Trời đã sáng, ánh mặt trời lại xuyên qua khe hở chiếu vào rừng. Con cọp còn đang chợp mắt, không có một ít dấu hiệu rời đi.
Liên tục ngồi trơ trên cây chờ đợi là một chuyện rất nhàm chán, hơn nữa tâm tình càng ngày càng khẩn trương. Thợ săn đã không xuất hiện, anh hùng cứu mỹ nhân cũng không xuất hiện. Xem ra phim chính là gạt người!
Hứa Hàn Phương miệng cắn quả táo, thình lình phát hiện trong quả táo này có sâu, không nhịn được phun ra. Nhanh trí khẽ động nói;’’Hạo Nhiên! Chúng ta tới giải câu đố có được hay không? Ngồi như thế này thật không có ý nghĩa.’’
“Tốt lắm! Đoán câu đố gì?’’ Hạo Nhiên vẫn ngồi yên vừa nghe đã hăng hái, nói bảo vệ Phương, hôm nay lại rơi vào tình cảnh này?
Hứa Hàn Phương nằm trên cành cây, tận lực làm cho mình thả lỏng:’’Ta nói ngươi đoán. Này, còn có người dễ nhìn trên cây bên cạnh , ngươi cũng có thể tham gia.’’
Mỹ nam tử cũng không phải rất phối hợp, không tiếp lời.
Hứa Hàn Phương nhìn một con sâu nhỏ bò tới bò lui trên cây táo, trêu chọc nghĩ: Nếu như ăn vào cũng là một miếng thịt. Ai! Một ngày một đêm chưa ăn thịt, ăn một bụng táo chua, trong bụng không ngừng chua sót. Lúc này nhớ tới chân gà quay thực sự là thèm ăn nước miếng cũng có thể chảy một vại. Bất đắc dĩ nuốt một ngụm nước miếng, miễn cưỡng nói:’’Ngươi nói, trong quả táo ăn mấy con sâu đáng sợ nhất?’’
Hạo Nhiên đảo mắt suy nghĩ một chút nói:’’Một con!”
“Sai!’’ Hứa Hàn Phương hữu khì vô lực đáp. Càng muốn chân gà quay, càng nghĩ càng đói bụng đến cả người vô lực, thèm ăn sắp điên mất. Nói cái gì giải khát trong mơ tất cả đều là nói bậy lừa gạt chính mình! Cực lực khắc chế bản thân không nghĩ tới ý nghĩ kì quái, theo gà quay, giò trong tưởng tượng trốn ra.
“Hai con? Ba con? ... Mười con?” Hạo Nhiên nói một hơi vài đáp án.
“Cũng không đúng!’’ Hứa Hàn Phương chậm rãi trả lời:’’Là nửa con!’’ Những thứ này phụ nữ và trẻ em ở thế kỷ 21 đều biết suy nghĩ đột nhiên biến chuyển đến nơi này, không có bao nhiêu người có thể đoán đúng. Ngầm vui mừng! – Tạm thời quên mất gà quay, giò hấp dẫn
.
Hạo Nhiên chau mày, nghiêm túc hỏi:’’Làm sao lại là nửa con? Ở đâu có nửa con sâu?’’
Hứa Hàn Phương nhàn nhạt nói:’’Còn lại nửa con trong miệng, đương nhiên đáng sợ nhất.’’
Hạo Nhiên cười ha ha:’’Đúng đúng đúng! Còn lại nửa con ở trong miệng, đương nhiên đáng sợ nhất!’’ Ánh sáng lộ ra hai cái đùi ở sâu trong cành lá, xấu hổ ban nãy giờ đã không còn.
Hứa Hàn Phương nhìn bộ dạng hoa tay múa chân vui sướng của Hạo Nhiên không khỏi mỉm cười, hỏi tiếp:’’Ba con chim trên cây, đánh chết một con trên cây còn lại mấy con?’’
“Ha ha, cái này ta biết, còn lại hai!’’ Hạo Nhiên không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Sai!’’
“Làm sao sai?’’
“Ta cũng hiểu được là hai.’’ Mỹ nam tử nhịn không được nói chen vào.
“Nói sai, đoán lại.’’ Hứa Hàn Phương cố ý thừa nước đục thả câu.
Hai người tham gia đều yên lặng suy tư.
Im lặng một lát. Hạo Nhiên không nhịn được nói:’’Đúng là còn lại hai.''
Mỹ nam tử cũng tìm chứng cứ mà nhìn Hứa Hàn Phương.
Hứa Hàn Phương trong lòng đắc ý, mỉm cười nói:’’Trên cây một con cũng không còn.’’
“Vì sao?’’
“Còn lại hai con bị hù chạy.’’ Hứa Hàn Phương liếc nhìn nghiêng Hạo Nhiên dương dương đắc ý.
“Lần nữa! Lần nữa.’’ Hạo Nhiên không phục nói.
“Cầm trứng gà ném vào tảng đá, trứng gà vì sao không nát?’’ Hứa Hàn Phương thay đổi tư thế tiếp tục hỏi.
Hạo Nhiên nhịn không dược kêu to:’’Sao có thể! Trứng gà làm sao lại không nát.''
Mỹ nam tử một bên cũng gật đầu liên tục.
Hứa Hàn Phương đắc ý cười, thò tay hái được hai quả táo, cầm ở trong tay, giơ trái táo tay trái ý bảo:’’Cầm trứng gà.’’ Lại giơ quả táo tay phải lên ném về phía mỹ nam tử:’’Ném vào tảng đá.’’ Sau đó lại giơ quả táo tay trái:’’Trứng gà còn ở trong tay làm sao nát được? – Ăn cơm trưa, đã đến giờ cơm trưa!’’ Nói xong cắn một quả táo.
Hạo Nhiên nghe xong đáp án không nhịn được vỗ tay cười to, mỹ nam tử lại không cho là đúng bĩu môi.
Tiếng cười làm cho con cọp nằm trên mặt đất thoáng cái đứng lên, mắt lom lom nhìn ba người. Tâm tư ba người cũng thay đổi, trừng mắt nhìn con cọp chưa rời đi.
Con cọp nhìn một hồi, lại lần nữa nắm xuống phía dưới. Xem ra ý định của nó là ở chỗ này xây dựng cơ sở tạm thời. Mọi người bất giác nhụt chí.
Bầu không khí trầm muộn ban nãy cứ như vậy trôi qua, buông lỏng rất nhiều.
Cùng con cọp kéo dài một ngày một đêm, con cọp vẫn không có dấu hiệu rời đi. Mà cây táo gần trong tay đã hái gần hết. Nếu như cứ kéo dài ở nơi này táo ăn xong rồi không nói, thể lực ba người cũng sẽ yếu đi, cũng không phải kế lâu dài. Trong lòng tất cả mọi người biết rõ, nhưng cũng không nói ra.
Ba người cũng hơi thiếu kiên nhẫn, sợ hãi cái chết đang dần dần uy hiếp bọn họ. Hứa Hàn Phương cũng bắt đầu có lúc không may mắn.
Buổi tối , dế trong rừng cây, thảo trùng lúc cao lúc thấp mà kêu to.
Trong bóng tối, Hạo Nhiên hỏi Hứa Hàn Phương:’’Phương, đến bây giờ ta cũng không cẩn thận suy nghĩ, tính cách nàng đột nhiên vì sao thay đổi lớn thế?’’
Hứa Hàn Phương nhớ tới bản thân chẳng biết tại sao xuyên tới đây lại bị vây ở chỗ này, lại một hồi khó chịu, thuận miệng nói:’’Ta đến tột cùng cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, không giải thích được chạy đến nơi đây cho con cọp ăn!’’
“Phương, có ta ở đây, ta sẽ không cho con cọp ăn nàng, dù cho cho con cọp ăn, cũng để cho ta cho con cọp ăn trước. Nó ăn ta no rồi, cũng sẽ không ăn nàng nữa.’’ Thanh âm của Hạo Nhiên trong bóng tối rất nghiêm túc:’’Nếu quả thật cùng con cọp đánh nhau, có cơ hội nàng nhất định phải chạy, biết không?’’
“Ta sao có thể chạy một người, để một mình ngươi ở lại cho con cọp ăn?’’ Hứa Hàn Phương thầm nghĩ quả là không trượng nghĩa.
“Phương, ta không sợ chết, nhưng mà ta sợ ta chết, lại sẽ không có người chăm sóc nàng, nàng không được một mình đi Hàm Dương.’’
Trong lòng Hứa Hàn Phương run lên, mặc kệ hắn nói là thật hay là giả, lời nói này vẫn rất là làm cho người ta cảm động. Lời ngon tiếng ngọt luôn làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Hắn là nói lời ngon ngọt hay xuất phá từ tấm lòng?
Nàng quay đầu nhìn hình dáng Hạo Nhiên trong bóng tối, ánh trăng xuyên qua kẽ lá chiếu vào, rời rời rạc rạc chiếu vào trên người Hạo Nhiên, hình dáng như ẩn như hiện, vừa ảo vừa thật.
Hứa Hàn Phương quay đầu hít sâu một hơi:’’Ngủ đi, chúng ta còn phải giữ tinh thần nữa. Ta không hy vọng bất cứ người nào trong chúng ta cho con cọp ăn.’’
Một hồi hít thở đều đều của Hạo Nhiên truyền đến, chắc là đang ngủ. Nhưng Hứa Hàn Phương lại làm thế nào cũng không ngủ được, xuyên qua cành lá nhìn bầu trời đầy sao, ánh trăng sáng ngời, như là trong mộng.
Đã là ngày thứ ba, ba người vẫn không có dũng khí nhảy xuống cùng con cọp khiêu chiến.
Hạo Nhiên nhìn móng vuốt con cọp, nhìn lại móng vuốt nhỏ bé của mình một chút, nhìn miệng con cọp to như chậu máu, lại nhìn răng của mình, lắc đầu liên tục. Vẻ mặt thoạt nhìn buồn cười hóm hỉnh. Hắn và nơi đó của nó có thể sánh bằng không?
Nên làm cái gì bây giờ? Lập tức hành động hay là chờ thêm nữa? Làm sao để cho con cọp hao tổn thể lực lần nữa? Hứa Hàn Phương nâng mặt trầm tư, nhớ lại tiết học cắm trại dã ngoại giảng nếu gặp mãnh thú nên làm thế nào? Nhưng mà hình như không có nói về kiến thức của phương diện này. Ở hiện đại muốn chạm tới con cọp còn rất khó, chính nó là động vật quý hiếm, không được đánh giết.
Con cọp cuối cùng cũng có phần khó chịu không yên, bắt đầu đi tới đi lui ở dưới tàng cây. Quả táo trong tầm tay đã ăn hết. Chỉ còn lại cây táo xa xa không dễ dàng với tới. Ba người đã đói bụng cho tới buổi trưa, lúc này tiền tâm thiếp hậu tâm.
Hạo Nhiên trên cây đứng lên, thò tay vịn cành cây hái quả táo xa xa.
“Hạo Nhiên, ngươi làm gì?’’ Hứa Hàn Phương trên một cái cây khác hô to.
“Phương, ta hái cho nàng một quả táo. Nàng nhất định rất đói bụng!’’ Đang nói người đã leo lên cành cây.
“Không cần hái nữa, nguy hiểm! Cẩn thận, nguy hiểm!’’ Hứa Hàn Phương cao giọng la lên.
Hạo Nhiên vừa cẩn thận leo từng li từng tí vừa nói:’’Không có việc gì... Ta...’’
“Hạo Nhiên!’’ Hứa Hàn Phương nhắc nhở nhưng đã không kịp, chỉ nghe một tiếng răng rắc cành cây đã gãy. Ngay cả người cũng dính theo cành cây té xuống.
“A!’’ Hứa Hàn Phương thét chói tai một tiếng, theo bản năng nhắm mắt lại, lần này xong.
Ai biết lúc này con cọp vừa vặn đi tới dưới tàng cây, Hạo Nhiên thẳng tuột rơi ở trên lưng lão hổ, cưỡi ở trên người con cọp.
Bất thình lình con cọp không ngờ bị người khác cưỡi trên người, giận dữ, nhảy tới nhảy lui, muốn đem người hất tung.
Hạo Nhiên thì nắm chặt da lông nơi cổ của con cọp không dám buông tay, cơ thể nằm sấp xuống dính chặt tại trên người con cọp. Dù cho nghiêng nghiêng ngả ngả, sống chết không buông. Kỹ xảo cưỡi ngựa không nghĩ tới ở đây cũng dùng đến. Thật đúng là!
Con cọp nhảy lên nhảy xuống cũng nữa ngày, cũng không vứt được Hạo Nhiên, càng khó chịu, nhảy với biên độ lớn hơn. Vừa nhảy vừa gào thét.
Hứa Hàn Phương trên cây nhìn hết hồn, nhưng lại thúc thủ vô sách, chỉ có thể hô lớn:’’Nắm chặt, ngìn vạn lần không nên buông tay. Nắm chặt!’’
Trán Hạo Nhiên toát ra mồ hôi, cũng không biết là mồ hôi nóng hay lạnh.
Con cọp bắt đầu nóng nảy chạy nhảy toán loạn, ở trong rừng cây chạy tới nhảy lui, thắt lưng của Hạo Nhiên lại treo ở nhánh cây mỹ nam tử đang đứng, người bị treo ở giữa không trung.
Hạo Nhiên ở giữa không trung tay quơ chân đạp, lên trên? Không thể đi lên? Xuống dưới? Không xuống được! Có lực không dùng được. Gấp đến độ trừng mắt nhìn, hô to gọi nhỏ.
“Ngươi mau giúp hắn một chút!’’ Hứa Hàn Phương hô lớn.
Mỹ nam tử đứng ở trên cây, vươn tay thử một chút, thiếu chút nữa. Kỳ thực chỉ cần hắn dùng nhiều sức lực kéo cành cây, là có thể đủ tới chỗ Hạo Nhiên. Thế nhưng hắn lại hướng về Hứa Hàn Phương nhún nhún vai, một bộ dạng lực bất tòng tâm. Cũng không biết hắn là có ý gì? Cần bao nhiêu giận dữ có bấy nhiêu!
Con cọp thấy Hạo Nhiên treo ở giữa không trung, bắt đầu điên cuồng nhào tới. Con cọp tấn công một, Hạo Nhiên theo bản năng cuộn tròn nâng chân, con cọp lại luôn luôn kém một chút như thế thì không đủ để với tới hắn.
Con cọp tức giận cũng không nhẹ - mắt nhìn cứ kém một chút như thế!
Hạo Nhiên treo ở độ cao cũng có ý tứ, chính là khéo như vậy. Hai người trên cây, đã xem đến hoa mắt, dạng người cùng hổ đại chiến vẫn là lần đầu tiên thấy.
Một hổ một người cứ như thế, một người treo trên không trung thu chân qua lại, một ngồi chồm hổm dưới đất hướng không trung nhào tới nhào lui. Mỗi một lần tới, con cọp nhào càng ngày càng thấp, khí lực ở chân Hạo Nhiên cũng cong lên chậm hơn. Chỉ chốc lát người cùng hổ đều mệt đến thở hồng hộc. Con cọp tạm dừng đánh nhào.
Hạo Nhiên treo ở trên nhánh cây, vì lắc lư qua lại, chỉ nghe cây cối phát ra âm thanh chi chi nha nha.
Ba người tìm theo tiếng động quan sát, kinh hãi. Hóa ra cây này, bởi vì bị loài chuột gặm nhắm nghiêm trọng, đã sớm kéo dài hơi tàn. Không chịu được Hạo Nhiên ở trên cây đung đưa qua lại, lại chậm chậm có dấu hiệu nghiêng nghiêng muốn ngã? Thật là nguy hiểm!
Mỹ nam tử ở trên cây, Hạo Nhiên treo ở trên nhánh cây, Hứa Hàn Phương trên cây đối diện đều kinh hô một tiếng. Mỹ nam tử vội vã hướng tới chỗ một cây khác ý đồ làm cho cây cân đối. Nhưng cây vẫn là nghiêng về một điểm, khiến độ cao Hạo Nhiên rơi xuống giảm bớt.
Con cọp đang giương miệng to như chậu máu thở hồng hộc chờ đợi, tựa như dương dương đắc ý nói với Hạo Nhiên: Ha ha, thế này xem ngươi còn trốn ở đâu? Ngươi không thoát được miệng hổ của ta đâu. Một lòng ngồi chồm hổm hết sức cúi người chuẩn bị nhào tới lần nữa.
Hạo Nhiên theo bản năng ưỡn ẹo cơ thể, liều mạng giãy dụa. Cây cối nào chịu được Hạo Nhiên lung lay kịch liệt như thế?
Mỹ nam tử hoảng sợ kêu:’’Ngươi làm gì? Không nên lung lay!’’
Thân cây lắc lư bên phải rồi bên trái, lung lay sắp đổ.
Hứa Hàn Phương quá sợ hãi, lần này thực sự xong rồi!
Ai biết chuyện trên đời lại trùng hợp như vậy, thời điểm cái cây ngã xuống đất trong nháy mắt, thân cây không nghiêng lệch bay lên đúng lúc bổ nhào trên người con cọp. Hạo Nhiên theo thân cây nghiêng về, cùng con cọp sát bên người.
Thực sự là người tính không bằng trời tính! Con cọp “Ngao’’ hét thảm một tiếng, lại cứ bị áp chế dưới tàng cây như vậy, sức đổ của cây đem con cọp nện đến kêu gào không ngừng.
Hạo Nhiên còn đang lấy đai lưng, chưa đem mình từ trên nhánh cây tháo xuống. Càng gấp càng hồ đồ, ngay cả tháo dây lưng bình thường cũng không nhớ.
Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại. Đây chính là tính chất chuyển biến của hí kịch.
Mỹ nam tử lảo đảo đứng dậy, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, nhặt lên bảo kiếm trên đất dùng kiếm hướng trên người con cọp đâm lung tung, dư uy con cọp không giảm vung lên chân trước, đánh vào trên thân kiếm, chân mỹ nam tử thụt lùi vài bước.
Hạo Nhiên cuối cùng đưa bản thân từ trên xuống, hét lớn một tiếng cầm lấy bảo kiếm tập kích từ một bên phía sau con cọp, đuôi con cọp dựng thẳng lên, huýt gió đảo qua. Đuôi nhọn đánh vào trên mu bàn tay của Hạo Nhiên. Sức lực đuôi cọp cực kỳ lớn, bảo kiếm của Hạo Nhiên chần chừ không ổn định, leng keng một tiếng rơi trên mặt đất. m\May thay chỉ là đuôi nhọn đánh vào mu bàn tay, nếu là cả đuôi cọp đánh, cánh tay Hạo Nhiên đoán chừng liền phế đi.
Thân hình mỹ nam tử đứng vững lần thứ hai giơ kiếm, hướng mắt hổ đâm tới, mắt chắc là chỗ yếu nhất của con cọp. Con cọp hất đầu qua hai bên. Ai, đáng tiếc! Bảo kiếm đâm lệch, đâm ở trên mặt con cọp, để lại máu đỏ tươi.
Con cọp bị đau, hai chân một đầu không mặt mũi mà dồn sức cào mỹ nam tử. Móng hổ hợp với hai trảo chộp tới trên cánh tay người đàn ông cao lớn, cào lôi kéo chụp liên tục. đánh rớt bảo kiếm, cánh tay mỹ nam tử cũng bị cào chảy ra máu đỏ sẫm. Con cọp kêu lên một tiếng lại khom lưng, đem thân cây già vây quanh, may mà không vươn tới.
Hạo Nhiên vài lần từ phía sau tiến công đều bị đuôi con cọp quét ra, dứt khoát từ hai bên trái phải tung lên cây, trên cây khô chợt thêm hơn một trăm cân, ép thân thể con cọp trầm xuống, gào hét thảm một tiếng. Chó ngáp phải ruồi, Hạo Nhiên cứ cố sức dồn ở trên cây khô.
Mỹ nam tử vừa nhìn cũng chạy đến một chỗ khác trên cây, và Hạo Nhiên cùng nhau ép xuống. Coi như hắn thông minh!
Hai người dùng hết sức lực toàn thân đè xuống liên tục, nhảy để đè, bật để đè, nằm úp sấp ở phía trên để đè Con cọp kêu từng tiếng thảm thiết. Thanh âm càng ngày càng nhỏ, dần dần thanh âm lẫn tiếng động cũng không có. Con cọp lại cứ như vậy bị đè chết?
Hứa Hàn Phương ở trên cây nhìn đến choáng váng, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào hai người một hổ, - đại chiến kỳ lạ của người và hổ.
Qua hồi lâu, hai người mới khôi phục chút thể lực, lảo đảo chật vật đứng lên, chỉ cảm thấy chân không ngừng nhũn ra. Nhặt bảo kiếm lên cẩn thận từng li từng tí di chuyển đến bên cạnh lão hổ, nghiêng người, bỗng nhiên dũng cảm kiểm tra con cọp có hoàn toàn tắt thở hay không.
Mũi , trong miệng con cọp đều có máu chảy.
Mới vừa đi tới bên cạnh, con cọp đột nhiên “Ngao’’ một tiếng, hai người sợ liền lui vài bước, cả hai ngồi dưới đất. May mà chỉ là con cọp lúc sắp chết vùng vẫy người một cái, sau đó tắt thở hoàn toàn.
Ba người vì sợ mà một thân mồ hôi lạnh. Nửa ngày mới tỉnh táo lại. Nhìn thân thể to lớn của con cọp, chết mà không quên lưu lại dư âm, nghĩ lại cũng sợ hãi.
Mỹ Nm càng sợ đến cả người mệt lả, trên mặt đất, Hạo Nhiên từng bước mềm nhũn mà đi đến dưới tàng cây, nuốt nước bọt nói:’’Phương, xuống đây đi, không sao!’’ Tim còn đang đập thùng thùng.
Hứa Hàn Phương choáng váng bước lên cũng không biết mình xuống cây như thế nào, may mà không ngã quỵ vào lòng Hạo Nhiên. Vẫn không tin tưởng nhiều rằng con cọp đã chết.
Hạo Nhiên nhìn khắp bốn phía, ngựa cùng xe ngựa sớm chạy không còn bóng dáng. Quần áo và đồ dùng hàng ngày toàn bộ ở trên xe ngựa, lúc đó chỉ lấy xuống một bao quần áo . Ngửi thức ăn trong boa quần áo đã biến chất một chút, không thể làm gì khác hơn là vứt đi. May mà trong bao quần áo còn có chút vàng vụn, một ít tiền đồng.
Hứa Hàn Phương nhìn thấy thi thể con cọp hàm răng lại run lên, giống như sợ con ọp còn có thể nhảy dựng lên cắn nàng giống ban nãy, tránh về phía sau rất xa, nhịn không được nói:’’Chúng ta đi nhanh đi. Ta một khắc cũng không muốn ngây ngốc ở lại chỗ này.’’ Vốn muốn cùng mỹ nam tử khách sáo vài câu, hỏi danh tính một chút, nhưng chẳng biết tại sao, đối với hắn thực sự không có hảo cảm, lại đem lời nuốt trở vào.
Hạo Nhiên mệt mỏi gật đầu, hai người chật vật không chịu nổi từng bước mà ra khỏi rừng cây...