Tàn Dư Đời Người, Tro Tàn Đời Tôi

Chương 6: 6: Chương 1-6




Câu lạc bộ s3xy dance tổ chức một đêm diễn vào học kỳ hai năm nhất Đại học, trùng hợp ngày đó là tròn một tháng tôi và Sở Uy hẹn hò.
Tôi vốn không có ý định đi —— trước khi Sở Uy năn nỉ, tôi đã nghĩ như vậy.

Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ là tôi không thích những tình huống như vậy, vả lại, tôi khó lòng cảm thấy dễ chịu khi mọi người đều dùng ánh mắt giống hệt như tôi nhìn về Sở Uy trên sân khấu.
Tôi thừa nhận mình không phải là người rộng lượng trong chuyện tình cảm, thậm chí có thể nói là nhỏ nhen, nhưng tôi chẳng cách nào thay đổi.

Sở Uy là một người hoàn hảo như vậy, tôi không ngạc nhiên khi có rất nhiều người thích cô ấy.
Tôi chỉ hi vọng cô ấy có thể thuộc về riêng mình, tuy biết đây là chuyện không thể nào.
Nghĩ đến việc đi một mình nhìn kiểu gì cũng lúng túng, thế nên tôi đã rủ Đàm Nhã Hằng đi cùng, dù bất đắc dĩ nhưng cô ấy vẫn bị tôi kéo theo.
“Kiếp trước tớ tạo nghiệt gì mà kiếp này cứ bị cậu ám mãi…” Đàm Nhã Hằng vừa ca thán vừa đi cùng tôi đến quảng trường của trường.
Đèn lên rực rỡ, đám đông dần tụ tập trên quảng trường.

Tôi và Đàm Nhã Hằng đứng ở một góc phía sau, cô ấy có vẻ mất kiên nhẫn, còn tôi rướn cổ lên nhìn xung quanh, nhưng không thấy Sở Uy.
Buổi sáng hiếm khi Sở Uy dậy sớm hơn tôi, nghe thấy tiếng rửa mặt từ phòng tắm, tôi chậm chạp mở mắt, sau đó đứng dậy xuống giường.
Đẩy cửa ra, tôi hãy còn ngái ngủ liếc vào trong, bỗng dưng trợn to mắt, vội đỏ mặt đóng cửa lại, tim đập loạn.
Trên người Sở Uy chỉ có một chiếc áo phông dài, tôi quét mắt qua cặp chân dài trắng nõn của cô ấy rồi ngượng ngùng quay đi.


Tôi xoa ấn đường, bất lực nói vọng qua cánh cửa: “Cậu có thể mặc quần short vào không?”
Cửa mở, tôi quay đầu nơi khác, có chút khó chịu khi nghe tiếng cười khẽ của Sở Uy, đi thẳng vào phòng tắm.
“Sao vậy? Giận rồi à?”
Tôi cúi đầu rửa mặt không trả lời, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt dán vào lưng mình, cũng không có gan ngoái đầu lại.
Khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, có hai cánh tay lướt qua eo tôi, toàn thân tôi cứng đờ, những giọt nước chưa kịp lau trên mặt trượt dài xuống.
Trong gương, tôi nhìn thấy Sở Uy cười tủm tỉm tựa lên vai tôi, hai tay siết chặt: “Cậu trông bình tĩnh thật đấy, A Lê.”
Tôi đành phải cười khổ, bất lực nửa đùa nửa thật: “Thật ra cậu nên xem tim của tớ.” Như vậy cậu sẽ biết, tớ thích cậu đến mức nào.
Tôi cụp mắt, bắt đầu bóp kem đánh răng.

Tất nhiên tôi rất vui khi thân mật với Sở Uy, sau khi ở bên nhau, một số chuyện dường như trở nên tốt đẹp hơn.

Tôi vờ như bình tĩnh đánh răng, nhưng mọi chú ý đều dồn hết lên Sở Uy đang dính chặt vào lưng mình.
Có vẻ như cô ấy đang rất vui vẻ, ngân nga một giai điệu nhỏ, hơi thở mỏng nhẹ như có như không phả lên tai tôi.

Tôi ngậm nước, cúi đầu nhổ ra.

Lần thứ hai ngẩng mặt lên, tôi quay đầu hôn người khiến tôi vừa yêu vừa hận kia.

Sở Uy cười khẽ mấy tiếng trong lúc lùi về sau, nụ hôn của tôi rơi trên khoé môi cô ấy.
Tựa vào tường, Sở Uy chăm chú nhìn tôi với đôi mắt trong suốt sáng ngời cùng nụ cười vô cùng thoải mái, tôi luôn hết cách với cô ấy.
Tôi cúi đầu, khẽ tựa vào gáy cô ấy, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Sở Uy, lần sau đừng trêu tớ như thế.”
“Tớ có trêu gì đâu.”
Tôi mở mắt ra, thấy vạt áo phất phơ ẩn hiện vì gió lùa vào phòng tắm, tôi lại nhắm mắt, trong lòng nóng lên.
“Sở —— ”
“A Lê, tớ cảm thấy chúng ta như bây giờ rất tốt.”
Giọng nói lành lạnh của cô ấy không biết thế nào lại khiến tôi như trở lại buổi sáng mưa rào hôm đó.
“Lưu Lê Thần.”
Mới vừa hoàn hồn đã thấy Đàm Nhã Hằng nhìn tôi bằng ánh mắt không vui: “Hồn vía đi đâu vậy? Sở Uy sắp lên sân khấu biểu diễn rồi kìa.”
Tôi vội kéo Đàm Nhã Hằng cố gắng chen lên trước, chỉ sợ Sở Uy không nhìn thấy mình sẽ nghĩ rằng tôi không đến cổ vũ cho cô ấy, cũng sợ cô ấy thất vọng.
Những chuyện đã hứa với Sở Uy, tôi đều không muốn nuốt lời.
Tiếng nhạc vang lên một lúc, tôi nhìn thấy các vũ công nam nữ trong trang phục sặc sỡ lay động theo điệu nhạc, khiến mọi người không thể rời mắt, đến khi Sở Uy bước đến trước sân khấu, lòng tôi lập tức căng thẳng.
Mỗi cái giơ tay nhấc chân của cô ấy đều có thể đưa đến một tràng hò reo như sấm động của khán giả bên dưới, tôi nghe mà màng nhĩ đau nhức, muốn rời khỏi nơi này, nhưng rồi lại không nỡ hướng mắt sang nơi khác.

Tôi không biết Sở Uy đang nhảy điệu gì, cũng không hiểu thuật ngữ chuyên môn trong vũ đạo, nhưng tôi biết, Sở Uy chính là người nhảy đẹp nhất.

Dường như cô ấy sinh ra là để đứng trên sân khấu, đung đưa cơ thể theo điệu nhạc, mê hoặc lòng người.

Cô ấy trông thật hạnh phúc và mãn nguyện, thật khó để không bị cô ấy cuốn hút.
Khi vào đoạn kết, bản nhạc dance tiết tấu nhanh đột ngột chuyển sang bài ballad nước ngoài, tiếng reo hò và huýt sáo đồng thời vang lên, tôi khẽ nhíu mày.
Giây sau, Sở Uy bỗng nhiên chạy ra giữa sân khấu bằng những bước nhảy, một bạn học nam khác tôi thấy khá quen mắt cũng nhảy ra giữa sân khấu với những bước nhảy đồng nhịp cùng Sở Uy.
Tôi bất giác khó chịu, dẫu vẫn biết đó là điệu nhảy nam nữ.

Tôi cũng biết đó là điệu nhảy đôi không thể bình thường hơn được nữa, nhưng bởi người này là bạn gái của tôi, tôi lại cảm thấy như có cái gai trong lòng.
“Đi thôi?” Đàm Nhã Hằng hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu.

Dù sao Sở Uy  cũng luyện tập lâu như vậy, tớ đến là vì muốn cổ vũ cho cậu ấy, huống gì cũng không quá ——” Từ “đáng” còn chưa thốt ra khỏi miệng thì đã bị nuốt xuống.
Khi tôi nhìn thấy tư thế kết thúc của họ, là hôn môi —— Tôi không biết có phải do góc nhìn hay không, nhưng giờ phút này, điều đó đã chẳng chút quan trọng.
Trái tim tôi quặn thắt, xoay người gần như cùng lúc Sở Uy đẩy đối phương ra, bước nhanh về trước, chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt, cảm thấy rối bời.
“Lưu Lê Thần!” Đàm Nhã Hằng kéo tay tôi: “Tớ đã hỏi cậu có muốn đi trước hay không rồi, cậu lại không nghe…” Cô ấy vừa càm ràm vừa kéo tôi đi.
Vành mắt chua xót, nóng rực, tôi mừng vì gió thổi mạnh, dù nước mắt uất ức không kìm được cũng có thể bị gió thổi khô.
Tôi biết sẽ không ai để ý đến việc mình rời đi, tất cả mọi người chỉ dõi theo từng diễn biến trên sân khấu, và đó không phải là thế giới của tôi.

Tôi đờ đẫn bước đi, nghĩ tới Sở Uy ở ký túc xá chưa từng trang điểm và Sở Uy trang điểm lạ lẫm trên sân khấu, rốt cuộc đâu mới là dáng vẻ thật sự của cô ấy đây…
Đi tới dưới toà nhà ký túc xá, Đàm Nhã Hằng thở dài, bất lực nhìn tôi: “Bây giờ thế nào?”
“Tớ đi lên trước.”
“Tớ không hỏi chuyện này.” Đàm Nhã Hằng kéo tôi, “Ý tớ là, cậu định thế nào với Sở Uy?”
Tôi lấy tay cô ấy xuống, mệt mỏi nói: “Tớ không biết.

Tóm lại, tớ lên trước, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Ánh mắt Đàm Nhã Hằng lộ vẻ khó chịu, tựa như trách tôi không quyết đoán chút nào… Nhưng lúc này tôi chỉ muốn nằm vùi trên giường mà ngủ một giấc.
Tôi biết, đó chỉ là một màn diễn thôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy phiền muộn khi nhìn thấy.
Cửa vừa mở, tôi muốn chạy ra khỏi thang máy, nhưng bước chân chợt khựng lại khi đối diện với ánh mắt của người bên ngoài.
Đó là Sở Uy đang thở hổn hển.
Thông báo nhắc nhở cửa đóng vang lên, tôi không bước ra khỏi thang máy cũng không lập tức nhấn bảng điều khiển, chỉ biết lúng túng nhìn vào đôi mắt đỏ bừng giận dữ kia.
Sở Uy đang mặc trang phục nhảy, thậm chí còn chưa kịp thay.

Có vẻ do vừa chạy nhanh nên lớp trang điểm cũng bị nhoè đi, nhưng những điều này không hề làm giảm đi vẻ đẹp của cô ấy.
Khi cửa đóng lại, tôi cụp mắt, mặc cho cánh cửa sắt lạnh lẽo ngăn cách quan hệ giữa hai chúng tôi.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi chiến tranh lạnh, lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi quen biết nhau..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.