Tán Đổ Ảnh Đế

Chương 2: Ký tên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hồ Loạn nhìn qua phần giới thiệu, phát hiện ra Tô Vi đảm nhận vai phụ, nhưng đó cũng là một vai diễn có sự móc nối với nhân vật chính.

Nói thì oai vậy quan trọng nhất vẫn là phần diễn xuất.

Trịnh Thế Bân nằm trong nhóm diễn viên chính. Gọi là phim về tuổi thanh xuân nhưng trên thực tế không phải tất cả nội dung đều là thanh xuân vườn trường. Nam-nữ chính là một đôi yêu nhau thời đại học, sau đó vì hiểu lầm mà dẫn đến chia tay. Nhiều năm sau, nữ chính từ một người giàu có biến thành người bình thường, phải bôn ba trong cuộc sống; còn nam chính thì trở thành tổng giám đốc của một công ty cao cấp.

Dân mạng ai ai cũng khen ngợi, chờ mong vai diễn này của Trịnh Thế Bân. Nếu là trước kia, Hồ Loạn nhất định sẽ nhanh chóng ghim lại ngày tháng của bộ phim vào đầu: Cuối năm lẫn trong hè, ảnh đế đều có dự án phim.

Còn giờ đây, cậu chỉ có thể ngẩn người nhìn chằm chằm vào hai chữ “Tô Vi”.

Cậu không coi Tô Vi là con gái, Tô Vi cũng chẳng coi cậu là con trai, cho nên phụ huynh hai bên đều rất an tâm để hai đứa chơi chung với nhau. Nhà Tô Vi chỉ có bà nội và một người cha bị bệnh cao huyết áp, kinh tế thì thuộc loại “bữa đói bữa no”, nhưng Hồ Loạn thật sự vẫn không tin được cô lại đi theo con đường kia.

Chẳng nói chẳng rằng cậu lập tức gọi điện thoại.

[Tôi là Tô Vi. Hiện đang có chút việc bận. Có việc gì xin để lại lời nhắn, tôi sẽ nhanh chóng hồi âm]

“Hồ Loạn, ra ăn cơm.”

Hồ Loạn bỏ di động xuống, đáp, “Con đến đây.”

Cậu tự an ủi, Tô Vi thật đúng là ngáo. Câu nói mấy ngày trước của Tô Vi cậu vốn không hề để vào trong lòng…Cho nên ngay ngày đầu năm mới, cậu lấy lý do công việc quay về phòng thuê, sau đó thẳng tiến tới chỗ của Tô Vi vì cậu gọi mấy cuộc rồi mà vẫn cứ báo máy bận.

“Tô Vi ấy hả, mấy ngày trước dọn đi chỗ khác rồi.”

Hồ Loạn buồn rầu quay về, tay chân lạnh lẽo.

Ngày năm mới, vì Trịnh Thế Bân đang bận quay phim bên trong nên cậu không vào phòng quay được. Fans vây đầy bên ngoài cửa, không khí bên ngoài và thế giới nội tâm của cậu như đang ở hai rải phân cách khác nhau, một bên thì nóng bừng một bên thì lạnh băng.

Sự thật đã rành rành trước mắt, cậu không thể không tin.

“Ấy, anh cũng là fan của chồng em à?” Cậu tìm một chỗ ngồi nghỉ. Vừa ngồi xuống thì bị em gái bên cạnh hỏi.

“Ờm…Đúng thế.” Cậu đích thực là fan của Trịnh Thế Bân, tuy không đến mức đi thu thập tin tức từ ngày sinh tháng đẻ, hộ tịch, blah blah nhưng mọi bộ phim mà Trịnh Thế Bân tham gia cậu có thể kể ra hết không sót bộ nào.

“Ngày xuân năm mới mà vẫn bám đuôi thần tượng hả?”

“Qua năm rồi mà. Với cả hiếm lắm mình mới được thấy chồng mình diễn.”

Cô nữ sinh có lẽ vì quá hưng phấn nên liến thoắng không ngừng, cuối cùng đợi mãi mà không thấy Trịnh Thế Bân đi ra, nữ sinh đó đành rời đi. Trước khi đi còn cổ vũ Hồ Loạn kiên trì đợi tới cùng, còn tặng cả cho cậu bưu thiếp có ảnh chồng của mình.

Nếu không phải tâm tình đang không được tốt thì chắc cậu sẽ bật cười thành tiếng mất. Cậu ngồi một chỗ nghịch Wechat, một mực chờ bằng được Tô Vi. Ngồi đọc mấy tin tức gần đây của Tô Vi, cậu cũng không để lại bình luận gì, sợ về sau sẽ bị người nào đó lôi ra làm nhược điểm của cô.

Bên ngoài tuyết rất lớn, Hồ Loạn co người trên ghế, cảm thấy có chút ấm áp, bất tri bất giác nghiêng đầu ngủ gật.

Hôm nay Trịnh Thế Bân bảo trợ lý lên Youku viết vài câu vì anh rất lười gõ phím. Trợ lý mường tượng lại khẩu khí nói chuyện lúc bình thường của ảnh đế, sau đó liền viết bốn chữ: Năm mới vui vẻ.

“Anh Trịnh, tháng sau đài Hương Tiêu có chương trình cho những diễn viên có tầm ảnh hưởng nhất, anh có muốn đi không?”

“Ờm…Được.”

Trên mặt vẫn giữ lớp trang điểm, Trịnh Thế Bân vừa định nói tiếp thì fans ở ngoài cửa đã ập vào đòi được ký tên, chụp ảnh, nhiều đến nỗi lúc trời tối rồi mà vẫn còn chưa xong, anh cảm thấy phát bực. Nếu không nhờ có lớp trang điểm thì mặt của anh hẳn là đã già đi mấy tuổi rồi.

Trịnh Thế Bân cố xốc lại tinh thần, vừa cười vừa ký tên. Trợ lý định đuổi mọi người ra ngoài thì bị anh ngăn lại, “Chỉ là ký tên thôi mà, về sau đừng đuổi người như thế nữa.” Đương nhiên là trừ mấy thành phần cơm tư sinh (*).

(*) Cơm tư sinh (私生饭 /sīshēngfàn/) Ý chỉ những fans có hành động điên cuồng, kích động.  (Theo Baike)

“Em biết rồi.”

Có người tới xin chữ ký hộ bạn, ký còn chưa xong thì lại có người đòi chụp ảnh, Trịnh Thế Bân đáp ứng hết. Giờ đang là thời đại tiểu thịt tươi, mấy người có thâm niên trong nghề đều đã chuyển hết về làm việc sau cánh gà hoặc rời hẳn màn ảnh, anh đến tuổi này rồi mà vẫn có fans trung thành như vậy cũng không phải là dễ dàng gì, “Mọi người về nghỉ ngơi sớm đi. Chúc ngủ ngon.”

Trên gương mặt bắt đầu lộ ra thần sắc mệt mỏi. Trịnh Thế Bân gỡ mặt nạ tươi cười xuống, lên xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Xe chạy được nửa đường thì trợ lý lại ôi thôi chết mà kêu lên, “Anh Trịnh, em bỏ quên túi ở đấy rồi.”

Nếu chỉ là túi đựng quần áo bình thường thôi thì trợ lý sẽ chẳng khẩn trương đến như vậy. Trịnh Thế Bân xoa đầu, mệt mỏi nói, “Quay lại lấy đi.”

Lái xe đáp lời rồi quay đầu xe lại. May mà ở đó vẫn còn có người đi đi vào vào để chụp ảnh. Trịnh Thế Bân ngồi trong xe nghỉ ngơi, quay đầu qua một bên thì nhìn thấy một người đang cuộn người ngủ ở ghế dài, một tay cầm điện thoại, một tay cầm bưu thiếp. Anh chỉ tùy ý nhìn qua, nào ngờ lại ngạc nhiên phát hiện trên bưu thiếp chính là hình của chính mình.

Thật ra không phải là do thị lực của anh tốt, cũng không phải là do anh có đôi mắt thái kim 24k của con cẩu (*), mà là bởi vì hình trên bưu thiếp là chính mình, chụp ảnh nhiều, ký nhiều thì đương nhiên sẽ quen thuộc với hình của mình, cho nên anh chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra được ngay. Lại nói, hình trên bưu thiếp kia được phóng to như thế kia cơ mà.

Trịnh Thế Bân không nhúc nhích, qua vài phút vẫn chưa thấy trợ lý quay lại, anh mới chậm rãi bước ra khỏi xe bảo mẫu (**), khoác thêm áo lông rồi cầm bút đi qua đó.

(*) 24K 钛金狗眼: Ngôn ngữ trên mạng. Ý kiểu tinh tường như mắt chó ấy =]]]]

(**) Xe bảo mẫu là xe to mà các sao hay dùng để di chuyển ấy.

PROJ_NAME480L_CG03_35Z_G-editionCalc_TIME190451561n_CPU12FRAME1ANTI2FRD0BLUR0ADJ1000000CAM_NAME480L_35Z_G-editionCAM_ANGLE26991466EYE_POINT-691912376739087719381449836804EYE_CENTER1965412554-2095570721646715640LIGHT0POLA0TONE_MAPPING0

Rút tấm bưu thiếp ra khỏi hai ngón tay của người đang ngủ gật đến sắp đổ cả thân, tiêu sái ký ba chữ Trịnh Thế Bân lên đó, rồi lại không dấu vết nhét lại vào túi quần của người ta, xong xuôi anh mới gọi, “Này, tỉnh lại đi.”

Trịnh Thế Bân đẩy đẩy ba lần làm Hồ Loạn suýt thì ngã xuống đất. Bỗng nhận ra mình đang ngủ gật ở đây, hai má đã lạnh đến phát đỏ.

“Về nghỉ sớm đi.”

Hồ Loạn vẫn hơi lơ mơ, giọng nói này sao quen thế nhỉ…Cố gắng mở to mắt, xác định người ở trước mặt là Trịnh Thế Bân, cậu lập tức thẳng lưng, trong mắt vẫn còn gỉ mắt, vội nói, “Cảm ơn anh Trịnh.”

Lúc này Trịnh Thế Bân mới nhận ra đây là người mình gặp cách đây không lâu. Người này vẻ mặt mơ màng, không ngờ nổi đây lại là thành phần fan não tàn của mình.

Vừa gọi được người tỉnh dậy thì trợ lý đã quay lại, trong tay còn ôm theo một cái túi đen to, “Anh… Anh Trịnh, tìm thấy rồi.”

“Ừm, lần sau cẩn thận một chút.”

Trợ lý gật mạnh cái đầu, nhìn sang nam sinh bên cạnh. Ấy chà, là fan nam.

Hồ Loạn nhìn người ta xoay lưng rời đi, đồng thời xoa xoa chân tay cho ấm người. Cả người đã mỏi nhừ, nhưng thần tượng đang ở trước mắt, không thể thất lễ được, phải cắn răng chịu đựng.

Lôi di động ra xem thì thấy có tin nhắn của Tô Vi: Tớ đợi gần nhà cậu.

Đời người ai cũng phải có một người bạn thân. Rất không may, Tô Vi lại chính là bạn thân của Hồ Loạn. Hai người không thành người yêu của nhau mà lại thành bạn thân tốt nhất của nhau.

Hồ Loạn vội quay về phòng, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Tô Vi đâu cả.

“Hồ Loạn!”

Một lực mạnh ập đến phía sau lưng Hồ Loạn. Chân cậu bị đẩy lên vài bước mới ổn định được.

Hồ Loạn xoay người, hơi có ý trách móc, “Gọi điện thoại không được, nhắn tin cũng không được. Cậu làm tớ lo chết đi mất.”

Tô Vi cũng biết mình làm sai, “Thời gian này tớ bận việc quá. Gọi điện về chúc tết dì thì mới biết cậu đã lên đây rồi. Nên tớ tới thăm cậu đây.” Nói xong cô còn quay người vài vòng rồi cười, “Tớ ký hợp đồng rồi này. Còn nhận được một vai diễn của đạo diễn Trương nữa. Tuy chỉ là vai phụ nhưng tớ sẽ cố diễn thật tốt. Chờ nổi danh rồi tớ sẽ giúp cậu.”

Hồ Loạn thở dài, mở cửa để Tô Vi đi vào, đưa lưng về phía cô, nói, “Tớ đọc tin trên mạng rồi.”

Tô Vi đang rất vui vẻ. Chuyện của người khác cậu cũng không tiện chen mồm vào. Tóm lại hiện tại cậu chỉ cần thấy cô vui vẻ, không hối hận là được.

Nghĩ thế, Hồ Loạn thả lỏng đáp lại, “Trên weibo xem ảnh thấy cậu rất bận. Bây giờ phần diễn phụ của cậu cũng xong rồi còn gì. Lại còn nói đặc biệt đến thăm tớ nữa chứ.”

Tô Vi ngồi bên giường, nói, “Tớ vẫn còn ít đồ để ở chỗ cũ, đều là mấy cái ghi chép tớ viết trước kia, không nỡ vứt. Vừa lúc cậu quay lại nên tớ mới vội chạy tới đây chia sẻ tin vui với cậu.”

“Cậu đây là…” Cậu nhìn chằm chằm Tô Vi, không nói nên lời. Cả hai đều đã lớn rồi, đương nhiên biết đây là ý gì.

Hồ Loạn biết ánh mắt của của mình lúc này trông rất khủng bố.

Tô Vi nhận ra ánh mắt đó của cậu, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, “Tớ có bạn trai rồi.”

“Là đạo diễn Trương đúng không?” Hồ Loạn tận lực kiềm chế cơn nóng giận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thật sự muốn bùng nổ.

Cô thật sự đã lên giường với người ta rồi!

Tô Vi từ khi lên đại học đã theo nghiệp diễn. Vẻ ngoài xinh xắn, dáng người đẹp, chỉ có điều thứ ngành giải trí không thiếu nhất lại chính là gái đẹp. Trước ba mươi tuổi mà chưa có vai chính nào thì cũng đồng nghĩa là đang tuyệt nghiệp diễn của mình. Trước đây cô cũng từng đóng vai phụ trong một bộ phim kháng chiến Nhật, nhưng phim đó lại bị mấy thổ tào trên mạng chê là diễn viên phụ diễn không tốt.

“Lúc đọc tin là tớ đã biết ngay. Giờ cậu lại còn nói mình có bạn trai nữa. Tô Vi, cậu vui vẻ là được rồi. Tớ đứng ở cương vị một người bạn bình thường, hy vọng cậu sớm được nổi tiếng. Đứng ở cương vị một người bạn thân, tớ chỉ hy vọng cậu có thể bảo vệ bản thân thật tốt.”

Hồ Loạn nhớ rõ, lúc trước có một tên tiểu đạo diễn yêu cầu cô phải ngủ với mình, chỉ cần một đêm là có được một vai diễn. Lúc đó Tô Vi cực kỳ sảng khoái mà tát cho thằng cha ấy một cái, còn chữiga là “Đồ lưu manh!”, sau đó có một khoảng thời gian cô không nhận được một vai diễn nào cả.

Sắc mặt Tô Vi lúc này rất không được tự nhiên. Khóe miệng nâng lên rồi lại hạ xuống. Cô cắn môi xấu hổ trước mặt Hồ Loạn.

Khi cuộc sống đả kích con người ta đến thương tích đầy mình, bạn sẽ phát hiện ra, thứ gọi là “tôn nghiêm” kỳ thật không đáng mấy đồng, ngay cả kiếm bữa cơm còn chẳng đủ no.

“Cậu sẽ khinh thường tớ à?” Cô nghẹn ngào nói.

Sao có thể khinh thường được…Hồ Loạn an ủi ôm Tô Vi vào lòng, “Không đâu. Vĩnh viễn sẽ không.”

Giống như nhận được sự an ủi lớn nhất, Tô Vi mới đầu chỉ khóc thút thít vài tiếng, lúc này không nhịn được liền oà khóc, khóc đến mê man đầu óc, mặt đỏ hết cả lên.

Cô nhào vào lòng Hồ Loạn, tựa như tìm được bến đỗ an toàn, không cần phải giả tươi giả cười, không cần phải diễn trò với người khác nữa.

“Hồ Loạn. Có phải bây giờ tớ rất xấu xa không?”

“Không đâu.” Hồ Loạn cọ cọ trán cô, làm một hành động đơn thuần giữa bạn bè với nhau. Cậu có hơi hối hận khi lôi chuyện kia ra để nói, bất đắc dĩ bảo, “Cậu không hề xấu xa.”

“Tớ tự thấy mình hơn khối nữ diễn viên khác, bộ dạng cũng không kém. Vì sao không được diễn chính mà chỉ có thể làm diễn viên quần chúng chứ? Tớ không phục!” 

Hồ Loạn đưa cho cô một cốc nước, “Đúng vậy. Bộ dạng của cậu không kém ai cả. Cho nên bây giờ đừng khóc nữa. Cố diễn thật tốt vào. Tớ đang đợi trong tương lai cậu nâng đỡ tớ lên đây.”

Tô Vi vừa khóc vừa cười khúc khích, dựa vào vai Hồ Loạn điều chỉnh lại hô hấp, “Hồ Loạn, cậu nhất định sẽ gặp được may mắn.”

Hồ Loạn nhún vai, “Dù sao thì tớ vẫn còn có rất nhiều thời gian, cũng không vội. Sẽ đến lúc tớ với cậu đứng trên sân khấu nhận giải nam-nữ diễn viên xuất sắc nhất. Cậu phải đợi tớ đấy.”

Tô Vi cười rộ lên, cười đến run cả người, “Tớ sẽ trao giải cho cậu.”

Nói xong cô sửa sang lại mình, ho khan vài tiếng giả bộ trang nghiêm, đứng dậy, tay trái cầm cốc nước, tay phải giơ điều khiến tivi lên cao, cười hai tiếng.

“Hồ Loạn là một diễn viên kiên định và ổn trọng. Lần này, nhờ có diễn xuất tinh xảo nên đã đạt được giải Kim mã ảnh đế. Chúng ta cùng nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng cậu ấy nào.”

Hồ Loạn cười, cậu đứng lên nhận “cúp”, trịnh trọng phát biểu với “khán giả”: “Đầu tiên, tôi phải cảm ơn các fan đã yêu thích tôi, còn có bạn cùng diễn nữa, thật sự cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, bao dung cho tôi. Ngoài ra tôi cũng rất cảm ơn nữ diễn viên xinh đẹp đang đứng ngay cạnh tôi đây. Chúng tôi đã sát cánh cùng nhau từ hồi mới chỉ nhận được những vai diễn quần chúng, từ nhỏ đã chơi với nhau, chứng kiến cậu ấy từ một tiểu tử trở thành nữ sinh xinh đẹp, cướp mất trái tim của biết bao người đàn ông. Qua bao nhiêu năm như vậy mà cậu ấy vẫn luôn ở bên tôi. Giải thưởng này là do Tô Vi trao cho tôi, với tôi mà nói thì nó có ý nghĩa rất đặc biệt.”

Tiếng vỗ tay của Tô Vi càng lúc càng nhỏ, Hồ Loạn quay đầu nhìn thì thấy cô đã đẫm nước mắt, “Nhận giải là chuyện vui, khóc cái gì mà khóc.”

“Hồ Loạn…” Tô Vi vùi đầu vào lòng cậu, không hề giữ hình tượng mà khóc òa lên.

Phía trước có đường, nhưng nào ai biết rốt cuộc con đường đó có đi được hay không…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.