chỉ ngẩng đầu mờ mịt hỏi, “Động đất ạ?”

Ảnh đế nghĩ, hỏi về động đất mà trông mặt cậu vẫn cứng quá nhỉ.

“Không phải động đất. Cậu ngủ tiếp đi, tới nơi tôi sẽ gọi.”

“À. Em cảm ơn.” Hồ Loạn kéo áo gió vào sát người, ngửi được mùi xà phòng quen thuộc liền lầm bầm, “Hóa ra mình còn lấy áo ra khoác lên người nữa.” Nói xong chớp mắt mặc áo vào. Ảnh đế đang chuyên tâm đọc nên không chú ý đến cảnh này. Ài, người sinh bệnh thường có những hành động ngây ngô hơn người bình thường.

Mất hai giờ đi xe mới tới nơi. Trịnh Thế Bân bước xuống, đi qua mở cửa xe cho người bệnh đi xuống thì thấy cậu đang trong bộ dáng đầu tóc bù xù, hai mắt nhắm tịt, chóp mũi đỏ ửng, bọc kín áo khoác trên người, cứ như chỉ hận không thể bọc cả người thành một quả bóng mà lăn luôn ra ngoài.

Vé máy bay đương nhiên là ảnh đế mua. Hồ Loạn ngủ hết nửa ngày, ý thức đã có phần thanh tỉnh, xụt xịt cái mũi, cảm thấy có tinh thần hơn một chút. Cậu mò trong túi lấy điện thoại ra. Đỡ bệnh nên tâm trạng cũng tốt lên hẳn, cậu hỏi ảnh đế, “Anh Trịnh, tài khoản Alipay (*) của anh là bao nhiêu?”

(*) 支付宝 /zhīfùbǎo/ Alipay là một nền tảng thanh toán trực tuyến của bên thứ ba không có phí giao dịch được tập đoàn alibaba sáng lập vào năm 2004 tại Trung Quốc, có vai trò như một kênh trung gian để thanh toán.

Ảnh đế sửng sốt, “Hỏi tài khoản Alipay của tôi để làm gì?”

“Để anh mua vé cho em, em ngại lắm. Em muốn chuyển lại tiền cho anh.” Cậu lắc lắc điện thoại trong tay.

“Không đáng bao nhiêu tiền. Không sao.” Anh lạnh lùng nói.

Không-đáng-bao-nhiêu-tiền, năm chữ này như giúp tảng đá đè nặng trong lòng cậu được hạ xuống, nhưng cậu vẫn kiên trì nói, “Hay thôi, cứ để em trả anh đi.”

Ảnh đế không muốn nói cho Hồ Loạn chuyện tiền vé máy bay. Mọi người ở chung một thời gian cũng coi như bạn bè. Thấy Hồ Loạn tốt tính, còn đang bị bệnh nên anh mua luôn vé máy bay cho cậu. Bây giờ cậu lại lôi chuyện tiền nong ra nói, có khác gì đánh vào mặt anh không cơ chứ.

Hừm, anh coi cậu như bạn, cậu lại đối xử với anh như người xa lạ.

Cho nên ảnh đế “soạt” một tiếng, cầm lấy điện thoại từ tay người vẫn đang ngơ ngác mà chưa nhận ra được tâm tình không tốt của mình, bấm một dãy số.

Lúc này trong lòng Hồ Loạn mới xoắn xuýt cả lên, thế là phải trả tiền thật rồi. Lúc nhận lại điện thoại cậu mới nhận ra số mà ảnh đế vừa bấm vào không phải là số tài khoản, “Anh Trịnh, đây là…số điện thoại của anh?” Cậu xác nhận lại.

Hiện giờ ảnh đế thật sự không muốn nói chuyện với cậu. Người trong giới khi nhắc tới anh sẽ nói anh là người bình dị dễ gần, nhưng họ nào có biết đó chỉ là diện mạo vốn có của anh mà thôi.

“Ừm, là của tôi.” Trịnh Thế Bân thật muốn mau chóng lên máy bay.

Rất tốt, đây là số điện thoại của thần tượng, không phải số tài khoản.

————

Lúc bay tới Thẩm Quyến thì trời đã gần tối, nghĩ tới đại minh tinh bên cạnh, cậu sờ sờ áo gió của ảnh đế đang ở trên người mình, do dự không biết có nên cởi ra hay không.

Trịnh Thế Bân nhìn ra ý định của cậu, bèn tùy ý bảo, “Không cần đưa cho tôi. Không lạnh.”

Nếu người ta đã nói vậy rồi, Hồ Loạn cũng chỉ biết nghe lời mà thôi. Túm chặt áo rồi lại tiếp tục định ngủ, nhất thời không chú ý phát ra tiếng xụt xịt mũi rất lớn, ngẩng đầu thấy ảnh đế đang nhìn mình, cậu chột dạ bèn bảo, “Em…đang thử xem mũi còn cảm giác gì không ấy mà.” Sau đó lại tỏ vẻ chính nhân bát kinh (*) nói tiếp, “Chắc là phải uống thêm mấy đợt thuốc nữa mới khỏi đây.”

(*) 正儿八经 /zhēngérbājīng/ Đây là cách nói của người Tứ Xuyên, ý chỉ thái độ “nghiêm chỉnh, nghiêm túc”.

Chưa được bao lâu, vai Trịnh Thế Bân bỗng có sức nặng. Hóa ra Hồ Loạn ngủ gà ngủ gật, đầu ngoẹo sang bên đây. Vai ảnh đế ấm áp, cậu không hay biết gì mà tựa vào, còn cọ cọ một chút rồi thở dài mãn nguyện.

Từ góc nhìn của ảnh đế có thể thấy được toàn bộ cái mũi đang đỏ ửng của Hồ Loạn, còn có hai má hồng hồng. Chắc thời gian gần đây lão A chưa ổn định công việc của cậu được nên vẫn chưa nhắc cậu việc chú ý đến hình tượng nghệ sĩ. Sợi tóc không dài không ngắn lòa xòa trước trán cậu, anh không nhịn được bèn cúi xuống nhìn vào hai mắt đang nhắm của cậu. Bọn họ dựa vào nhau rất gần.

Chợt ý thức được hành động ngắm đàn ông của mình, Trịnh Thế Bân liền buộc mình phải tỉnh táo lại.

Đồng thời vươn tay trái lên, nhẹ đẩy đầu Hồ Loạn, “Tỉnh lại đi.”

“Ưm…khó chịu quá…” Cậu cảm thấy rất nhức đầu, mở mắt lờ mờ, không thấy cái gì liền nhắm lại, tiếp tục tựa vào “cái gì đó” rất ấm áp, một tay còn vươn ra bao chặt “nó”.

Một lúc sau, Trịnh Thế Bân đần mặt ngồi yên trên ghế, cơ thể không cử động được một tí gì.

Anh – độc thân suốt 35 năm – chưa bao giờ quá coi trọng vẻ bề ngoài, thế mà mấy ngày nay lại cứ ngẩn người đi nhìn chằm chằm vào một người đàn ông khác.

Đàn ông…Đàn ông…

Tâm tình ảnh đế trở nên phức tạp. Kỳ thật đây không phải là lần đầu tiên anh ngẩn người vì một người đàn ông. Nhưng do bận bịu quay phim rồi thì tham gia các hoạt động khác nên anh cũng không còn nhớ rõ được khuôn mặt của người đó nữa. Anh chỉ biết rằng ký ức đó nhất định là rất đẹp, nếu không anh sẽ không nhớ kỹ, hơn nữa còn cảm thấy có chút hoài niệm như vậy.

Rốt cuộc đã có chuyện gì, và đó là ai?

Chỉ trong nháy mắt, Hồ Loạn đang ngủ say lại hòa vào làm một với người trong ký ức của anh. Trịnh Thế Bân cố gắng hồi tưởng lại, tay không kiềm chế được liền duỗi ra sờ lên mái tóc như tổ chim của người đang ngủ.

Ảnh đế nghĩ mãi mà không nhớ ra được cái gì, bèn thu tay lại. Bây giờ nhìn Hồ Loạn lại có chút thuận mắt hơn trước, anh thoáng thả lỏng vai.

Hai người đàn ông lại có động tác thân thiết như thế này, thật ngại quá. Anh quyết định không đọc nữa, mở một quyển tạp chí chụp lên đầu Hồ Loạn, một quyển thì giơ ra chắn trước mặt mình.

———-

Ra tới sân bay, Hồ Loạn hấp háy cái mũi, rốt cuộc cũng đỡ xụt xịt rồi. Chắc do ngủ được hai giấc dài nên bệnh cũng đỡ hơn.

“Anh Trịnh, cảm ơn anh. Em bắt xe đi gặp bạn em đây.” Cậu gấp lại áo khoác chỉnh chu rồi đưa lại cho trợ lý của ảnh đế.

Ánh mắt Trịnh Thế Bân đảo qua mái tóc tổ chim của cậu vài lần, chuyển động vai một chút rồi không đổi sắc mặt “Ừ” một tiếng. Nói xong nhấc chân tiến vào xe bánh mì.

Đồng chí Hồ Loạn nhìn ảnh đế rời đi, thầm kêu, thật cao lãnh, tư thế đi cũng thật ngầu quá đi, bảo sao lại có nhiều người thích anh ấy đến vậy.

Cậu vươn tay ra bắt taxi tới thẳng bệnh viện, sắc mặt dần trở nên trầm trọng.

Trong điện thoại, Tô Vi khóc lên khóc xuống, nói chuyện cũng không rõ ràng, Hồ Loạn chỉ nghe được cô nói bác trai tức giận quá nên bị ngất.

Hồ Loạn ngồi sau xe nghĩ, sức khỏe của bố Tô Vi vẫn ở mức ổn định, mặc dù bị cao huyết áp nhưng luôn khống chế được tâm tình rất tốt. Lần này đột nhiên ngã bệnh, có lẽ là do biết được chuyện kia của Tô Vi. Hàng xóm ở quê đều biết con gái của ông đóng phim, lại còn lên được hàng đại minh tinh. Giờ tin xấu ùn ùn kéo đến, đừng nói tới một người đã có tuổi, ngay đến Hồ Loạn cũng cảm thấy có chút không chịu nổi, huống gì đây lại là bố của Tô Vi.

Không tức giận mới là lạ.

“Khụ khụ.” Hồ Loạn vừa đi vừa ho, tới phòng bệnh thì phát hiện không có người, đợi một lúc vẫn không thấy người đâu, cậu liền giữ một y tá lại hỏi, “Xin hỏi bệnh nhân Tô Thiên Quốc nằm phòng này đâu rồi?”

“À, đang cấp cứu. Chiều nay hơn 6h đã được đưa đi rồi.”

Lúc chạy được đến phòng cấp cứu, cậu có hơi chóng mặt vì bị say xe. Vừa tới cửa thì thấy Tô Vi đang ôm đầu ngồi trên ghế, cậu thở hổn hển hỏi, “Bác trai thế nào rồi?”

“Hồ Loạn…” Tô Vi ngẩng đầu lên, ánh mắt né tránh cậu, dường như không muốn để cậu nhìn thấy mặt.

Không muốn nhìn thì cũng đã nhìn mất rồi. Hồ Loạn còn chưa kịp khép mồm vào, thấy được mặt Tô Vi liền không thể thở nổi nữa, miệng cậu bây giờ đã mở to đến mức có thể nuốt luôn được cả quả trứng gà.

“Cậu phẫu thuật thẩm mỹ?!” Hồ Loạn nổi giận đùng đùng cao giọng lên. Mặt Tô Vi sưng phù, mắt hai mí giống người nước ngoài, trên trán cũng rất kỳ quái, rõ ràng nhất chính là cái mũi đang quấn vải băng kia. Hồ Loạn không ngốc đến mức chẳng biết gì, đây không phải là chỉnh dung thì là cái gì?!

“Tớ bị vợ của nhà sản xuất kia đánh, mũi xảy ra vấn đề nên phải đi chữa. Vương Văn nói hiện giờ không còn cách nào khác nữa, với lại có nữ minh tinh nào mà chưa từng đi chỉnh dung đâu, thế là tớ đi chỉnh lại mặt. Tớ về nhà, bố thấy thế tức quá ngất luôn.” Nói xong câu cuối Tô Vi liền bưng mặt khóc, nhưng mặt cứng đến nỗi căn bản không khóc được.

“Tô Vi, tớ sắp không nhận ra cậu nữa rồi.” Hồ Loạn đứng thẳng người nói.

“Hồ Loạn, tớ biết cậu muốn nói tớ không còn như trước nữa. Nhưng tớ cũng chỉ là phụ nữ, thanh xuân đẹp nhất của tớ đều dồn hết vào quãng thời gian làm diễn viên quần chúng rồi. Tớ không phục! Cậu xem thường cách tớ dùng để đi lên, tớ không trách cậu, vì ngay chính tớ cũng xem thường mình. Nhưng nữ minh tinh nhiều như thế, cậu có dám đảm bảo là tất cả đều là đơn thuần trong sáng không?! Trong cái vòng luẩn quẩn này không thể thuần túy được đâu. Cậu đừng ngu ngốc mà nghĩ mọi chuyện đều đơn giản nữa được không hả!?”

“Tớ không có ý xem thường cậu. Tớ mà nghĩ thế thì tớ sẽ không đến đây đâu!” Hồ Loạn thở dài, trong ấn tượng của cậu, Tô Vi hoàn toàn không phải là người thực dụng, nhất định là do cô đã bị dồn ép quá mức đây mà.

“Có chuyện gì khó mà chúng ta không thể bàn bạc tìm ra cách giải quyết, không thể cùng nhau gánh vác chứ?!” Cậu ngồi xổm xuống, cố chịu đựng cơn chóng mặt thình lình ập tới, chậm rãi nói với Tô Vi.

Tô Vi cười giễu cợt, ánh mắt rưng rưng vô tội nhìn Hồ Loạn, “Cậu nghĩ cậu là ai mà có thể giúp được tớ chứ?! Cậu có địa vị không? Có người chống lưng không? Mới đóng được một bộ phim là đã cảm thấy có thể giúp tớ rồi à?”

Hồ Loạn tay nắm thành quyền, “Nghề diễn không phải là con đường duy nhất của cậu.”

“Đó chính là con đường duy nhất của tớ!!!” Tô Vi giãy ra khỏi Hồ Loạn hét lên. Hiện giờ cô cảm thấy chịu không nổi khi phải nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của Hồ Loạn. Đều là khởi đầu từ diễn viên quần chúng, tại sao cô thì phải dùng thân thể mới có được cơ hội, còn cậu thì lại có thể sạch sẽ thoát được. Không công bằng một chút nào. “Ngoài nghề diễn ra thì tớ còn có thể làm gì chứ, tớ chỉ muốn làm diễn viên thôi!”

“Tô Vi, tớ không đến đây để cãi nhau với cậu.” Hồ Loạn nhắm mắt, mở miệng nói một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.