Ở Đại học, việc biến mất rất đơn giản và diễn ra thường xuyên, vì vậy tôi không nhận được bất kỳ thông báo nào trong mấy ngày nằm viện.
Trong lúc nghĩ ngợi vẩn vơ, tôi đã nghĩ rằng mình ở đây suốt thời gian qua, chưa từng rời đi, nếu không thì sao tôi lại không có cảm giác nôn nóng muốn trở về nhà… chỉ là thường xuyên nhớ đến Sở Uy.
Đến đêm, vầng cam nhàn nhạt luôn toả sáng mờ ảo trên thân hình nhỏ bé của Hứa Dục Duy, mỗi ngày cô bé đều đến thăm tôi, thỉnh thoảng kể chuyện hoặc hát cho tôi nghe, nhưng phần lớn thời gian là nằm ngủ sấp bên chân tôi.
Còn mẹ bé, Hứa Nhân Ninh, lúc nào cũng đứng ngoài cửa nhỏ giọng nói chuyện điện thoại.
Khi nói chuyện công việc, mặt chị ấy gần như không có cảm xúc, giọng nói cũng không dao động nhưng lại lộ ra sự uy nghiêm không thể xem thường.
Sự kín kẽ của chị ấy luôn khiến tôi băn khoăn, không biết người nắm tay tôi hôm gặp tai nạn có thật sự là chị ấy không? Thời gian hai mẹ con tới thăm không dài, Hứa Nhân Ninh lại luôn giống như gác lại công việc để vội vã tới đây.
Mấy hôm sau, tôi không nhịn được nói với chị: “Chị không cần đến thăm tôi cũng được.”
Hứa Nhân Ninh không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại có chút sâu xa.
Tôi nói thêm: “Chị không cần đến mỗi ngày, trừ khi nó làm chị cảm thấy khá hơn.”
Câu đoán mò của tôi khiến chị ấy bật cười.
Đôi mắt chị ánh lên vẻ giận dỗi, lấp lánh sáng trong.
Chị ôm Hứa Dục Duy, độ cong hoàn mỹ trên khoé môi không chê vào đâu được.
“Tôi đến, là vì biết em muốn có người đến thăm.”
Tôi im lặng.
“Tôi vẫn sẽ đến mỗi ngày, mỗi ngày vào một giờ cố định, để em làm quen…” Chị ấy chăm chú nhìn thẳng vào mắt tôi, như thể nhìn thấy bão tố ở nơi đó, lại còn cố ý khuấy động.
“Đây chính là lý do của tôi, có thể chấp nhận được không, em gái đa sầu đa cảm?”
Tôi từng cảm thấy cáu kỉnh và bất lực vì tính cách cậy thế ngạo mạn của Hứa Nhân Ninh, bởi tôi biết rõ rằng đó là chuyện mình không làm được.
Trong quan hệ giữa người với người, không phải lúc nào tôi cũng giữ khoảng cách thích hợp, lúc quá ít, khi lại quá nhiều —— dẫn đến một bên nghiêng ngả và cuối cùng là hoàn toàn sụp đổ.
Giống như tôi và Sở Uy.
Đến ngày xuất viện sau đó, Hứa Nhân Ninh thật sự gọi thư ký của chị ấy, anh Ông, lái một chiếc ô tô đến trước cửa bệnh viện, tôi lặng im nhìn chiếc xe hàng hiệu giá trị kia mà cảm thấy đau đầu.
“Hôm nay đưa em về trường trước.” Hứa Nhân Ninh tự ngồi vào ghế phụ bên cạnh tài xế nói với tôi đang ngồi ở ghế sau: “Tuần sau sẽ đến trường đón em, ngoài ra tôi cũng đã để một chiếc xe đạp mới ở trường.”
Tôi miễn cưỡng chấp nhận chuyện này.
Mặc dù tiếp nhận thiện ý vô duyên cớ của người khác không phải nguyên tắc của tôi, nhưng trong mấy ngày tiếp xúc vừa qua, tôi biết tôi chỉ có thể chấp nhận, mà nếu không chấp nhận thì chị ấy cũng có muôn vàn cách thuyết phục tôi.
Điều chính yếu vẫn là tôi cần gấp một công việc làm thêm ổn định, không cần kiếm được nhiều tiền, chỉ cần đủ trang trải cuộc sống.
Nhưng lúc ấy tôi cũng không thật sự muốn làm việc cho Hứa Nhân Ninh, chỉ vì tôi cảm thấy chị ấy quá tốt, tốt đến kì lạ.
“Làm bảo mẫu cho Duy Duy sẽ không phải chạm mặt tôi.” Không biết tôi đã từng nói người phụ nữ này rất giỏi đàm phán hay chưa, chị ấy rất cao tay, chỉ liếc mắt đã nhìn thấu sự băn khoăn của tôi.
“Duy Duy chuẩn bị vào mẫu giáo, tôi không có thời gian đưa đón nó đến trường, hơn nữa, con bé cần có người bên cạnh nhưng tôi lại không làm được, vì vậy tôi cần tìm một bảo mẫu.”
Hứa Nhân Ninh trịnh trọng nói từng chữ: “Tôi cần một người có thể tin tưởng, và em là người đó.”
Mới quen biết một tuần, chị ấy lại nói với tôi hai từ “tin tưởng”, giống như lần đầu tiên nghe thấy từ “dựa dẫm” từ miệng Sở Uy, trái tim hoang hoải của tôi bất chợt cảm thấy bình yên.
“Hơn nữa, Duy Duy thích em.” Chị ấy giả vờ trầm tư, “Tôi nghĩ em sẽ không tìm được được lý do từ chối.”
Đây chính là điều khiến tôi khó chịu nhất.
Hứa Nhân Ninh quá lão luyện, bắt đầu từ lúc cấp cứu cho đến khi tôi xuất viện, tựa như tất thảy đều nằm trong kế hoạch của chị ấy, còn tôi dù có vùng vẫy thế nào thì cũng vẫn bước vào thế cờ của chị.
Tôi cảm thấy mình thật yếu nhược, nhưng tôi muốn khí khái để làm gì? Tôi không có tiền, nếu đã không tiền thì lấy đâu tư cách để từ chối công việc này? Nghĩ thế, tôi đột nhiên được khai sáng, cảm giác như mình đang chứng minh câu nói “Có tiền có thể sai khiến quỷ ma”.
Nhưng trước khi xuống xe, tôi vẫn nói với Hứa Nhân Ninh một câu: “Vậy làm ơn đừng hành xử như thể đang bao nuôi tôi.” Sau đó, tôi bước chân vào trường trong tiếng cười của anh Ông.
Sự xa hoa của Hứa Nhân Ninh làm tôi cảm thấy tự ti, thậm chí còn muốn độn thổ cho xong. Từng dấu vết “ban tặng” của chị ấy khiến tôi nuốt không trôi. Tôi có thể lùi một bước làm bảo mẫu cho Duy Duy, chị ấy cũng phải nhượng bộ ở một mức độ nhất định.
Lúc đó tôi đã nghĩ rất nhiều, cố tìm một khoảng cách vừa phải cho mối quan hệ giữa hai người, vừa không mất lòng nhau vừa không mắc nợ nhau.
“Lúc ấy chị không nghĩ nhiều thế đâu.” Hứa Nhân Ninh kéo tay tôi qua, quen tay nhào nặn, nói: “Chẳng qua chị thấy rất thú vị khi nhìn sự kháng cự của em đối với chị, hơn nữa Duy Duy thật sự cần một bảo mẫu.”
Trong mắt chị, mọi vướng mắc trong lòng tôi lúc đó chỉ là thú tiêu khiển, lần này tôi không còn gì để nói, ngó lơ chị.
Hứa Nhân Ninh nắm lấy tay tôi, nói với giọng dịu dàng hơn: “Nhưng đâu ngờ… bảo mẫu chị tìm giúp Duy Duy cuối cùng lại trở thành người yêu của mình.” Mười ngón tay mềm mịn luồn vào tay tôi, nhẹ nhàng giữ chặt.
Chị đưa tay vuốt má tôi, nhắm mắt lại, tựa trán vào tôi: “Chị biết, chuyện này không dễ dàng chút nào.”
Tôi cụp mắt, không đáp lời.
Tôi không biết chuyện này có dễ dàng hay không, chỉ biết là tôi chưa từng nghĩ mình sẽ ở cùng Hứa Nhân Ninh, mà khi sống chung, tôi cũng không nghĩ chị ấy vẫn sẽ luôn yêu tôi.
Nhưng trên thực tế, tôi thật sự đã đi bên chị ấy cả một đời..