Khương Nghiên cầm tay Lục Lẫm: “Đi công tác? Đi Bắc Kinh?”
“Ừ.”
Khương Nghiên nhíu chặt đôi mày lá liễu, lo lắng nói: “Bắc Kinh đang là ổ dịch đúng không nhỉ.”
“Anh không biết.” Đầu Lục Lẫm chôn vào gáy cô, bịn rịn quyến luyến.
“Anh có thể không đi được không?”
“Không thể.”
“Em không cho phép anh đi.”
Cuối cùng Lục Lẫm cũng dừng động tác lại, cởi bộ cảnh phục treo lên tủ quần áo, quay người đi đến phòng ăn, nhìn bàn đầy thức ăn nói: “Anh đứng dưới tầng đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, trong nhà có vợ thật ấm áp.”
Khương Nghiên rút đôi đũa đưa cho anh: “Anh còn biết mình có vợ cơ đấy.”
“Quá khen quá khen.” Lục Lẫm không để ý: “Lần này đi, anh chỉ đến tham gia đại hội chứ có phải ra chiến trường đâu mà.”
“Nhưng Bắc Kinh là nơi dịch bùng phát nặng nề nhất, chỗ đấy đã phát hiện ra rất nhiều ca bệnh rồi!”
“Người ta là thủ đô, công tác phòng dịch tốt lắm.”
Khương Nghiên bĩu môi, ngồi xuống lẩm bẩm: “Lãnh đạo các anh nghĩ gì không biết, tại sao phải đến đấy đúng giai đoạn nguy hiểm như thế.”
“Anh Lục Lục của em đi công tác về có thể được thăng chức tăng lương, sau này mua nhà lớn cho em ở nhé.”
Khương Nghiên vẫn nhướn mày, rất rất không vui: “Em không cần thăng chức tăng lương, chỉ cần anh bình an là được rồi.”
Lục Lẫm đến gần ôm lấy cô, đặt lên đùi mình: “Đừng có ra vẻ, em bao lớn rồi hả, đi Bắc Kinh một chuyến mà cũng nhiễm bệnh, phim truyền hình còn chẳng có tình tiết trùng hợp như vậy đâu.”
Khương Nghiên ôm cổ anh, mặc dù lo lắng, nhưng thử nghĩ lại thấy cũng đúng, mỗi ngày, người đến người đi Bắc Kinh tấp nập, số lượng rất lớn, nhưng chưa thấy ai bị lây nhiễm.
“Vậy anh đến đấy, nếu không có chuyện gì thì không được ra ngoài đi lung tung, phải ở trong khách sạn, đừng ăn quán cơm ven đường, còn nữa, không được tiếp xúc với người lạ, đúng rồi, ngày mai khi nào anh đi, em phải mua cho anh cái khẩu trang... Ôi ôi, vừa rồi em đi ngang qua hiệu thuốc mà không nhớ ra...”
Khương Nghiên còn chưa dứt lời, anh đã ngậm lấy môi cô, những lời lải nhải còn lại bị ngăn trong cổ họng.
“Ưm...”
Anh dùng sức cắn cắn cô, nói: “Cằn nhằn lải nhải, em giống hệt bà quản gia.”
Khương Nghiên không phục, ôm cổ anh, tay xoa gáy anh: “Đổi sang người khác em còn lâu mới quan tâm.”
Lục Lẫm ôm bờ m/ông tròn lẳn của cô, rũ mắt, nhìn cô thật lâu, nhìn đến mức cô phải ngượng ngùng, hỏi: “Anh nhìn gì thế.”
Lục Lẫm nói: “Vợ anh đẹp, nhìn thế nào cũng thấy đẹp, nhìn đến mức ông đây cũng phải cứng.”
Khương Nghiên cười hì hì một tiếng, rất thích nghe anh nghiêm trang nói những lời không biết xấu hổ như vậy, nghe đến khi cả người khô nóng.
Khương Nghiên nâng mặt Lục Lẫm lên, ôm lấy mặt anh khẽ nói: “Em muốn ăn cơm.”
Ngọn lửa trong lòng Lục Lẫm bốc lên rừng rực, dứt khoát đè đầu của cô xuống: “Được.”
———-
Tối hôm đó, anh không biết mệt mà cày cấy trên người cô đến hơn nửa đêm, cuối cùng Khương Nghiên thật sự không chịu nổi, nặng nề đi vào giấc ngủ, nhưng sau nửa đêm, trong mơ màng lại bị anh kéo đến đè dưới thân, mạnh mẽ đâm sâu vào bên trong.
Khương Nghiên mơ mơ màng màng đẩy anh ra: “Anh thật là phiền phức, ngày mai em còn phải đi làm, anh có thể ngủ yên được không?”
Lục Lẫm hôn cô: “Một lát là xong rồi.”
“Theo anh thế nào là một lát là xong rồi.”
“Lần này thật sự rất nhanh.” Lục Lẫm dịu dàng vỗ về.
Khương Nghiên định nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, mặc kệ anh cử động.
Không biết qua bao lâu, cô hỏi: “Anh vẫn chưa xong à.”
Lục Lẫm nói: “Anh ra không được, em ra hơi nhanh rồi.”
“Anh mà còn làm nữa, sớm muộn gì cũng làm đến hỏng.” Khương Nghiên mở mắt ra nhìn bóng người thấp thoáng trong bóng tối: “Anh nghĩ mình vẫn còn sung sức như thời đại học không biết trời cao đất dày chắc.”
“Không đâu.” Lục Lẫm nói: “Anh Lục Lục của em cái khác không dám nói, nhưng khẳng định cơ thể rất tốt.”
Khương Nghiên chê cười: “Cơ thể anh tốt tại sao không ra được?”
Lục Lẫm nói: “Cô nhóc này đúng là không có lương tâm, mình sung sướng xong thì bỏ mặc người khác.”
“Em bỏ mặc anh lúc nào, em bỏ mặc anh lúc nào.” Khương Nghiên duỗi tay đánh anh: “Có mà chính anh lăn lộn cũng không xong ý.”
Lục Lẫm giữ chặt hai tay của cô, nói: “Bây giờ anh ra không được, em định bỏ mặc anh sao?”
“Anh đừng có ra nữa.” Khương Nghiên nói: “Mãi anh cũng không chịu ra, trước đấy em còn không cho anh đi Bắc Kinh, bây giờ em đổi ý rồi, anh đi nhanh lên, đi đến thủ đô tiếp thu chủ nghĩa yêu nước, đỡ phải cả ngày trong đầu cũng chỉ nghĩ đến chuyện này.”
“Cô nhóc mồm miệng sắc bén này, không trị không được.” Lục Lẫm chợt đâm mạnh, Khương Nghiên không chịu nổi rê/n rỉ vài tiếng.
“Em đừng có dừng, cứ tiếp tục rên thế này đi.”
“Lục Lẫm, anh... Chậm, anh... Ưm...”
......
Mồ hôi đầy người, hai người ôm chặt lấy nhau.
Lục Lẫm thoả mãn rồi, ôm cô vào trong lồng ngực, đưa tay vuốt v/e khuôn mặt cô, tràn ngập yêu thương, luôn miệng gọi vợ yêu vợ yêu.
“Vợ ơi, anh rất rất yêu em.”
Khương Nghiên không nhịn được cơn buồn ngủ, chỉ có thể nói qua loa: “Vâng, em cũng yêu anh.”
Dường như anh vẫn còn rất hưng phấn, hôn ánh mắt của cô, lại hôn mũi, lỗ tai, miệng.
“Vợ yêu, em có muốn tắm không, chúng ta cùng tắm.”
“Không đâu, em muốn đi ngủ.”
“Trên người em nhiều mồ hôi như vậy, ngủ không thoải mái đâu.”
“Anh Lục Lục, cầu xin anh bỏ qua cho em đi, em thật sự rất mệt, rất mệt.” Khương Nghiên nũng nịu xin tha: “Rất rất mệt.”
“Được rồi, em ngủ đi, anh ôm em ngủ.” Anh ấn đầu cô vào trong ngực của mình, một lát sau, anh khẽ thổi một hơi vào tai cô: “Anh hát cho em nghe nhé, hát cho em một khúc hát ru.”
Khương Nghiên mở mắt ra, đạp một cái vào bụng anh: “Lục Lẫm, anh cút xuống giường cho em!”
Cửa phòng đóng “Rầm” một tiếng nặng nề, sau đó khóa trái.
Lục Lẫm tủi thân ôm chăn đứng ngoài cửa, định gõ cửa, nhưng cuối cùng lại buông tay, thở dài một tiếng, ngồi lên ghế sô pha rút một điếu thuốc, xoay người nằm ngủ.
Sáng hôm sau, Khương Nghiên ngủ thẳng đến mười một giờ mới mơ màng tỉnh lại, đến khi ra khỏi phòng lại không ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn sáng mà là mùi thuốc sát trùng.
Cô mặc một cái áo thể thao khá dài của Lục Lẫm, đi vào phòng vệ sinh, thấy Lục Lẫm đang đeo găng tay, cầm lọ thuốc sát trùng 84 phun khắp nơi.
“Anh đang làm gì thế?”
“Không phải em bảo có dịch Sars à, trước khi đi anh định tiệt trùng quanh nhà, mấy ngày tới em ở nhà anh đi, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài đi lung tung đấy.”
Khương Nghiên nhìn xung quanh, căn nhà sạch sẽ sáng bóng, xem ra anh đã phải bận bịu từ sáng tới giờ.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay: “Mấy giờ thì anh phải lên máy bay.”
“Đáng ra anh phải đi vào buổi sáng, suy nghĩ lại dù sao cũng không vội nên anh đổi sang tối, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ xong mới đi.”
Khương Nghiên vén tay áo lên ngồi xổm người phụ anh làm vệ sinh: “Tiền của anh nhiều lắm đúng không, lại còn biết đổi chuyến, những việc này em cũng có thể làm được mà.”
Lục Lẫm hừ hừ: “Em là tiểu thư nhà giàu, có thể làm được những việc này không?”
“Anh đừng có xem thường em!”
“Hôm qua em nói có dịch Sars, chính mình cẩn thận một chút, ra khỏi nhà cũng yên tâm hơn.”
“Em biết rồi mà.” Khương Nghiên ôm lấy cánh tay anh, ngoan ngoãn hỏi: “Tối qua anh ngủ có ngon không?”
Tối qua cô đuổi anh ra khỏi phòng, để anh ngủ trên sô pha một đêm, thật ra Khương Nghiên cũng phải nhịn lắm mới không gọi anh vào.
Lục Lẫm tức giận nói: “Em nói xem, ông đây sắp phải đi rồi, chỉ muốn cùng em thân mật một chút, thủ thì tâm tình, muốn ngủ một giấc thật sung sướng, mấy ngày sau không thể gặp em được nữa rồi.”
“Ôi, anh Lục Lục của em thật là đáng thương.” Khương Nghiên xoa xoa đầu của anh: “Không sao đâu, chỉ mấy ngày thôi mà, chớp mắt một cái là qua rồi, ngày nào em cũng sẽ gọi cho anh, được không?”
“Đấy là đương nhiên.”
Buổi tối Khương Nghiên lái xe đưa Lục Lẫm ra sân bay, các vị lãnh đạo đã lên chuyến bay buổi sáng, chỉ có Lục Lẫm chi hơn nửa tiền vé vào phí thủ tục đổi sang buổi tối.
Cổng kiểm tra, anh bóp mũi nhỏ của cô: “Em đi đi, mau về đi, tối rồi đừng chạy lung tung, đừng đến nơi có nhiều người.”
Khương Nghiên sửa lại cổ áo vest cho anh: “Anh cũng vậy, xong rồi thì phải trở về, Tử Cẩm Thành hay Vạn Lý Trường Thành gì đấy anh đừng đi, chờ tình hình dịch bệnh tốt hơn, em đi với anh.”
“Được, anh nghe vợ.”
———-
Khương Nghiên vừa mới ra khỏi sân bay, một cơn gió lớn ùa đến, cô kéo chặt cổ áo, ngồi vào trong xe. Đúng lúc này Đoàn Nam gọi đến.
“Vừa rồi anh cùng đối tác bàn việc làm ăn, em đoán xem anh gặp được ai nào?”
Khương Nghiên đeo tai nghe, khởi động máy: “Ai thế anh?”
“Đối tượng xem mắt của Lục Lẫm.” Đoàn Nam nói: “Người mà hôm trước đến đơn vị em gây phiền phức ấy.”
“Hạ Y Y?”
“Ừ, chính là cô ta.”
Khương Nghiên nhướn mày: “Sao thế, cô ta là đối tác của anh hả?”
“Không phải, cô ta là trợ lý của đối tác, bây giờ bọn anh đang ngồi cùng bàn ăn cơm đây.” Đoàn Nam nói: “Có muốn anh giúp em báo thù rửa hận không?”
Khóe miệng Khương Nghiên khẽ nhếc lên: “Có chứ.”
“Được rồi.”
Khương Nghiên cúp điện thoại, lái ô tô về nhà bố mẹ, đến giờ cơm tối, cô luôn miệng dặn dò bố mẹ trong khoảng thời gian này cố gắng không đến chỗ đông người, tránh bị lây bệnh.
“Con nói bố mẹ làm gì, mẹ thấy trong khoảng thời gian này con cũng đừng đi làm thì hơn.” Mạnh Như không yên lòng, nói với Khương Nghiên: “Chạy lên tuyến trên cái gì, phóng viên thì không phải là người à, không biết lãnh đạo các con nghĩ gì, vì tin tức mà đến tính mạng cũng vứt bỏ.”
“Mẹ nói hơi quá rồi.” Khương Nghiên nói: “Tất nhiên là con muốn tính mạng rồi, con đâu phải là đứa ngu.”
Mạnh Như bất mãn: “Vậy con còn xung phong nhận đi đầu tuyến trên làm gì?”
“Con đâu tính là đầu tuyến trên, ngay cả người mắc bệnh cũng không gặp, con chỉ đưa tin bên ngoài, cùng với các bác sĩ tìm hiểu tình trạng mà thôi, bác sĩ, y tá mới là người đi đầu tuyến trên! Con còn chưa thấy người ta oán trách gì đâu đấy.”
“Chút tiền lương còm cõi của con sao có thể so sánh với bác sĩ tuyến đầu.” Mạnh Như còn càng nói càng hăng: “Hơn nữa, không nói đến chuyện tiền nong, ban tin tức các con có nhiều người như vậy, hết lần này tới lần khác con lại ngốc nghếch xung phong đi đầu, người ta ở sau lưng thì thăng chức thăng chức, tăng lương tăng lương, con thì ngược lại, đến chiến địa nhiều năm như vậy, quay về vẫn phải làm chân phóng viên tép riu chạy lang thang, những người vào làm việc cùng thời điểm với con hiện tại đã có chân ngồi trong văn phòng rồi.”
Khương Nghiên biết Mạnh Như đau lòng mình, cô gắp cho bà một miếng đùi gà lấy lòng, cười ha hả nói: “Ngồi trong văn phòng không thú vị gì cả, con chạy tuyến trên mới vui, nếu con thật sự muốn yên ổn ngồi trong văn phòng sáng đi chiều về thì con đã không làm phóng viên rồi, thà rằng đến công ty của bố làm một chức nho nhỏ ngồi ăn no chờ chết còn hơn.”
Khương Bình Thanh kêu lên một tiếng: “Công ty của bố không nuôi người ăn không ngồi rồi đâu.”
Mạnh Như nói: “Đừng nghe bố con, nếu con thật sự muốn vào công ty, mẹ sẽ thu xếp giúp con.” Bà vừa nói vừa nhìn về phía Khương Trọng Thần đang ngồi khoanh chân chơi game trên sô pha: “Đoan Nhi cũng thế, tốt nghiệp rồi con có tính toán gì không, có muốn vào công ty của bố thực tập không?”
“Em cho là công ty của mình loại người nào cũng có thể tuyển dụng được hả!” Khương Bình Thanh tức đến dựng râu: “Hai đứa một lớn một nhỏ không có tiền đồ này mà vào công ty thì ngay cả dì lao công quét dọn vệ sinh cũng không bằng.”
“Ơ ơ, anh nói cái gì đấy, một trai một gái của anh, tương lai công ty không phải do bọn nhỏ tiếp nhận thì là ai.”
Hai vợ chồng vừa ăn cơm vừa cãi nhau, khiến cuộc sống trôi qua vô cùng náo nhiệt, Khương Nghiên định ra ghế sô pha cùng Khương Trọng Thần chơi game.
Mạnh Như dịch mông đến bên cạnh Khương Nghiên, nói với cô: “Nghiên Nhi, đồng nghiệp của mẹ có một đứa con trai, năm nay 29, đang làm cho một công ty, người rất đáng tin cậy...”
Bà vừa mở miệng, Khương Nghiên đã biết bà muốn nói gì: “Mẹ dừng lại đi! Con có bạn trai rồi.”
Mạnh Như ngạc nhiên: “Có, con có bao giờ? Tại sao mẹ lại không biết.”
“Con chưa kịp nói cho mẹ.”
“Con đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy lại giấu mẹ, tên nhóc kia bao nhiêu tuổi, làm nghề gì, điều kiện gia đình như thế nào, bố mẹ làm nghề gì?”
Mạnh Như hỏi liên tiếp mấy vấn đề, Khương Bình Thanh đi đến, búng tàn thuốc vào trong gạt tàn: “Em đang điều tra hộ khẩu đấy à, hỏi gì kỹ thế.”
“Dĩ nhiên em phải hỏi cho rõ ràng, có bạn trai là chuyện vô cùng quan trọng.” Bà quay sang phía Khương Trọng Thần: “Đoan Nhi, con có biết chuyện này không, hai chị em bọn con có bí mật gì cũng không nói cho mẹ biết, aiz, uổng công mẹ nuôi nấng hai đứa khôn lớn.”
Khương Trọng Thần nói: “Cũng không phải bí mật gì đâu ạ, bố mẹ cũng biết rồi mà, là anh Lục Lẫm đấy.”
Cậu vừa dứt lời, sắc mặt Mạnh Như chợt thay đổi.
Khương Bình Thanh đặt tẩu thuốc trong tay lên bàn.