Tàn Dư Đời Người, Tro Tàn Đời Tôi

Chương 4: 4: Chương 1-4




"Đến giờ tớ vẫn nhớ cái ngày cậu đột nhiên gọi điện thoại lúc nửa đêm." Đàm Nhã Hằng vừa uống rượu kèm theo món chính, vừa hồi tưởng: "Đó là lần đầu tiên tớ muốn bóp chết cậu, quấy nhiễu giấc ngủ của tớ chỉ để thông báo cậu hẹn hò với Sở Uy trước khi buổi cắm trại kết thúc."
Tôi có thể thấy rõ vẻ phẫn nộ của cô ấy, chột dạ cầm chiếc ly chân cao khẽ nhấp môi, vừa nghe những lời của cô ấy mà suýt mắc nghẹn.
"Tớ quên không hỏi, đêm đó các cậu làm gì rồi?"
"Phốc! Khụ khụ..." Tôi vội đặt ly ra xa ho khan, trừng mắt nhìn vẻ giễu cợt của Đàm Nhã Hằng, bất đắc dĩ nói: "Không có đâu, ai xấu xa như cậu."
Ánh mắt tìm tòi của Đàm Nhã Hằng khiến tôi lạnh sống lưng, cô ấy cướp lời tôi nói trước: "Không có, đến bây giờ vẫn không à?"
Tôi lại uống thêm mấy ngụm rượu, không hé môi.
Đàm Nhã Hằng trợn to hai mắt: "Thật hay giả vậy? Không phải các cậu hẹn hò đã nửa năm rồi sao? Hoàn toàn chưa thử?"
Tôi ngoảnh mặt đi, ngập ngừng nói: "Tớ không muốn ép buộc cậu ấy..." Sở Uy chấp nhận ở bên tôi đã đủ khiến tôi mừng vui ngây ngất, chuyện khác tôi không dám đòi hỏi.
Đàm Nhã Hằng dường như bị câu nói của tôi làm nghẹn lời, im lặng vài giây mới nói: "Sở Uy...!có khả năng cô ta không thích cậu chút nào không?"
Rượu nuốt xuống mặc dù ngọt nhưng vẫn có vị đắng, hơi rượu từ từ bốc lên khiến tôi vô thức nhớ tới ngày đến câu lạc bộ của Sở Uy, tôi cũng từng tự hỏi mình như thế.
Đó là chuyện không lâu sau khi chúng tôi ở bên nhau.
Vừa vào năm nhất Đại học, Sở Uy đã trở thành chủ lực của câu lạc bộ s3xy dance, ngày càng rạng rỡ quyến rũ, ngay cả khi nhảy nhóm thì cũng có thể bắt được cô ấy dù chỉ nhìn thoáng qua, khó lòng dời mắt.
Tôi si mê cô ấy như vậy, nhưng lại không thể chạm tới.
Tôi từng nghĩ, nếu Sở Uy không phải bạn cùng phòng thì tôi có cơ hội quen biết cô ấy không? Nhìn đăm đăm vào dáng vẻ nóng bỏng của cô ấy dưới ánh đèn pha sân khấu, đáp án hiện lên rõ ràng giữa những tràng pháo tay như sấm dậy.

Nhưng tôi vẫn không biết tự lượng sức yêu thích Sở Uy, một mối tình vô vọng trong bất lực.

Nhưng ai ngờ lại có một ngày, Sở Uy thật sự chấp nhận ngoảnh đầu nhìn tôi.
Sau khi ở bên nhau cùng chào đón khai giảng, mùa đông rét buốt lui xa, ngày xuân nắng ấm lại về.
Đầu học kỳ, Sở Uy lại lần nữa hỏi tôi có muốn tham gia câu lạc bộ cùng cô ấy không, tôi lắc đầu, rồi không đành lòng khi thấy cô ấy thất vọng, tôi lúng túng nói: "Cậu tham gia câu lạc bộ s3xy dance là tốt rồi...!Cậu biểu diễn tớ sẽ đi xem, mỗi lần đều xem."
Cô ấy ấn vai tôi, ghé vào tai tôi nói: "Không sao, tớ sẽ nhảy s3xy trên người cậu." Tôi khẽ đẩy cô ấy ra, hơi nóng phả vào mặt, Sở Uy siết tay tôi, tựa như quyến luyến, thế là tôi nắm lại tay cô ấy, đưa cô ấy ra khỏi phòng ngủ.

Bên ngoài phòng ngủ là một hành lang thật dài, cuối đường có chút ánh sáng le lói.
Mỗi khi chúng tôi ra tới cửa, cô ấy đều nới lỏng tay tôi, còn tôi cũng không nắm lại.

Toà nhà ký túc xá nằm ở nơi dương quang chiếu rọi, mỗi lần đưa Sở Uy ra ký túc xá, tôi luôn bị ánh mặt trời đâm vào không thể mở mắt.
Sở Uy ở bên cạnh tôi lúc này, luôn không chân thực như vậy.
Nụ cười ngược sáng quá chói mắt, chói loá đến mức tôi không thể nhìn thẳng, cũng không dám nhìn rõ những gì ẩn sau nụ cười của cô ấy.

"Tớ đi tập luyện cho buổi diễn trước đây, A Lê." Cô ấy đi thẳng về trước mà không ngoảnh lại, phất phất tay, "Chờ tớ về nhé."

Tôi nhếch khoé miệng, gật đầu ở nơi cô ấy không thể nhìn thấy.
Lúc nào tôi cũng nhìn bóng lưng Sở Uy rời xa như vậy, không muốn đuổi theo, cũng không có ý định gọi cô ấy lại.
Trên giường tôi có chăn gối của Sở Uy, cô ấy chưa từng hỏi tôi có thể đến không, cũng không nói khi nào mình đi, nhưng tôi luôn ở đây.

Nằm trên giường, ngửi mùi hương của Sở Uy đến ngẩn ngơ.

Cô ấy đi rồi, nhưng mùi hương của cô ấy vẫn quấn lấy tôi, hương thơm thấm vào xoang mũi khiến tôi buồn ngủ.

Lúc đó điện thoại di động vừa mới có màn hình màu và chức năng chụp ảnh, Panasonic cho ra đời điện thoại gập màn hình màu, giá cao ngất ngưởng nên hầu hết mọi người không thể mua nổi, nhưng Sở Uy lại có một chiếc.

Nếu muốn tìm tôi, cô ấy phải gọi vào điện thoại ký túc xá, giọng nói lảnh lót của cô ấy xuyên qua tạp âm truyền đến: "A Lê —— Tớ sắp về rồi, cậu ở đó đợi tớ —— "
Điện thoại luôn bị cúp đột ngột.

Tôi cầm ống nghe, đôi khi sẽ nghĩ, nếu như một ngày tôi rời đi không nói lời nào, Sở Uy có kinh hoảng không?

Nhưng tôi nhận ra, tôi không dám làm thế.
Tôi sợ phải biết rằng, thật ra cô ấy không hề quan tâm người chờ cô ấy có phải là Lưu Lê Thần hay không —— Chỉ cần có người chờ cô ấy, là tôi hay không cũng chẳng quan trọng.

Lâu dần tôi cũng quen, không đi đâu xa, chỉ sợ ngày nào đó cô ấy gọi tới ký túc xá không thấy tôi, cứ thế quay ngoắt đi tìm người khác.
Tôi ở ngay đây, đợi cô ấy đến tìm tôi.
Tôi ghi nhớ mọi dáng vẻ của ký túc xá, buổi sáng ánh mặt trời sẽ chênh chếch chiếu vào, hơn nửa bàn học của tôi bị ánh sáng chiếm giữ; ánh nắng bò dần lên theo mặt trời, đến giường của tôi —— nơi ngủ của Sở Uy bị ánh mặt trời cướp đoạt.
Tôi thu mình về phía tường, trốn vào bóng tối.
Trên tay tôi đang cầm chiếc điện thoại Sở Uy quên mang theo, tôi phân vân không biết có nên rời ký túc xá đến câu lạc bộ s3xy dance tìm cô ấy hay không, trong lòng lại nhen nhóm một suy nghĩ ích kỉ: Chỉ cần mình không giao cho cậu ấy, những người khác sẽ không tìm được Sở Uy, nhưng tôi nhanh chóng nghĩ lại, như vậy Sở Uy cũng không tìm được mình.
Thế là tôi xuống giường, mở cửa ra khỏi phòng ngủ, đi đến câu lạc bộ s3xy dance dưới cái nắng không thể chịu nổi.
Tôi thật sự không biết câu lạc bộ s3xy dance trong trường nổi tiếng đến mức nào, nhưng khi bước vào phòng thể dục nhìn thấy rất nhiều người ngồi bên ngoài nhìn sinh viên vừa nhảy vừa hát ở trung tâm, tôi dường như đã hiểu Sở Uy luôn ngủ trong lòng tôi, ở bên ngoài có bao nhiêu người theo đuổi.
Tôi chỉ đứng ở đó, tự thu nhỏ mình lại, thật nhỏ, lặng nhìn cô ấy ca hát, nhảy múa ở hàng đầu, nụ cười trên mặt thật xán lạn.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy góc cạnh rực rỡ của cô ấy như vậy.
Tôi vòng tay quanh mình, nhìn một lúc lại không nhịn được vùi mặt giữa hai cánh tay, những tiếng reo hò và la hét xung quanh gần như nhấn chìm tôi.
Sở Uy, Sở Uy, Sở Uy ——
Di động trong tay tôi không đúng lúc đổ chuông, tôi cầm lên nhìn, là tên một nam sinh, khiến tôi không biết có nên nghe hay không.

May mà cuộc gọi kết thúc rất nhanh, tôi cũng không cần băn khoăn nữa.

Thấy buổi tập đã kết thúc, tôi lẫn vào dòng người ra khỏi phòng thể dục, nghe tiếng huyên náo bên cạnh khiến đầu tôi âm ỉ đau, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Di động lại lần nữa đổ chuông, nhưng lần này không hiện tên người, tuy có chút do dự nhưng sau một lúc suy nghĩ, tôi vẫn chọn nghe máy: "Alo?"
"A Lê, có phải cậu đến xem tớ luyện tập không? Đàn anh nói vừa rồi nhìn thấy bóng cậu, cậu còn ở gần đây không?"
Nên diễn tả những xao động khôn tả trong lòng thế nào đây? Tôi cầm di động của cô ấy, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Sở Uy ở trước bốt điện thoại công cộng, còn tôi ngây người đứng đó nhìn cô ấy.
"Ừm, tớ có xem cậu biểu diễn, tuyệt lắm."
Thật lạ, rõ ràng chúng tôi đứng cách nhau khá xa, vô số người lướt qua trước mắt tôi, nhưng tôi vẫn có thể dễ dàng tìm được hình bóng Sở Uy, giọng cô ấy lại vang lên: "A Lê, cậu vẫy tay một cái đi, tớ không tìm thấy cậu, nhiều người quá..."
Tôi giơ tay lên, lại hụt hẫng buông xuống.
Cách đó không xa, Sở Uy đã bị đám đông vây quanh, cô ấy vừa nói cười với họ vừa gọi to vào micro: "A Lê! A Lê? Cậu còn ở đấy không? Bây giờ tớ tới tìm cậu, không, chúng ta gặp nhau ở ký túc xá đi...!Chút nữa tớ phải đi ăn với người trong câu lạc bộ, có lẽ sẽ hơi trễ, trước mắt cứ vậy nhé..." Điện thoại lập tức bị ngắt.

Tôi chưa nói xong, cũng khó lòng nói tiếp, đành chuyển di động cho chủ nhiệm câu lạc bộ s3xy dance: "Đây là điện thoại của Sở Uy, làm phiền anh đưa cho cậu ấy."
"Sao em không tự đưa cho em ấy?" Chủ nhiệm nhận lấy, nhìn xung quanh: "Em ấy đang ở gần đây thôi..."
"Em nghĩ bây giờ cậu ấy đang bận lắm, không có thời gian gặp em." Tôi đáp.
Tôi biết đối với Sở Uy, tôi không phải ưu tiên hàng đầu.

Việc tôi có thể làm vì cô ấy, chính là ở đây chờ đợi, để cô ấy biết, tôi vẫn ở đây chờ cô ấy trở lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.