Tẫn Hoan - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 29: Hôn em



Thời tiết hôm nay rất đẹp, bầu trời không có sương mù, nắng vàng ẩn hiện xuyên qua kẽ lá, rực rỡ sáng ngời, phía trước có mấy căn nhà bỏ hoang màu trắng.

Khương Nghiên vẫn phải đề phòng Lục Lẫm, khi bước vào mấy gian phòng nhỏ, cô nhặt hai khẩu súng dưới đất lên đeo vào sau lưng.

"Không công bằng gì cả." Lục Lẫm khoanh tay đứng ngoài cửa, nhìn Khương Nghiên nhặt bảo bối.

Đúng là không công bằng, Khương Nghiên chỉ đưa cho Lục Lẫm một cái ba lô, bên trong có mấy chai nước khoáng.

"Ít nhất cũng phải để lại cho anh một khẩu súng, chờ lát nữa gặp phải kẻ địch, anh còn bảo vệ em và lãnh đạo Tống chứ."

Khương Nghiên ôm súng lùi về phía sau hai bước: "Ai biết anh lấy được súng có phản bội hay không."

"Nhát gan như vậy thì chơi được trò gì."

"Nếu anh muốn súng, anh tự đi một mình mà nhặt, theo em, nhặt được súng em cũng không đưa cho anh."

Lục Lẫm nói: "Nếu anh mà đi thật, em nên khóc."

"Anh nhìn xem em có khóc hay không."

"Được thôi, tự anh sẽ chơi, chúng ta núi cao sông dài, gặp lại chính là quân địch." Lục Lẫm vừa nói vừa nhặt gạch mô phỏng trên mặt đất lên, nhét vào thắt lưng, mở cửa phòng, nghênh ngang rời đi.

Khương Nghiên cứ tưởng anh chỉ nói vậy thôi, ai dè người này lại đi thật.

"Hừ, chúng ta chơi trò của chúng ta, đừng để ý tới tên ngốc kia." Khương Nghiên thở phì phò nói.

Tống Hi Văn không xác định hỏi: "Có thể cho anh một khẩu súng không?"

Cho cho cho, cho anh hết, anh là lãnh đạo anh quyết định.

Hai người lục soát xong mấy căn nhà trong khu hoang dã, đúng lúc đó, trên bản đồ hiện lên một người khác đi vào khu hoang dã, xuyên qua rừng cây, dường như nghe thấy phía trước tiếng bắn nhau kịch liệt. Khương Nghiên vội vàng ra hiệu với Tống Hi Văn, ý bảo anh ấy cúi xuống.

Hai người núp trong bụi cỏ, âm thầm quan sát.

Trong chiến lũy rộng rãi gần đống cỏ khô phía trước, có hai đội đang giao chiến kịch tính, đạn phấn sắc màu bắn ra bay đầy trời.

Tống Hi Văn nói: "Thừa dịp bọn họ còn chưa phát hiện ra chúng ta, đi nhanh đi."

Khương Nghiên nhìn chằm chằm chiến lũy phía trước không chớp mắt, trầm giọng nói: "Không vội, chờ tất cả bọn họ đánh đến tan tành xác pháo rồi, chúng ta đến thu đầu người."

"Có thể thu được không?"

"Nếu không thu được thì đi hôi của, nhìn xem có trang bị rớt ra hay không."

Ước chừng mười lăm phút sau, tiếng súng tựa như đội hành quân lặng lẽ, Khương Nghiên vẫy vẫy tay, ý bảo Tống Hi Văn đuổi theo cô.

Hai người khom lưng chuẩn bị bò qua, đúng lúc này, hai tiếng pằng pằng vang lên, trước ngực Tống Hi Văn trúng đạn.

"Mau nằm sấp xuống, tổng biên tập!"

Đúng lúc này, bụi cỏ bên cạnh có động tĩnh, hóa ra là Lục Lẫm, anh nhìn phía trước không chớp mắt, nóng lòng định tiến lên, Khương Nghiên nhận ra, anh còn chưa nhặt được súng, trong tay cầm một "Cục gạch" màu đỏ.

"Đậu má, đừng nói người này sẽ cầm gạch đi đập người đấy nhé!"

Cô còn chưa kịp lên tiếng gọi Lục Lẫm lại, anh đã xông ào vào trong khói lửa, vài tiếng súng vang lên, Khương Nghiên cũng bất chấp tất cả, quơ lấy khẩu súng trực tiếp vọt vào trong khói lửa.

Khương Nghiên vừa vào đã trở thành mục tiêu của một người đàn ông núp trong bụi cỏ, đạn phấn bắn ra bay qua người cô, Khương Nghiên chạy theo hình chữ S tránh né.

Lục Lẫm đã đánh đến người phía sau, anh đập một phát gạch lên đầu anh ta, bột màu đỏ của gạch tạo thành vệt dài màu hồng trên đỉnh đầu anh ta.

Bị gạch đập chết, loại bỏ ra khỏi trận.

Trận chiến này thu hoạch được khá tốt, tất cả trang bị rơi ra của người chơi đều bị nhóm Khương Nghiên bỏ vào trong túi, đựng đầy ắp ba lô.

"Anh vẫn nhặt được súng rồi đấy thôi." Lục Lẫm nở nụ cười lưu manh.

Khương Nghiên bảo vệ Tống Hi Văn phía sau: "Giết em, để lãnh đạo đi!"

Tống Hi Văn nhìn Khương Nghiên, gợn sóng trong mắt bắt đầu khởi động: "Tiểu Nghiên, em..."

"Tổng biên tập, anh đi mau, đừng động tới em!"

"Không! Chúng ta là đồng đội, cùng sống cùng chết, anh sẽ không bỏ em mà sống một mình."

Ánh mắt Lục Lẫm nhìn bọn họ như nhìn kẻ mắc bệnh tâm thần, thu súng, xoay người rời đi: "Phạm vi đã bắt đầu thu hẹp rồi, mau chạy đi."

Hoàng hôn dần chìm xuống, Lục Lẫm cùng Khương Nghiên chạy như điên về khu vực chỉ định, Tống Hi Văn không đuổi kịp, Lục Lẫm cười hỏi: "Em mặc kệ lãnh đạo à?"

Lãnh đạo Tống bình thường rất ít rèn luyện sức khỏe, đã sớm không chạy được nữa, bị bỏ lại ở phía sau, ngồi trên một tảng đá lớn thở hổn hển nghỉ lấy sức.

"Tổng biên tập, nhanh lên!"

Tống Hi Văn xua xua tay: "Anh thật sự không chạy được nữa rồi, bọn em đi đi!"

"Được được! Chúng em đi." Khương Nghiên không chút do dự kéo Lục Lẫm chạy vào khu vực an toàn.

"Em cứ thế mà bỏ lại lãnh đạo à?" Ý cười trên khoé miệng Lục Lẫm càng đậm.

"Kệ đi kệ đi, bây giờ giành chiến lợi phẩm quan trọng hơn, chờ lát nữa về em sẽ đi nhận tội với lãnh đạo."

Chạy được gần mười lăm phút, thể lực Khương Nghiên cũng không chịu được, thở không ra hơi nói: "Anh Lục Lục, em cũng không chạy được nữa rồi, anh đi trước đi, giành chiến lợi phẩm quan trọng hơn, đừng để ý đến em!"

Lục Lẫm nhìn bộ dáng cố chấp của cô, một tay nhấc bổng cô lên, vừa khiêng vừa chạy đến khu an toàn.

"Á, Lục, anh Lục Lục." Khương Nghiên bị anh vác trên người lật đi lật lại: "Anh đối xử với em, thật, thật tốt, thật cảm động, chờ trận chiến kết thúc, em nhất định phải hôn anh."

Sau khi đi vào khu an toàn, tiếng súng bắt đầu dày đặc, đây là trận quyết chiến cuối cùng.

Đạn pháo xẹt qua cơ thể hai người rất nhiều lần.

"Anh Lục Lục, anh mau thả em xuống."

Lục Lẫm không đặt cô xuống, cho đến khi có vài phát đạn từ phía sau bắn trúng cơ thể Khương Nghiên, cô mới biết được, Lục Lẫm khiêng cô là vì muốn lấy cô làm áo chống đạn!

"Này! Thả em ra!" Khương Nghiên vỗ vào lưng của anh: "Đồ vô tình vô nghĩa!"

----------

Năng lực học hỏi của Khương Nghiên rất mạnh, mặc dù thao tác bắn súng cần luyện tập thêm, nhưng đã có thể cùng tiết tấu với Lục Lẫm, hai người ăn ý phối hợp, giết chết đội cuối cùng.

Nhưng vẫn chưa phân được thắng bại.

Lúc đó hoàng hôn đã hoàn toàn khuất sau núi, bóng tối bỗng phủ xuống, màu sắc xung quanh nhanh chóng tối dần.

Lục Lẫm quơ lấy một khẩu súng, nhắm ngay bên cạnh Khương Nghiên.

Khương Nghiên phát hiện ra, lập tức chỉ ngón trỏ vào anh: "Đến đây, tương ái tương sát!"

Lục Lẫm cười cười: "Anh cho em ba cơ hội, có thể bắn trúng anh, anh sẽ tha cho em một mạng."

"Nếu em bắn trúng, có phần thưởng không?"

"Em muốn phần thưởng thế nào."

Khương Nghiên dùng lỗ châu mai chỉ chỉ vào mặt của mình: "Em bắn trúng anh, anh phải hôn em một cái."

"Tạm biệt." Lục Lẫm khiêng súng xoay người đi.

"Pẳng!" Khương Nghiên bắn ra phát súng đầu tiên, xẹt qua người Lục Lẫm, trúng vào bụi cỏ bên cạnh.

Lục Lẫm tăng nhanh bước đi về phía trước, cách cô càng ngày càng xa, phát súng thứ hai bắn ra, vẫn không thể trúng mục tiêu.

Khương Nghiên có chút nóng nảy: "Lục Lẫm, khó như vậy sao?"

Lục Lẫm đột nhiên dừng bước, nhưng không quay đầu lại.

Khương Nghiên nắm lấy cơ hội, vững vàng bắn vào phần eo của anh, trúng mục tiêu!

Lục Lẫm giơ súng lên đi về phía cô: "Ba cơ hội, em chỉ bắn trúng một lần, xin lỗi, anh muốn giành thắng lợi."

Toàn bộ ba viên đạn đều bắn trúng người Khương Nghiên, phấn văng khắp nơi, cô bị loại khỏi trận đấu.

Hoàn toàn ok!

Dù sao cô cũng bắn trúng Lục Lẫm, một phát là đủ rồi.

Trên đường về nơi đóng quân, Khương Nghiên đuổi theo Lục Lẫm hỏi: "Có phải nên thực hiện lời hứa hay không?"

Lúc này Lục Lẫm lại giả vờ mất trí nhớ: "Lời hứa gì cơ?"

Khương Nghiên bắt được cổ tay của anh, thở phì phò nói: "Quỵt nợ là một việc rất thiếu đạo đức."

"Nhưng anh cũng không nhớ rõ vừa rồi đã mở miệng hứa với em cái gì."

Khương Nghiên có chút tức giận, mạnh mẽ hất văng tay của anh ra: "Vậy tại sao anh lại đột nhiên dừng bước, nếu như anh không dừng lại, căn bản em không bắn trúng được anh."

"Nếu như anh không muốn cho em cơ hội, anh hãy dứt khoát từ chối em, việc này khó khăn lắm à?"

Cô đẩy anh ra, thở hồng hộc đi về phía trước: "Đúng, em khuyên Ô Lê không nên miễn cưỡng cầu toàn, phụ nữ nên có tôn nghiêm và thể diện, nhưng chính mình lại không làm được..."

Cổ tay đột nhiên bị một bàn tay thô ráp giữ chặt, một giây sau, cô bị kéo về đến bên cạnh anh.

"Sợ em rồi."

Lục Lẫm không đợi cô phản ứng lại, tay phải nắm hông của cô, tay trái từ gò má lướt qua tóc, giữ chặt gáy cô, chậm rãi đến gần, hôn một cái nhẹ nhàng lên trán cô.

Một thoáng lướt qua.

Khương Nghiên mở to hai mắt, còn chưa kịp tinh tế cảm nhận xúc cảm môi anh tiếp xúc da cô, anh đã buông cô ra.

Khương Nghiên hoảng hốt, cảm thấy tất cả những vì tinh tú lơ lửng trên trời đêm đều rơi xuống bên người, bùm bùm, nổ tung.

Về đến phòng thay quần áo nữ nơi đóng quân, Khương Nghiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng trong gương, sờ sờ trán của mình, cảm giác ban nãy bây giờ mới quanh quẩn trên đầu quả tim, dư âm kéo dài.

Đây có được coi là thắng lợi nhỏ không nhỉ?

Được voi đòi tiên cũng chưa chắc là không thể.

Dù sao anh cũng không có cách bỏ rơi cô.

Tống Hi Văn đã thay sang quần áo thường, đứng trong bãi đỗ xe ngoài doanh địa, thấy Khương Nghiên đi ra, liền mở cửa xe: "Tiểu Nghiên, anh đưa em về nhà."

Khương Nghiên đi tới, xin lỗi: "Tổng biên tập, em nói sẽ dẫn anh đi giành hạng nhất, lại bỏ anh ở lại."

Tống Hi Văn không để ý: "Chỉ là trò chơi thôi mà, không cần tích cực như vậy, anh cũng không chạy được, trò chơi này quá tốn thể lực, loại người suốt ngày ngồi trong phòng làm việc như chúng ta, thật sự không chịu nổi."

Khương Nghiên cười nói: "Xem ra tổng biên tập phải vận động nhiều hơn rồi."

"Đúng thế, trò chơi này rất hay, sau này có thể thường xuyên tới đây chơi, rèn luyện thân thể, lại thú vị."

Đúng lúc này, bên cạnh có người nổ máy đi đến, cửa sổ xe mở ra, anh dừng xe, trực tiếp chắn trước xe Tống Hi Văn.

Là Lục Lẫm.

Tống Hi Văn lễ phép chào hỏi với anh: "Lục tiên sinh, tạm biệt, lần sau có cơ hội thì chơi chung với nhau nhé."

Mặt Lục Lẫm không thay đổi, giọng điệu lãnh đạm: "Ờ."

Không khí xấu hổ một lúc, dường như Lục Lẫm không có ý định lái xe đi, anh không đi, Tống Hi Văn cũng không ra được.

"Lục tiên sinh, có thể phiền anh nhường đường một chút không?"

Lục Lẫm rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá: "Hút xong tôi đi."

Tống Hi Văn:......

Khương Nghiên lễ phép cười cười với Tống Hi Văn, khom người ghé vào cửa sổ, khẽ nói: "Đùa nhau đấy à?"

"Không."

"Vậy sao anh lại đối đầu với lãnh đạo em?"

Lục Lẫm nhả khói vào mặt Khương Nghiên, ngẩng đầu nói: "Ánh mắt nào của em thấy anh đối đầu với anh ta?"

Khương Nghiên xua tan khói trắng tràn ngập xung quanh, đồng thời lấy tàn thuốc trong tay anh: "Anh đỗ xe chặn đường đi của người ta."

"Đâu có." Lục Lẫm cũng bắt đầu cố chấp.

"Làm cảnh sát, sao anh lại ức hiếp nhân dân như vậy?"

Lục Lẫm nhìn cô thở hổn hển, trong đầu dường như cũng có chút tức giận, nhưng lại không biết tức giận từ đâu, hôm nay thắng trận, còn khiến cho tên đàn ông kia mất mặt, rõ ràng là chuyện vui vẻ, nhưng vừa ra ngoài đã thấy hai người nói chuyện vui vẻ, tâm trạng Lục Lẫm không khỏi chìm xuống.

Ức hiếp anh ta thì thế nào, Lục Lẫm nghĩ thầm trong lòng.

Anh vẫn lái xe ra ngoài, nhưng vì mạnh miệng vững tâm, anh không dừng xe, mà là trực tiếp đem lái xe đi.

Dù sao cũng không thiếu người đưa cô về nhà.

Anh nhìn kính chiếu hậu, Khương Nghiên đứng lẻ loi trên đường cái, thân hình tiêu điều.

Cái gì mà sẽ cố gắng, hóa ra cái cô cố gắng chính là như vậy, hẹn anh không được thì hẹn một người đàn ông khác, hại anh hùng hục chạy tới, giả vờ có một cuộc gặp mặt tình cờ với cô, sau đó nói một câu: trùng hợp thật, thì ra em cũng ở đây.

Tự mình đa tình.

Mệt anh vừa rồi còn nhất thời t*ng trùng lên não mà hiến một nụ hôn, hóa ra vẫn chỉ là bạch nhãn lang.

Hết chương 29

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.